Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 14



<tbody>Edit: Su_ri
Sau khi trở lại trường học, việc đầu tiên chính là bị đánh.
Vừa nhìn thấy tôi, sư huynh không nói hai lời, ném quyển sách trong tay về phía tôi, vừa gọi vừa gào lên: “Nhậm Phẩm, nhân phẩm của em có phải đã bị thầy hướng dẫn ăn hết rồi hay không? Bảo anh xin phép nghỉ cho em xong lại dám biến mất gần một tuần lễ! May mà em còn sống trở lại, nếu em chết bên ngoài thì mọi người sẽ hoài nghi người ngày ngày nhiệt tình hấp tấp xin nghỉ cho em – là anh làm!”
Tôi cười ha ha nhặt mấy quyển sách lên, hai tay cung kính dâng lên, liếm môi cười: “Sư huynh, xin anh bớt giận, em thực sự là có việc mà, không lừa anh! Còn nữa, lương tâm với nhân phẩm cái gì, bình thường đều để cho Vượng Tài ăn, sao bây giờ lại thành đặc quyền của thầy hướng dẫn rồi?
Sư huynh càng tức giận, hận không thể khiến cho Vượng Tài cùng thầy hướng dẫn trao đổi linh hồn giống nhau nói: “Hừ! Từ nay về sau, đều là thầy hướng dẫn phục trách lương tâm! Nhắc đến việc này anh lại tức! Đường đường là giáo sư, không biết học vấn thế nào, em nói xem có phải thầy hướng dẫn bị vợ thầy ngược đãi đến trong đầu toàn cháo không? Ông ấy có thể cầm nhầm sổ bệnh người khác làm thành của mình! Không nói ông ta làm bọn người bên cạnh ông như chúng ta đây phải hoài niệm ông đến đau không muốn sống, còn liên lụy người thật sự bị ung thư máu trắng thời kỳ cuối cho là mình đã hết bệnh mà cả tuần không đến bệnh viện tái khám! Hiện tại anh đã hiểu tại sao phòng thì nghiệm chúng ta có sư muội ngờ nghệch như em, cứ nhìn thầy hướng dẫn của chúng ta không đáng tin như thế, anh thấy thật ra thì em cũng không ngu lắm.”
Tôi ngất! Thầy hướng dẫn của tôi đường đường là giáo sư có thâm niên cao, rất thú! Con rồng đen bị anh nói thành như thế, thật là đánh chết người không đền mạng. Nhìn sư huynh tôi nói: “Sư huynh, loại chuyện thừa kế này giao lại cho anh. Em có nhiệm vụ trọng yếu hơn. Em phải về khổ luyện Như lai thần chưởng, để tương lai còn có năng lực bảo vệ Địa cầu, duy trì hoà bình thế giới nữa”.
Sư huynh hung hăng trừng mắt liếc tôi, nói một câu: “Ít cùng anh tranh cãi đi! Nhậm Phẩm, anh hỏi nghiêm túc, tuần vừa rồi em đi đâu?”
Tôi nghiêm người đứng vững, ngẩng đầu ưỡn ngực, thi lễ với sư huynh nói: “Báo cáo Triệu Hòa Bình đại gia! Tuần vừa rồi em vượt qua mọi loại gian khổ cố gắng, phải vận dụng hết trí tuệ vô địch, tranh thủ được một công lao vô cùng lớn: Em đã khiến Vĩ Sĩ đồng ý hợp tác hạng mục cùng chúng ta”.
Vừa nói tôi vừa ngửa cao cổ dương dương tự đắc chờ sư huynh khen ngợi. Kết quả Triệu Hoà Bình đại gia chết tiệt lại gõ trán tôi một cái hung tàn đến cực điểm, không chút lưu tình, thô bao giận dữ mắng mỏ tôi: “Kêu ai đại gia đấy! Thử kêu một tiếng đại gia nữa cho anh xem! Em đúng là khoác lác, khoác lác, khoác lác tiếp đi! Anh xem em có thể khoác lác thành cái dạng gì?”
Xoa xoa cái trán, tôi không vui hỏi: “Như thế nào là khoác lác. Em nói thật! Không tin anh đi hỏi Vĩ Sĩ xem có phải đã đồng ý cùng chúng ta hợp tác rồi hay không?”
