Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 15

Vào Vĩ Sĩ, tôi liền trực tiếp chạy tới thang máy số 6 để đi. Lúc trước đi thang máy số 6 đã tạo thành thói quen.

Kết quả là lúc tôi vừa muốn bước chân vào thang máy, thì vị tiểu thư ngồi ở đại sảnh đã vui vẻ đến trước mặt tôi nói: "Nhậm tiểu thư xin ngài chờ một chút! Đỗ tổng giao phó khi ngài tới thì trực tiếp đi thang máy số 1 lên."

Tôi thoáng sửng sốt, nghĩ thầm ưu đãi rõ ràng như vậy sẽ tạo cơ hội khiến cho tôi bị xì căng đan. Tôi cười gượng hai tiếng liền nói với vị tiểu thư đó: "Không cần không cần! Tôi đi thang máy thường là được!" Sau đó lợi dụng lúc cô nàng còn đang nghi ngại không hiểu tôi liền nhấc chân chạy vào thang máy.

Nào ngờ "Pằng" một cái, không nói lời nào cô nàng liền túm lấy tay tôi lôi ra ngoài thang máy! Con nhóc sức lực cũng khá mạnh, nhìn thân hình thon thả lấy đâu ra sức lực lớn như vậy a!

Cô nàng thấy tôi bị kéo đến nổi mặt nhìn ngu ra, liền ngượng ngùng nói với tôi: "Thật xin lỗi Nhậm tiểu thư! Là như vậy, Đỗ tổng cùng quan Tổng giám bây giờ đang ở lầu 10, Đỗ tổng đợi ngài ở phòng làm việc, thang máy số 1 là lên thẳng phòng làm việc của Đỗ Tổng, nếu ngài đi thang máy khác thì đến lầu 9 hoặc lầu 11 thì lại phải chuyển đi cầu thang bộ mới tới được."

Tôi ngất! Tôi còn tưởng rằng là Đỗ Thăng cho tôi đặc thù đãi ngộ nên mới để tôi đi thang máy số 1, lần này lại xấu hổ lần nữa. Tôi đây là từ lúc nào bắt đầu tự đa tình đây?

Tôi cười hắc hắc hai tiếng nói câu cám ơn sau đó đi tới thang máy số 1. Thang máy sau khi dừng lại, cửa vừa mở ra, hoắc, thật là mở rộng tầm mắt! Ông chủ và nhân viên đúng là không cùng một dạng, tôi đã thấy phòng làm việc của Quan Dĩ Hào cũng đủ xa hoa, nhưng là cùng với căn phòng trước mắt này đem so sánh thật là kém xa quá đi.

Đỗ Thăng cùng Quan Dĩ Hào an vị bên cạnh bàn làm việc ngay chính giữa căn phòng lớn hào hoa, tôi vừa tiến đến, Quan Dĩ Hào liền đứng lên đi về phía tôi, tôi hướng về phía anh gọi 1 tiếng "anh Quan", anh mỉm cười đáp một tiếng đưa tôi đến trước mặt Đỗ Thăng, sau đó nói với tôi: "Nhậm Phẩm, đây là ông chủ công ty chúng tôi Đỗ Tổng."

Tôi vô cùng hồn nhiên, vô cùng khéo léo kêu một tiếng "Chào Đỗ tổng!", còn mang bộ mặt phớt tỉnh xoay người chào một tiếng đúng tiêu chuẩn thăm hỏi lễ nghĩa.

Tôi nhìn thấy Đỗ Thăng nghe tôi chào trên gương mặt tuấn mỹ giống như yêu nghiệt bắt đầu hiện ra nụ cười mơ hồ mang theo tà khí, sau đó không chút để ý "Uh" một tiếng ý bảo tôi ngồi xuống.

Quan Dĩ Hào nói với tôi sau khi tôi ngồi xuống: "Là như vậy Nhậm Phẩm, trên tay tôi vừa mới nhận hai hạng mục tương đối lớn, nên thời gian tới có chút không rảnh. Đúng dịp công ty chúng tôi cũng vừa nhận không ít hạng mục, cho nên nói bây giờ nhìn lại thật ra chỉ còn lại một mình Đỗ tổng của chúng tôi có dư thời gian, cho nên, Nhậm Phẩm, trường học của em lúc này thật đúng là gặp vận may rồi, hạng mục lớn lần này của trường em sẽ được Đỗ tổng chúng tôi tự mình phụ trách!"

Tôi lại giật mình một cái! Hơi cảm thấy vui mừng, tôi lại có thể làm việc cùng thiên tài IT, thật là vinh hạnh quá đi!

