Đúng Lúc

Chương 25

Editor + Beta: Basic Needs

Thẩm Ngư vừa vào trong nhà thì đã bị Khúc Dạng chặn lại: “Muahahaha, tao thấy hết rồi nha.”

Thẩm Ngư cố len vào để cho cô nàng không thấy được mặt mình đang nóng lên. Khúc Dạng đi theo sít sao vừa tặc lưỡi vừa cười hề hề: “Tao rất mừng khi thấy tiến triển như vậy đó. Mà này, sao hai người kết thúc nhanh như vậy?”

“Anh ấy vừa mới xuống máy bay, để cho người ta về nghỉ ngơi chứ.” Thẩm Ngư đi vào phòng để thay đồ ở nhà vào rồi mới ngồi lên sô pha cùng xem phim với Khúc Dạng.

“Mới bay về mà chạy tới đây như vậy, xem ra là rất nhớ mày rồi.” Khúc Dạng nhai khoai tây chiên răng rắc.

“Mà làm gì hôm nay mày cứ thoắt ẩn thoắt hiện vậy?”

“Còn không phải do chị em trâu bò của tao sao!”

Hai cô hết xem phim lại nằm ườn ở trên giường, phảng phất giống như thời còn là học sinh, tối tối lại nằm kể bí mật cho nhau nghe.

Sáng hôm sau Thẩm Ngư dậy sớm chạy bộ, lúc về cô còn xách theo bữa sáng cho cái kẻ còn nằm nướng Khúc Dạng kia. Cô đi vào phòng sách lựa ra một quyển để đọc cho đến lúc gần tới bữa cơm trưa thì mới đi vào xốc chăn của người vẫn còn ngủ trên giường: “Trưa nay mày tính sao đây?”

Khúc Dạng mơ mơ màng màng: “Hả? Thì tao về nhà còn mày thì đi hẹn hò.”

Thẩm Ngư buồn cười vì cô nàng tuy còn ngủ mơ mà cũng sắp xếp xong hết chuyện cho mình rồi, cô đá vào mông của cô ấy: “Trước tiên xuống giường rồi ăn sáng đi.”

Khúc Dạng cọ tới cọ lui một hồi rồi mới chịu rời giường, cô nàng duỗi lưng một cái rồi thuận thế ôm lấy Thẩm Ngư: “Ai da tiểu Ngư nhi của tao tốt như vậy thì chồng con sau này còn đòi hỏi gì nữa.”

Chờ đến lúc ra tới cửa thì đã là 2 giờ chiều, Thẩm Ngư đưa người kia về tới nhà để…ngủ tiếp. Nghĩ tới việc mình cũng không còn chỗ nào khác để đi nên Thẩm Ngư lái xe thẳng về nhà mình. Lúc cô vừa mới về tới cửa nhà thì nhận được điện thoại của Trì Triệt.

Anh chàng đã hẹn với cô tối nay gặp vậy mà trong chốc lát anh lại gọi điện nói mình đã ở dưới lầu.

Lúc đầu Thẩm Ngư còn chưa phản ứng lại nên mới hỏi “Không phải anh hẹn buổi tối sao?” nhưng khi phía bên kia lại im lặng thì cô mới hoàn hồn, cô vuốt mũi mà hỏi: “Anh có muốn lên đây ngồi không hay là để em đi xuống?”

Trì Triệt quyết định không đi lên, anh sợ mình không khống chế được mà làm ra mấy chuyện cầm thú.

Kết quả chờ đợi một lúc lâu mới thấy người ngồi vào xe, anh vẫn có chút không khống chế được mà tặng cho cô một nụ hôn. Sau khi tách ra anh lại hôn vào má cô như muốn che dấu bộ dạng động tình hồi nãy của mình. Anh mở hộc nhỏ trong xe ra, đưa cho cô một cái túi: “Tặng cho em món này.”

Thẩm Ngư kinh ngạc, lần đầu tiên lại nhận được quà khi không phải là sinh nhật cô: “Em cám ơn nha nhưng mà là cái gì vậy?”

Trì Triệt chỉ cười không nói, Thẩm Ngư mở ra thì phát hiện bên trong lớp giấy đã được gói tinh tế là một quyển sách hiện nay đã không còn được xuất bản nữa.

“Woaa…Cái này cũng quá quý giá…Em cám ơn anh.” Cô biết quyển sách này nên cũng biết được rằng nếu muốn tìm được nó thì không những vừa tốn thời gian mà vừa tốn không ít tiền; chưa kể tới việc nó là thứ có thể dùng để đầu tư mà không phải ai cũng có được. Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh rồi nói lời cảm ơn.