Sư huynh trợn mắt liếc tôi một cái nói “Nhậm Phẩm, càng ngày em càng mê man mơ mộng. Để anh nói cho em biết. Bốn ngày trước chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác cùng Vĩ Sĩ, em lại nhặt thứ có sẵn ra khoe mẽ!”
Có ý tứ gì? Bốn ngày trước? Không phải là ngày tôi đến thành phố B tìm Đỗ Thăng sao? Sao lại thế này?
Tôi nghi hoặc hỏi sư huynh: “Sư huynh, thời điểm em đi chúng ta không phải ký hợp đồng với người khác sao?”.
Sư huynh trả lời tôi nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy a, chẳng qua bốn ngày trước Vĩ Sĩ ra mặt giúp chúng ta cùng công ty đó giải trừ hợp đồng, lại ký kết cùng chúng ta. Em thật chậm lụt, chuyện lớn như vậy cũng không bắt kịp, xứng đáng!”
Hả? Có chút loạn!
Tôi cẩn thận suy nghĩ, hồi tưởng lại một chút, bỗng nghĩ ra một chi tiết: Ngày tôi đến tìm Đỗ Thăng, lễ tân tiểu thư có nói với tôi, anh đã đi. Tối hôm đó, tôi tìm được anh, tại khách sạn mây mưa thất thường. Đang lúc ngủ mơ mơ màng màng, tôi tựa hồ nghe Đỗ Thăng gọi điện, phân phó cho người nghe điện thoại: Cần phải xử lý tốt sự tình ngày mai, không cần tranh cãi, đỡ phí công chúng ta bỏ ra”.
Mang theo nghi vấn chạy đến điện thoại công cộng gọi cho điện thoại di động cho Đỗ Thăng. Đỗ Thăng thực vui vẻ nhận điện thoại hỏi tôi: “Bảo bối, nhớ anh?”. Tôi ậm ừ cho qua, sau đó vội vàng hỏi: “Đỗ Thăng, ngày em ở thành phố B cùng anh, lễ tân khách sạn có nói với em anh vội vã rời đi. Nói cho em biết được không, ngày đó anh vội vã trở về làm gì?”
Đỗ Thăng cười ha ha ha ha hỏi lại tôi: “Bảo bối, làm sao vậy?”
Tôi nói: “Có chút cảm giác kỳ quái, có chút không thể tin được, em sợ mình suy nghĩ nhiều, nhưng lại không nhịn được mà cứ nghĩ đến!”
Đỗ Thăng ”A” một tiếng, dụ dỗ: ”Em nói đi xem nào, em nghĩ cái gì, sao lại không dám nghĩ. Nói đi, xong anh nói em nghe em nghĩ rốt cuộc có đúng hay không?”
Tôi hít vào một hơi sâu, sau đó nói: ”Em có thể nói a, nhưng anh không được chê cười em tự mình đa tình. Ngày đó anh vội vàng trở về, có phải là vì xử lý chuyện hạng mục của chúng em?”
Đỗ Thăng không nói chuyện, lại ha ha cười chấp nhận. Trong lòng tôi trở nên hưng phấn, cẩn thận hỏi: ”Như vậy, là vì em sao?”
Giọng điệu mang theo chút vô lại, Đỗ Thăng nói: ”Muốn biết đáp án như thế nào, bây giờ lại đây. Anh chờ em cùng ăn cơm trưa. Ngoan. Anh bận, không nói nữa”. Sau đó, Đỗ Thăng cúp máy khiến những lời tôi muốn nói nghẹn trong họng.
Tôi đang rối rắm nên dùng lý do gì đến Vĩ Sĩ mới không đ thấy rõ gian tình của chúng tôi, sư huynh như thiên thần phủ xuống mang thánh dụ của thầy hướng dẫn đến cho tôi. Thấy hướng dẫn nói vừa rồi bộ phận kỹ thuật của Vĩ Sĩ gọi điện thoại tới, bảo trường học phái người qua thảo luận nội dung cụ thể của hạng mục, còn dường như lơ đãng nói thê một câu “Cô gái lần trước tới Vĩ Sĩ hiệp đàm là được.”