Tôi nhìn mặt Đỗ Thăng lại có chút hưng phấn cà lăm hỏi: "Thật, có thật không?"

Đỗ Thăng không lên tiếng chỉ là thừa dịp Quan Dĩ Hào cúi đầu dọn dẹp văn kiện mập mờ nhíu mày mở trừng hai mắt đối với tôi.

Nếu người anh em này ở trong một xã hội tôn trọng phụ nữ, thì đó chính là nam nhân họa thủy họa quốc ương dân, bằng vào phong tình anh mới vừa nháy mắt nhíu mày vừa rồi, thì đã có thể hấp dẫn vô số nữ lãnh đạo nữ đại vương nữ sắc lang tàn sán lẫn nhau để chiếm đoạt giày xéo “cây to” của anh!

Ách...... Tôi háo sắc, nghĩ đi đâu vậy!

Quan Dĩ Hào sửa sang lại tốt văn kiện của mình rồi nói với tôi: "Nhậm Phẩm sau này em có thắc mắc vấn đề gì trong hạng mục thì cứ trực tiếp nói cùng Đỗ Tổng là được rồi, phải biết người như Đỗ Tổng đây gặp gỡ cũng không phải là chuyện dễ dàng, người bình thường khó có thể gặp được, em phải nắm chặt cơ hội, có thể học tập cùng Đỗ tổng!"

Tôi có thể cảm thấy trong lúc Quan Dĩ Hào nói với tôi những lời này, trong lòng thật là tin phục và sùng bái Đỗ Thăng, tôi nhẫn nhịn kiêu ngạo và tự hào đang trồi lên: xem, người rất được anh ngưỡng mộ, là người đàn ông của tôi!

Tôi lại làm ra một khuôn mặt vô cùng nhu thuận cùng với dáng vẻ chân thành liên tiếp gật đầu nói: "Dạ dạ, tôi nhất định sẽ không cô phụ Đỗ tổng cho tôi cơ hội học tập này, không cô phụ tiến cử quan tâm của anh Quan, không cô phụ sự bồi dưỡng khổ cực của giáo sư đối với tôi, không cô phụ trường học hết lòng giáo dục tôi, tôi bảo đảm ngày sau nhất định không làm mọi người mất thể diện, nhất định sẽ sớm trở thành nhân tài IT trở thành trụ cột xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa hài hòa!"

Quan Dĩ Hào cười đến nghẹn, đi rồi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Thăng, anh vừa vặn cười nhìn tôi, ánh mắt đặc biệt cưng chiều. Anh ngoắc ngoắc tay với tôi nói: "Phẩm phẩm, tới đây!"

Tôi từ trên ghế đối diện anh chậm rãi đứng lên từ từ đi về phía anh, mới vừa đi tới ghế dựa bên cạnh, anh liền kéo tôi ngã vào trong ngực để cho tôi ngồi ở trên đùi anh, tôi bị động tác đột ngột đó làm giật mình la to một tiếng "A".

Đỗ Thăng cúi đầu dùng sức hôn tôi sau đó nói: "Tiểu bảo bối, anh mới mấy giờ không gặp em đã nhớ em rồi đó!"

Tôi ở trong lòng anh nháy mắt với anh bằng vẻ mặt ngây thơ, nói: "Bởi vì anh sắc quá, ngày ngày đều muốn áp bức một học sinh thuần khiết cùng với anh “vận động”!"

Đỗ Thăng cười xấu xa nói với tôi: "Đúng, Phẩm Phẩm em không nói thì anh thật không cảm thấy gì, nhưng em nhắc tới cũng thật làm cho anh muốn mang theo em cùng nhau vận động một chút rồi!"

Tôi nhìn thấy tà khí trong mắt anh, không rõ anh nói rốt cuộc là thật hay giả, sợ tới mức vội vàng dùng hai bàn tay ra sức chống đỡ trước ngực anh nói: "Không cần! Đây là nơi công cộng! Nha mua cha nha mua cha (tiếng Nhật, có nghĩa là không cần, không được, không nên)!"

Đỗ Thăng chau mày lại trừng mắt rất không vui nói với tôi: "Không muốn thì không muốn, sao còn mắng chửi người ta đây! Đây là lời nói của đứa nhỏ sao! Lại nói anh lại không thiếu cha mua cha mua cái gì!"

Tôi đổ mồ hôi!¸!

