"Ăn nhanh đi."
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Hai đứa trẻ kinh ngạc nhìn cô, ngăn Tiêu Hòa ăn miếng thứ hai, lặng lẽ xắn tay áo lên.
"Hay là để chúng em nấu cơm cho."
"Chị đợi một lát, sẽ xong ngay thôi."
Nói xong, hai anh em bê ghế đẩu nhỏ đến, phối hợp chặt chẽ, động tác nhanh nhẹn bắt đầu bận rộn trong bếp, động tác thành thạo và Tiêu Hòa vừa nãy hoàn toàn là hai phong cách khác biệt.
Nắm bắt thời gian chính xác, đảo đồ ăn thành thạo, đậu phụ rán vàng ươm lập tức ra khỏi chảo.
Vừa làm, hai đứa trẻ vừa nhỏ giọng nói chuyện: "Hóa ra chị cũng ngốc."
"Em trai, anh đã nói với em rồi, người lớn đều ngốc, cho nên chúng ta phải chăm sóc chị nhiều hơn."
"Kkhông có chúng ta, chị sống thế nào đây?"
Tiêu Hòa:?
Nửa giờ sau, mấy món ăn mới đã làm xong, được bày biện ngay ngắn trên bàn, màu sắc hấp dẫn, mùi vị thơm ngon, tạo thành sự tương phản rõ rệt với món than đen bên cạnh.
Hạ Tri Bắc ân cần an ủi Tiêu Hòa: "Chị đừng sợ, sau này chúng em sẽ nuôi chị."
"..."
Có chút cảm động nhưng không nhiều.
Tiêu Hòa vừa nghĩ, đang định ăn cơm thì chuông cửa reo lên.
Hoắc An ôm quà đi vào.
Tiêu Hòa có chút nghi ngờ, chương trình hôm nay hình như không có phân đoạn này.
"Sao cậu lại đến đây?"
"Em đến để chúc mừng chương trình phát sóng trở lại, tiện thể xem hai đứa nhỏ thế nào rồi."
Cậu ta nói rất nhanh, vừa nói vừa thò đầu nhìn vào trong, háo hức đi vào.
Nhìn thấy hai đứa trẻ thì lập tức nhét hộp quà trong tay qua, vô cùng nhiệt tình nói:
"Cầm lấy, đây là quà anh tặng hai đứa."
Hai anh em gần đây đã nhận được không ít quà, nhưng vẫn mừng rỡ đón lấy.
Ngay sau đó, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Lần này là Từ Nhất Chu, cậu ta cũng không hẹn mà gặp mang quà đến cho hai đứa trẻ.
Tiếp theo là Ôn Khả Khả, Chung Tử Xuyên, Triều Nhan...
Đợi đến khi mọi người đều đến đông đủ, quà trong phòng khách càng lúc càng nhiều, dần chất thành một ngọn núi nhỏ.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy, hai đứa trẻ vui mừng khôn xiết, kích động đến mức mắt sáng lấp lánh.
Có xe đạp, còn có sách truyện, đồ chơi, đồ dùng sinh hoạt...
Cả đời này bọn chúng chưa từng nhận được nhiều quà như vậy!
Hai đứa hợp sức bóc quà suốt một đêm, cuối cùng mới bóc hết.
Bình luận đều đang ghen tị.
[Đây chính là niềm vui khi có anh chị là đỉnh lưu sao?]
[Hạnh phúc quá đi mất!]
[Tôi chỉ muốn hỏi, nhà Tiêu Hòa còn thiếu con không? Hai mươi mấy tuổi, ăn khỏe ngủ ngon, tôi đăng ký đầu tiên.]
[Âm thanh tính toán của bác lầu trên làm ồn tới tôi rồi!]
......
Nhìn thấy nhiều quà như vậy, Tiêu Hòa lại có chút nghi ngờ.
Hôm nay đám người này sao lại tích cực như vậy?
Đặc biệt là bọn họ vừa thúc giục hai anh em bóc quà, vừa nhét hộp quà đến trước mặt bọn trẻ, trên mặt mang theo nụ cười kỳ lạ và lén lút.
Cảm giác có chút không có ý tốt.
Đang nghĩ ngợi, Hạ Tri Bắc bên cạnh đột nhiên kéo áo cô.
"Chị ơi, chữ này đọc thế nào?"
Tiêu Hòa cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên phát hiện trong tay cậu bé cầm một tờ giấy.
Hoắc An đối diện thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến.
"Đừng!"
Cậu ta đưa tay muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, Tiêu Hòa nhận lấy tờ giấy, trên đó viết rõ một dòng chữ:
[Tiểu Nam, chiếc xe đạp này tặng cho em, lần sau luyện tập cho anh luyện chung với hai đứa nha.]
Tiêu Hòa:?
Cô nhanh chóng cầm lấy một cái hộp khác, trên đó cũng có một tờ giấy:
[Tiểu Bắc đáng yêu, nói với đội trưởng cho chị luyện chung với hai đứa với, đừng nhìn chị cao lớn, thực ra chị cũng là một em bé thôi.]