Nhưng…
"Nếu đã muốn xóa bỏ hết mọi thứ thì em cũng nên tôn trọng quyết định của Giang Diệp."
Anh xóa hết tất cả chính là vì không muốn những bài hát đó xuất hiện trở lại.
Anh Kiếm kinh ngạc nhìn cô.
"Từ bao giờ em lại biết quan tâm người khác thế?"
Với tính cách của Tiêu Hòa, chẳng phải nên bóp cổ anh ta, bắt anh ta mau giao nộp ca khúc gốc sao?
Hoặc là trực tiếp xông vào phòng dựng phim, trói Giang Diệp về nhà, rồi bắt Giang Diệp phải biểu diễn trực tiếp cho mình xem?
Tiêu Hòa nghe xong lời anh Kiếm miêu tả, nhíu mày.
"Làm sao anh biết?"
Đây đều là những suy nghĩ trước đây của cô.
Chỉ là, lúc đó cô không biết người hát chính là Giang Diệp, cũng không biết lý do khiến anh giải nghệ.
"…"
Nghe vậy, anh Kiếm không nói nên lời.
Nói bừa mà cũng nói đúng?
"Em làm người đi."
Lúc này, Tiêu Hòa lại hỏi: "Nhưng mà, mọi người xác định fan hâm mộ đó đã mất chưa?"
Anh Kiếm nhớ lại: "Lúc đó tình hình vô cùng hỗn loạn, lúc đầu bọn anh cũng không tin, lập tức tìm thấy người đã đăng ảnh, lấy được phương thức liên lạc của người hâm mộ đó, gọi điện đến hỏi thăm. Một cô gái bắt máy, là chị của fan hâm mộ, chính miệng cô ấy nói người đó đã mất rồi."
Nghe vậy, Tiêu Hòa khẽ gật đầu, suy nghĩ một lúc, quay đầu đi ra ngoài.
"Đi đâu thế?"
"Đi tìm ‘bắp cải’ của em."
Cách gọi này khiến anh Kiếm ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, biểu cảm có hơi mất tự nhiên.
"Gì mà bắp cải của em? Nghe không đứng đắn gì cả."
Lầm bầm một câu, sau đó mới vội vàng tăng cao giọng: "Em đừng nhắc chuyện cũ với cậu ấy, cậu ấy vất vả lắm mới vượt qua được."
Tiêu Hòa xua xua tay: "Biết rồi, bảo vệ bắp cải là trách nhiệm của mọi người."
Tiêu Hòa hẹn Giang Diệp đi ăn cơm.
Mặc dù bình thường hai người cũng thường xuyên cùng nhau đi ăn, nhưng lần này rõ ràng có chút khác biệt.
Giang Diệp cảm thấy như mình được cho ăn.
Tiêu Hòa cứ như một người nông dân đang chăm chỉ tưới nước, bón phân trên ruộng, đội mũ rơm, một tay cầm cuốc đào đất, một tay tưới nước, dùng ánh mắt đầy mong đợi ngóng trông cây nhà mình trồng có thể xanh tươi mơn mởn.
Giang Diệp nhìn mấy món ăn được bày trước mặt mình, có chút sợ hãi.
Bình thường với kiểu ăn uống của Tiêu Hòa, không tranh đồ ăn trong bát anh là tốt lắm rồi, vậy mà lại chủ động nhường cho anh.
"Những thứ này đều là cho tôi ăn sao?"
Giang Diệp nhìn những món ăn trước mặt, kinh ngạc hỏi.
Tiêu Hòa gật đầu.
Có lẽ là do hậu quả của việc giúp Từ Nhất Chu luyện thanh trước đó, cây bắp cải nhỏ tươi tốt của cô bây giờ cứ như không được tưới nước, cả người đều héo quắt.
Tiêu Hòa trông thấy, không nhịn được bước tới tưới nước, bón phân cho nó.
"Không đủ thì tôi lại đi mua thêm một ít nữa."
"Bấy nhiêu đây là đủ rồi."
Giang Diệp ăn uống bình thường, nhìn nhiều đồ ăn như vậy, một nửa anh cũng ăn không hết được.
Nhưng lần này, dưới ánh mắt của Tiêu Hòa, anh cố nhét cho bằng được, cả người khó khăn lắm mới đứng dậy nổi.
"Tôi no rồi."
Tiêu Hòa xua xua tay.
"Đi ngủ đi."
Ăn thật nhiều, ngủ thật nhiềumới có thể phát triển tốt.
"Được..."
Giang Diệp gật đầu, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiêu Hòa theo anh đến phòng dựng phim, trên màn hình đang dừng ở video buổi hòa nhạc trước đó của Tống Phi Quang.
Là buổi hòa nhạc đầu tiên trong sự nghiệp ca hát, video này sau khi dựng xong sẽ được lưu trữ lại, đến lúc Tống Phi Quang kỷ niệm năm năm ra mắt sẽ làm quà tặng đáp lại người hâm mộ.