Tôi núp ở trong ngực Đỗ Thăng hết sức uất ức đáng thương nói với anh: "Em không có mắng chửi ai! Người ta nói là tiếng Nhật ‘không cần không cần’ đó!"

Đỗ Thăng dở khóc dở cười nói với tôi: "Phẩm phẩm, không phải anh Đỗ nói với em, phát âm của em... Thật là quá tệ rồi! Cái đó không gọi nha mua cha, phải gọi là yếu ma đại (tiếng Nhật cũng là không cần)! Còn nữa, nói! Làm sao em biết cái từ này, có phải xem cái gì không nên xem hay không! Xem với ai? Nam hay nữ vậy! Ngoan, khai báo rõ rằng cho Đỗ ca ca, khai báo xong Đỗ ca ca sẽ không phạt em, khai báo không được lại chọc Đỗ ca ca không hài lòng, anh liền lập tức cởi sạch hết đồ của cả hai chúng ta, sau đó trực tiếp hung hăng làm em ngay tại chỗ biết không!" Đỗ Thăng vừa nói vừa cố ý làm ra dáng vẻ dữ tợn, tôi nhìn thấy bộ dạng trêu chọc của anh vô cùng đặc biệt.

Vì vậy tôi cũng làm ra một bộ dạng sợ sệt giống như cô bé quàng khăn đỏ, hai bàn tay níu lấy vạt áo trước ngực con sói xám Đỗ Thăng lắc lắc cầu xin tha thứ: " Đỗ ca ca Đỗ ca ca, yếu ma đại yếu ma đại! Em học lúc chơi đùa cùng với đám chị em ở ký túc xá, thật sự thật sự, nếu em nói láo liền phạt mẹ em đánh gãy chân anh đi!"

Đỗ Thăng bật cười vui vẻ níu lấy đầu mũi của tôi nói: "Em thật đúng là sẽ bị trừng phạt! Phẩm phẩm, về sau không cho chơi đùa ‘ yếu ma đại ’ với người khác, về sau chỉ cho phép chơi ‘ yếu ma đại ’ với mình anh! À cũng không đúng, em ‘ yếu ma đại ’ với anh vậy anh làm sao "này nọ í é í é" em? Vậy về sau đừng chơi ‘yếu ma đại’ với ai cả."

Tôi ngất! Đỗ Thăng nói một lèo một hơi lại là đang nói đến vấn đề đó ư? Tôi bị anh làm cho choáng váng chóng cả mặt.

Đỗ Thăng cúi đầu hôn tôi một cái sau đó nói với tôi: "Bảo bối, anh thật sự muốn hung hăng “làm” em bây giờ! Cái dáng vẻ làm bộ bị ăn hiếp của em thật sự khiến anh thấy ngứa hết cả răng nè!"

Tôi trừng mắt liếc anh một cái nói: "Không được, chưa ăn cơm sao?"

Đỗ Thăng thật sự không làm tôi uổng công, khuôn mặt tình dục phút chốc tiêu tán đi sạch sẽ, anh vùi đầu ở cổ tôi cười nham nhở một lúc, cười xong ngẩng đầu lên hung hăng mút cắn môi tôi nói: "Đúng đúng! Phải ăn cơm! Đỗ ca ca mang tiểu bảo bối đi ăn cơm, ăn cơm xong xem anh làm sao "này nọ í é í é" em nữa!"

Tôi cười hì hì đi theo sau lưng Đỗ Thăng vào thang máy.

Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, ánh mắt của tôi lại liếc thấy tập tài liệu tôi mang đến nằm chỏng chơ ở trên bàn làm việc của Đỗ Thăng.

Tôi nhịn không được khinh miệt chính mình một chút trong lòng: tôi và Đỗ Thăng đáng xấu hổ cỡ nào! Mang danh làm hạng mục để quang minh chánh đại xấu xa nửa buổi sáng, thật là làm cho người đỏ mặt!

Chợt trong đầu tôi có một sợi dây cung trí nhớ bắn cái “pằng”! Vì vậy tôi nhớ tới, tôi phải tới để hỏi câu hỏi, sao vừa gặp Đỗ Thăng lại quên hết sạch sẽ! Thật là sắc làm trí bất tỉnh!

Đỗ Thăng đưa tay điểm chóp mũi hỏi tôi một cái: "Bảo bối nghĩ gì thế?"

Tôi nói: "Anh đoán! Đoán đúng em liền nói cho anh biết, đoán không đúng thì tiếp tuc đoán!"

Ha ha, cái này gọi là trước khi ăn cơm để trái mìn, nổ ai đó xui xẻo!
Bình Luận (0)
Comment