Trì Triệt vẫn luôn quan sát phản ứng của cô nên khi nhận được lời cảm ơn như vậy thì cũng không có gì ngoài ý muốn. Anh mỉm cười: “Vậy thì em cũng nên cho anh một chút khen thưởng đi chứ?”

Thẩm Ngư tiến lại gần rồi hôn lên khóe miệng của anh, lúc cô định rời đi thì lại bị anh ghì sau đầu làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn.

Hai người vừa mới ra khỏi khu phố một chút thì Thẩm Ngư nhận được điện thoại của Ôn Thanh Thụy hẹn cô ăn cơm.

“Dạo này đi ăn thường xuyên vậy cô nương, tớ có hẹn rồi.” Cô nhỏ giọng nói.

“Ai? Là nam hay nữ? Một người hay nhiều người? Ở chỗ nào? Tớ mới tới đây có hai ngày vậy mà cậu đã hẹn hò với người khác rồi.” Bên kia liên tiếp đặt câu hỏi làm cho Thẩm Ngư trong nháy mắt cho rằng mình đang bị mấy cô mấy bà hỏi mỗi dịp Tết đến.

“Là bạn bè, cậu chưa từng gặp người ta đâu.”

“Vậy thì hôm nay hẹn gặp một lần luôn đi, dù sao tớ cũng không ngại lắm. Cậu hỏi ý người ta xem có để ý tới chỗ đông người hay không?” Ôn Thanh Thụy không nghe lời uyển chuyển từ chối của Thẩm Ngư mà trực tiếp quyết định.

Thẩm Ngư tính đi nói lại với anh vài câu vậy mà người kia đã đồng ý: “Không sao”. Chỗ này là nơi đóng kín nên có thể nghe được rõ ràng lời nói từ trong điện thoại.

Thẩm Ngư nhìn mắt anh: “Thật hả?” Cũng mặc kệ Ôn Thanh Thụy phía đối diện cười một cách kỳ quái khi nghe được giọng đàn ông.

Trì Triệt gật đầu. Tuy rằng hẹn hò không thành nhưng gặp được bạn thân cô cũng coi như là có lời.

Ôn Thanh Thụy nhìn thấy hai người thì niềm nở chào hỏi, sau đó cô nàng trực tiếp hỏi: “Vậy anh với tiểu Ngư là?”

Trì Triệt liếc mắt nhìn Thẩm Ngư liếc một cái, Thẩm Ngư nói: “Là bạn trai của tớ.”

Ôn Thanh Thụy nhướng mày: “A, quả nhiên là vậy.”

Cô nàng đi vòng ra sau lưng Thẩm Ngư mà nỏi nhỏ: “Trâu bò vậy bé Ngư của tớ. Quá xuất sắc rồi!”

Phản ứng của cô khác hoàn toàn với lần đầu gặp mặt Canh Vũ An. Lúc đó cô ấy cũng đi đến bên cạnh nói nhỏ với Thẩm Ngư nhưng lại có chút nhàn nhạt “Thấy không OK lắm.”

Ôn Thanh Thụy là khách nên Trì Triệt dựa theo sở thích của cô mà tìm nhà hàng thích hợp để cùng nhau ăn bữa tối.

Sau khi ăn xong thì Trì Triệt đi ra ngoài một chút, Ôn Thanh Thụy vừa uống nước vừa nhìn cánh cửa đóng lại: “Có lẽ anh ấy đi thanh toán tiền bữa ăn rồi, xem ra rất xem trọng cậu đó. Đúng là người không tồi.”

Thẩm Ngư yên lặng một lát: “Nhưng mà tớ không biết làm sao để anh ấy vui vẻ.”

Ôn Thanh Thụy hiểu được sự băn khoăn của Thẩm Ngư, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai người các cậu thích nhau thì lúc ở chung thôi đã cũng đủ vui vẻ. Nếu như cậu ám chỉ việc khác vậy thì tớ nghĩ có lẽ cậu nên chủ động một chút.”

Thẩm Ngư nhìn thấy biểu cảm trêu chọc của cô ấy thì tiếp thu không thèm so đo: “Tớ cảm thấy chuyện này có thể được.”

……………………….

Chú thích:

Tác giả có lúc gọi là Ôn Thanh Thụy có lúc lại gọi là Ôn Thanh Duệ nên mình đổi thành Ôn Thanh Thụy cho đồng nhất
Bình Luận (0)
Comment