Đúng Lúc

Chương 24

Editor + Beta: Basic Needs

Khúc Dạng cuối cùng cũng chọn được bữa cuối tuần để tóm lấy Thẩm Ngư. Cô nàng căm phẫn kể cho Thẩm Ngư nghe việc một đêm rạo rực cùng với anh chàng kia rốt cuộc không thành sự thật bởi vì có Đường Xuyên phá đám.

“Mày nghĩ ảnh có bệnh hay không, tuổi còn trẻ, có bệnh lại không chịu chữa mà suốt ngày chỉ biết đi kể với người lớn. Mà đâu phải có một mình tao làm chuyện này, làm như ảnh không có hay dẫn oanh oanh yến yến về nhà của mình vậy!” Khúc Dạng đặt mạnh ly latte xuống làm cho nước trong ly văng đến túi xách của người ngồi gần đó.

Thẩm Ngư lau đi vài giọt latte dính trên mu bàn tay mình: “Vậy thì mày cũng đi nói với bà* đi.”

*Bà ở đây là mẹ Đường Xuyên- em gái ông nội Khúc Dạng, có đề cập ở chương đầu.

“M* nó tao cũng đâu có ngốc! Nếu như tao dám kể với bà thì Đường Xuyên sẽ không cho tao sống tới ngày hôm sau, anh ấy nhất định sẽ nói với ba tao luôn!” Cô nàng đau đớn: “Thật bực bội, không thể chấp nhận được. Kiếp trước tao dính nghiệp gì mà kiếp này lại có một tên chú nhỏ như vậy.”

Thẩm Ngư không có anh chị em cũng không có trải qua một tuổi thơ bị một người chú nhỏ như Đường Xuyên bắt nạt nên nghĩ nửa buổi cũng không nghĩ ra được lời khuyên gì tốt. Khúc Dạng có lẽ cũng không cần cô nghĩ ra ý kiến gì, cô nàng hào hứng chửi bới Đường Xuyên càng ngày càng hăng, Thẩm Ngư đành ngoan ngoãn gật đầu, ngồi nghe cô nàng chửi cả buổi.

Chửi một mạch tới giờ ăn cơm tối, bởi vì cả hai đều rất thích nhà hàng Quảng Đông này nên miệng ai cũng nhét đầy thức ăn, Khúc Dạng vì thế cũng ngừng chửi mà chú tâm ăn cơm.

“Dạng Dạng, tao đang yêu một người.”

“Thật hả? AAAA! Chúc mừng mày! Không nói tiếng nào làm tao với bà Thụy còn lo lắng mày vẫn còn buồn vì tên bánh trôi kia. Xin mời khai ra, là người nào có diễm phúc được tiểu Ngư nhi nhà chúng ta coi trọng? Tao có biết không? Sau khi nghe Thẩm Ngư nói thì nguyên bản Khúc Dạng còn đang nhét đồ ăn vào trong miệng lại nhanh chóng rót một ly nước để nuốt thức ăn xuống. Sự hứng thú của cô nàng đã tăng cao thì phát hiện biểu hiện muốn nói lại thôi của Thẩm Ngư.

“Làm sao vậy?” Cô thu hồi nụ cười lại nghiêm mặt hỏi: “Không lẽ người đó có gì khó nói sao? Không lẽ là Đường Xuyên? Không lẽ mày sẽ trở thành thím của tao?”

Thẩm Ngư suýt nữa đã bị cô chọc cười: “…Là Trì Triệt.”

“Cái đệch! Chị gái à, chị thật là trâu bò!” Khúc Dạng giơ ngón tay cái về phía cô.

Thẩm Ngư rốt cuộc không nhịn cười được nữa: “Mày có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”

“Không thể! Đây không phải là trâu bò sao bà chị! Trâu bò, vô cùng vô cùng trâu bò! Là Trì Triệt đó! Là một người ưu tú như vậy! Bởi vậy ta nói hai người quá có duyên. Mày thấy không bất kể là ngoại hình, năng lực hay cách làm người đều hơn hẳn tên bánh trôi kia. Mà này, tuy anh ta tốt thật nhưng nếu như mày cảm thấy không hợp thì cũng không nên tự hành hạ mình hiểu không?” Lúc này Khúc Dạng lại giống như người lớn trong nhà, sau khi kích động lại ân cần dặn dò.

“Tao biết mà, tao đâu phải là con nít.”

