Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng (Dịch Full)

Chương 939 - Chương 941

Dùng kỹ năng sinh tồn thời mạt thế ta huấn luyện đỉnh lưu hot toàn mạng Chương 941
 

Hôm đó, sau buổi biểu diễn của Tống Phi Quang, ánh mắt Giang Diệp nhìn sân khấu đầy lưu luyến và khát khao.
 

 
 

Anh rất thích sân khấu đó, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn rời xa.
 

 
 

"Đương nhiên là cậu ấy thích rồi!"
 

 
 

Anh Kiếm kiên định trả lời, bất lực nói: "Lúc anh đưa Giang Diệp đến Giải Trí Lam Tinh, cậu ấy mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi ký hợp đồng, mười chín tuổi ra mắt, hai mươi tuổi đã đạt đến vinh dự cao nhất của người ca sĩ, anh hiểu rõ nhất cậu ấy thích ca hát đến mức nào, thích đứng trên sân khấu đến mức nào."
 

 
 

Giang Diệp trước đây và Tống Phi Quang bây giờ rất giống nhau, đều có sự khao khát thuần túy đối với âm nhạc.
 

 
 

Lúc đó Giang Diệp còn rất trẻ, một lòng muốn dùng bài hát để động viên người hâm mộ, mang đến cho người hâm mộ hi vọng và niềm vui, nhưng vì vụ tự tử xảy ra, trực tiếp khiến anh hoài nghi bản thân.
 

 
 

Cuối cùng, những bài hát của anh đã mang lại điều gì cho người hâm mộ?
 

 
 

Là điều tốt đẹp?
 

 
 

Hay là đau khổ?
 

 
 

Nếu là đau khổ, vậy thì anh còn lý do gì để cầm micrô lên tiếp tục hát?
 

 
 

Niềm tin của Giang Diệp trong nháy mắt sụp đổ, cảm thấy ngay cả sự tồn tại của chính mình cũng không còn thiết yếu, vì vậy mới chọn rời xa sân khấu, thậm chí xóa bỏ dấu vết từng tồn tại với tư cách là Giang Tại Châu.
 

 
 

Sợ rằng lại xảy ra chuyện tương tự.
 

 
 

Khi anh đưa ra quyết định này, công ty và anh Kiếm đã khuyên suốt một tuần, nhưng thái độ của Giang Diệp rất kiên quyết, không hề dao động.
 

 
 

Thời điểm đó, có thể nói một nửa giang sơn của Giải Trí Lam Tinh đều do Giang Diệp gây dựng nên.
 

 
 

Hội đồng quản trị và ban giám đốc sau khi nhìn thấy anh đau khổ đã suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng mới phá lệ đồng ý yêu cầu của anh.
 

 
 

Vì vậy, Giang Diệp ở thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp năm 23 tuổi, đã rời đi trong sự u tối.
 

Chỉ trong vài ngày, bốn năm gầy dựng trong giới giải trí của Giang Diệp đã bị xóa bỏ, không để lại chút dấu vết.
 

 
 

"Giới giải trí thế hệ mới thay thế thế hệ cũ rất nhanh, mới qua năm năm thôi mà đã không còn nhiều người biết chuyện này, rồi vài năm nữa, có lẽ sẽ chẳng còn ai biết trước đây có một ca sĩ tên Giang Tại Châu." Anh Kiếm thở dài nói, giọng đầy tiếc nuối.
 

 
 

Chỉ qua lời kể của anh ta, Tiêu Hòa cũng có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh khó khăn của Giang Diệp lúc đó.
 

 
 

Biến cố xảy ra quá đột ngột, chỉ trong vài ngày, người hâm mộ đã tự tay đập nát niềm tin và ước mơ của anh.
 

 
 

Phải tuyệt vọng và đau khổ đến mức nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy?
 

 
 

Anh Kiếm lại nói: "Bài hát trước đây em nghe là Giang Diệp định đưa vào album tiếp theo của mình, bây giờ đã phong ấn hết cả rồi, chỉ còn mình anh nhớ, thỉnh thoảng sẽ lấy ra nghe."
 

 
 

Tiêu Hòa khẽ gật đầu.
 

 
 

"Chẳng trách trước đây em hỏi thế nào anh cũng không chịu nói."
 

 
 

Anh Kiếm cười bất đắc dĩ: "Trước kia vì hợp đồng bảo mật nên không thể nói với em, bây giờ em đã biết rồi, nếu em muốn, anh có thể sao chép bài hát đưa cho em."
 

 
 

Không ngờ, Tiêu Hòa lại không nhận.
 

 
 

"Không cần đâu."
 

 
 

"Sao thế? Không phải em vẫn muốn lắm sao?"
 

 
 

Khoảng thời gian đó, Tiêu Hòa cứ gián tiếp hỏi tới hỏi lui, bằng mọi cách muốn lấy cho được danh sách bài hát từ anh Kiếm, hiển nhiên bài hát đó vô cùng quan trọng với cô.
 

 
 

Tiêu Hòa đương nhiên muốn lấy.
 

 
 

Vô số đêm dài, khi hình ảnh về zombie cứ lởn vởn trong đầu, cô đều hận không thể tìm mọi biện pháp lấy được thuốc giải này, giải quyết nỗi phiền muộn của mình.
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

Bình Luận (0)
Comment