Tôi dùng bộ phận ruột thừa dư thừa nhất trên người tôi để suy nghĩ cũng có thể biết chuyện này là do một tay Đỗ Thăng bày ra! Đỗ Thăng, Đỗ Tổng, mang chữ "Tổng" đúng là khác, muốn làm gì chỉ cần sai bảo một tiếng tất cả liền nước chảy thành sông rồi, thật là khiến người sùng bái!
Tôi hấp ta hấp tấp ôm tập tài liệu chạy ra cổng trường học, tôi đã tính đúng giờ, lúc này vừa đúng sẽ có xe buýt đến Vĩ Sĩ.
Kết quả vừa đến cửa trường học, tôi liền thấy một chiếc xe đen bóng hiệu Terra đậu trước mặt.
Tôi đang chép chép miệng nghĩ: ”Tên thối tha này làm gì tối chốn cực lạc thần thánh thối như trường học để khoe khoang”. Tài xế bên trong xe đột nhiên đi về phía tôi, dừng ở trước mặt, sau đó tự giác cầm lấy tập tài liệu trong lòng tôi, nói: ”Tiểu thư Nhậm Phẩm đúng không, tôi là tài xế của Đỗ tổng, ngài phân phó tôi lại đây đón cô đến Vĩ Sĩ bàn chuyện”.
Tôi ngốc quá! Còn hơn cả tiểu trư! Tôi vốn dĩ là học sinh giữ vững nguyên tắc xã hội chủ nghĩa, bình thường ra ngoài đều tiếc tiền, trong vòng sáu con phố, ngay cả xe buýt cũng không ngồi, trực tiếp đi bộ. Hiện tại, vừa ra khỏi cửa lại có chiếc xe xa hoa đến đón, tôi thật muốn xin ông trời cho tôi xin chút tự chủ, đừng khiến tôi chưa trải qua giãy dụa đã trực tiếp khuất phục, hưởng lạc ở thế giới vật chất.
Tôi ngơ ngác lên xe, nhất thời thấy có chút không thích hợp. Tôi hỏi tài xế “Anh tài xế, đến công ty các anh hiệp đàm nghiệp vụ, ông chủ đều cho xe đến đón sao?”
Tài xế cười ha ha nói: ”Làm sao có thể, từ trước đến giờ, trừ bỏ Đỗ tổng, tôi chỉ đón một mình Nhậm tiểu thư thôi”
Trong lòng nảy sinh cảm giác đắc ý, vui vẻ đến miệng làm sao cũng không khép được, hắc hắc he he vẫn vui mừng.
Tôi sợ anh tài xế thấy bộ dạng ngây ngốc của mình lại phát giác tôi và Đỗ Tổng có gian tình, lại giấu đầu hở đuôi nói: ”Đâu có, đâu có, tôi không đặc biệt như vậy đâu, cũng giống với người khác thôi! Đỗ tổng của các người là thật là tốt, ha ha, tốt lắm!”
Nói xong, nhìn anh ta, vẻ mặt dại ra, giống như bị thiên lôi giáng. Nghĩ lại lời mình vừa nói, tôi nhịn không được, mắng to mình đầu heo!
Ai nói mình đặc biệt! Ai nói mình không giống những người khác! Người ta căn bản không nói mà.
Trước kia có lần Cố Thiến nói với tôi, rơi vào tình yêu làm chỉ số thông minh của con gái đều thấp. Lúc ấy tôi còn không tin, tự tin nói ”Không phải, tối thiểu khẳng định mình sẽ không như vậy”. Lúc ấy, nghe xong Cố Thiến mãnh liệt gật đầu nói: ”Đúng, đúng, cậu nhất định sẽ không như vậy. Bởi vì cho dù có yêu hay không, chỉ số thông minh của cậu vẫn thấp giống nhau thôi”.
Đổ mồ hôi!
Hiện tại thì tôi tt đối tin tưởng vào câu ”Yêu đương làm chỉ số thông minh của con gái thấp đi” rồi. Bởi vì trong lòng thấy ngòn ngọt hưng phấn, đầu óc trở nên mơ hồ, nói chuyện lộn xộn, cứ ù ù cạc cạc.
Chỉ là tôi cảm thấy nếu có thể làm cho tình cảm của tôi cùng Đỗ Thăng thêm khăng khít, một chút tôi cũng không để ý đến việc trở nên ngốc nghếch một chút.</tbody>
Bình Luận (0)
Comment