Có tin tức tốt làm cho Khúc Dạng ăn thật vui vẻ, lúc nhắc lại Đường Xuyên cũng không còn nghiến răng nghiến lợi giống như hồi nãy nữa.

“Chúc mừng mùa xuân thứ hai đã bắt đầu.” Ra khỏi nhà hàng, cô siết chặt tay Thẩm Ngư; nếu không phải còn ở trên đường lớn thì cô nàng đã bổ nhào vào hun Thẩm Ngư mấy cái rồi.

Thẩm Ngư không khỏi cảm thấy thẹn thùng trước mặt cậu ấy. “Dạng Dạng, đêm nay tới nhà của tao ở đi, lâu rồi không có cùng xem phim.”

Khúc Dạng sảng khoái đồng ý, đúng là đã lâu không có ghé chơi mà cũng hiếm khi Thẩm Ngư mở miệng mời như vậy. Thẩm Ngư đi cùng với Khúc Dạng đến siêu thị mua chút đồ ăn thức uống; vừa mới lái xe tới dưới nhà, Khúc Dạng liếc mắt một cái đã thấy một chiếc Audi đậu ngay đó.

“Hừ, lại thêm một tên lưu manh mặc đồ tây, nhìn thấy mà bực mình.” Có lẽ do bị Đường Xuyên ảnh hưởng mà Khúc Dạng có kiến thức rất rộng về xe, mới nhìn thoáng qua mà cô đã nhận ra cái xe này như thế nào. “Chiếc này nhìn ở bên ngoài thì bình thường nhưng nội thất bên trong đều thiết kế theo kiểu xe thể thao, người lái xe phải có kỹ năng rất tốt mới có thể khống chế, nếu không xe rất dễ tăng tốc độ gây khó kiểm soát. Nhưng mà tao vẫn thích SUV hơn.”

Thẩm Ngư nhìn theo ánh mắt của cô nàng thì cảm thấy có chút quen mắt nhưng mà cũng không có suy nghĩ nhiều; cho đến khi xe của cô đã hoàn toàn dừng lại thì người bên kia mới mở cửa đi ra.

“Đúng thật là chiếc xe của anh chàng rồi” Khúc Dạng nhìn thấy người xuống khỏi xe thì sửa miệng mình thật nhanh rồi nhìn Thẩm Ngư với ánh mắt chế nhạo: “Xem ra hôm nay tao tới không đúng lúc rồi.”

Vốn sau khi xuống máy bay thì Trì Triệt sẽ lái xe về nhà nhưng rồi lại chạy đến nhà cô một lần thử vận may.

Trong nhà tối đen như mực, anh nhìn đồng hồ rồi ngồi trở lại vào trong xe, anh muốn gọi cho cô nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì quyết định ngày mai lại đi tìm cô cũng được. Ở trên máy bay hơn nửa ngày khiến cho hình tượng của anh xuống cấp mà hai người mới quen không lâu, để đầu xù tóc rối như vầy gặp cô cũng không tốt lắm.

Kết quả vừa mới chuẩn bị rời đi thì thấy con bọ đáng yêu của cô.

Lại không nghĩ tới không chỉ có một mình cô. Tuy rằng cũng có biết người kia nhưng chưa kịp chuẩn bị dưới thân phận mới lại thấy chị em tốt của cô, anh cảm thấy lo lắng không biết mình có lôi thôi quá không.

Nhưng tóm lại không phải đi cùng đàn ông là tốt. Anh tự an ủi chính mình.

Loại tâm trạng lo trước lo sau này thật có chút dọa người.

Anh quay sang chào hỏi Khúc Dạng lại thấy cô nàng cười xấu xa trước bộ dáng của mình làm cho anh thả lỏng người lại. Ba người nói chuyện vài câu thì Khúc Dạng muốn tìm cớ cáo từ.

“Không sao đâu, tôi chỉ muốn ghé qua nhìn một chút thôi.” Trì Triệt nhìn vào Thẩm Ngư.

“Vậy được rồi, tôi lên lầu trước, anh cứ từ từ mà nhìn nha.” Khúc Dạng cười trộm, biết anh chàng còn có lời chưa nói nên để lại không gian cho hai người còn cô nàng thì gom đồ đi lên lầu trước.

Hai người lẳng lặng đứng thật lâu nhưng không ai nhúc nhích. Cuối cùng Trì Triệt tiến lên một bước, chậm rãi duỗi tay ôm người kia vào trong lồng ngực, anh nghiêng đầu hôn lên thái dương cô.

“Để anh ôm em một chút.”
Bình Luận (0)
Comment