Đó là gậy cổ vũ của Tống Phi Quang.
Ánh mắt Tiêu Hòa nheo lại, nở nụ cười dịu dàng như nắng mai với cô bé trước mắt.
"Em gái nhỏ, em tên gì?"
Cô bé cười trả lời: "Du Nhạc Nhạc ạ."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tiêu Hòa càng rạng rỡ, lấy từ trong túi xách ra một cuốn sổ xin chữ ký.
"Chị có chữ ký của Hoắc An, Từ Nhất Chu, Tống Phi Quang... tất cả nghệ sĩ dưới trướng chị đều có hết, chị tặng em, em có thể giúp chị một việc được không?"
Nói rồi, cô lật mở cuốn sổ xin chữ ký, cho cô bé xem những chữ ký bên trong, thậm chí còn có bốn dấu chân của William!
Mắt Du Nhạc Nhạc sáng lên.
Bàn bạc xong đối sách, Tiêu Hòa không còn muốn gặp Du Âm nữa, tiễn Du Nhạc Nhạc về nhà xong thì trực tiếp lên xe, nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Không ngờ con gái Du Âm lại là fan của Tống Phi Quang, chỉ cần nói một câu đã đồng ý yêu cầu của tôi rồi."
Nhân viên công tác đi theo, ngồi trên ghế lái sợ đến run rẩy.
"Chị xác định không phải là bị chị dọa à?"
Tiêu Hòa:?
Nhân viên công tác căng thẳng nói: "Chị Tiêu Hòa, nụ cười của chị vừa nãy rất giống với nụ cười của đại ác nhân chuyên dụ dỗ trẻ em chưa hiểu chuyện."
Ba ngày sau, trận chung kết Ca Sĩ Sáng Tác chính thức diễn ra.
Để có thể chứa được nhiều người hâm mộ hơn, ê-kíp chương trình đã cố ý đổi sang một phòng thu lớn hơn, từ một tuần trước đã bắt đầu tuyên truyền trên các nền tảng lớn.
Trận chung kết bắt đầu từ 7 giờ tối nhưng từ lúc trời còn chưa tối, bên ngoài đài truyền hình đã chật kín người, tất cả đều đến để xem cuộc thi.
Không ít khán giả trên tay cầm biểu ngữ và gậy cổ vũ, nhiệt tình thảo luận về cuộc thi sắp diễn ra.
So với bên ngoài thì hậu trường cuộc thi cũng căng thẳng không kém.
Các thí sinh tranh thủ thời gian cuối cùng để tổng duyệt và chuẩn bị, nhân viên công tác thì căng mình ra, liên tục đối chiếu lại quy trình làm việc với nhau, mong muốn buổi phát sóng trực tiếp hôm nay không bị trục trặc.
Ngoài nhân viên công tác thông thường, nhân viên hậu kỳ và biên tập viên cũng đã có mặt.
Họ cần làm việc tại chỗ, lúc các thí sinh biểu diễn xong thì cắt video biểu diễn đăng lên mạng để quảng bá.
Trong đám đông, Tiêu Hòa thấy được cây cải trắng nhỏ của mình.
Giang Diệp là một trong số những biên tập viên đứng đầu trong ngành, cũng được ê-kíp chương trình mượn về để thực hiện công tác biên tập tại chỗ.
Nhưng hôm nay rõ ràng anh không có trạng thái tốt.
Đứng giữa đám đông với biểu cảm mệt mỏi, dường như vô cùng uể oải, dưới mắt còn có quầng thâm, trông như bị thứ gì đó giày vò trăm nghìn lần, cả người trông như cây cải trắng quên tưới, héo úa.
Chỉ mấy ngày không gặp mà người đã thành ra thế này?
Tiêu Hòa lập tức đi tới, hận không thể lấy hai gáo nước trong không gian tạt cho anh.
"Anh không khỏe ở chỗ nào sao? Công việc biên tập mệt lắm à?"
Thời gian này công ty ngoài Ca Sĩ Sáng Tác ra thì có vẻ như cũng không có hoạt động lớn nào, không cần biên tập viên làm việc, sao lại có thể khiến anh mệt mỏi đến vậy?
Giang Diệp lắc đầu: "Nếu chỉ biên tập video thôi thì cũng không đến nỗi hành tôi mệt mỏi thế này."
Nghe vậy, Tiêu Hòa càng thêm nghi ngờ, ngữ khí hiếm khi dịu dàng: "Hay là hôm nay anh xin nghỉ về đi?"
"Không cần đâu, tôi còn chịu được."
Nói xong, Giang Diệp vẫy tay với Tiêu Hòa rồi cùng biên tập viên rời đi.