Lục Thủy bị động tác của Thanh Sơn làm cho giật mình, vẻ mặt ương ngạnh lập tức thu hồi, cúi đầu cười khẽ. Nụ cười đó của Lục Thủy có thể khuất khỏi tầm mắt của Thừa Phong nhưng lại rõ ràng vô cùng đối với Thanh Sơn. Người trước đó với y ấm áp dịu dàng, giờ phút này lại trở nên vô cùng cô đơn lạnh lẽo, biến đổi trong thoáng chốc, lại tỏa ra từ nụ cười.
“Sư huynh, huynh đang nói cái gì vậy? Chết chóc gì đó, huynh nghĩ ta có để trong lòng không? Đứa nhỏ này… ta đã nhận định từ rất lâu rằng sẽ thu nhận y thành đồ nhi, từ giờ đến khi chết, nhất định sẽ phải ở cạnh nhau như thế này.”
Lục Thủy dứt lời thì chầm chậm tiến về phía Thừa Thiên, trong đôi mắt trong veo lóe ra ánh đỏ quỷ dị, không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng dần lên. Hắn nhìn thẳng vào Thừa Phong, rõ ràng rành mạch nói tiếp, “Ta nói, bất kỳ ai cũng không được mang y đi. Nghĩa là, ngay cả huynh cũng đừng hòng. Sư huynh, ta…”
Ánh sáng đỏ trong mắt Lục Thủy đột ngột lụi tắt, bàn thủy linh tỏa ra hơi lạnh nhanh chóng làm tan đi độ nóng bất thường trong gian phòng. Lục Thủy sững người rồi khóe miệng hơi nhếch lên, im lặng cảm nhận Thanh Sơn đang từ phía sau ôm chầm lấy hắn. Đứa nhỏ cao gần đến ngực hắn, đầu tựa sát vào lưng hắn, cách một lớp vải vẫn cảm nhận được mái tóc xoăn mềm mại của y.
Thừa Phong bị biểu cảm vừa rồi của Lục Thủy làm cho hốt hoảng. Không phải vì lão sợ hãi, mà là hốt hoảng cùng bối rối. Trong suốt gần trăm năm làm sư huynh đệ, không phải Lục Thủy chưa từng phản kháng trước những cấm chế ngặt nghèo mà sư tôn và sư huynh muội lão áp đặt lên đệ ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên lão cảm nhận được linh lực dao động không ổn định như thế xung quanh Lục Thủy, bên trong còn ẩn chứa thứ đáng nguyền rủa mà sư tôn đã căn dặn lão cùng Thừa Tuyết…
Không giận, không vui, không yêu, không hận. Sư tôn lão đã nói, cả đời này, Lục Thủy phải sống như thế, không phải là không thể thay đổi, mà là bắt buộc không được phép thay đổi. Suốt hơn trăm năm qua, dù là sư huynh đệ cùng một sư tôn nhưng số lần lão cùng Thừa Tuyết thật sự tiếp xúc, trò chuyện cùng Lục Thủy đều phải hạn chế đến mức thấp nhất. Trong tông môn đồn đoán Lục Thủy bị xa lánh, không phải là không có nguyên do, có lẽ từ khi bắt đầu thì đúng thật là như thế. Một cây cỏ lạ, buộc phải tách mình ra khỏi mọi người.
Nhưng sư tôn cũng đã rất nhiều lần nhắc nhở Thừa Phong cùng sư muội Thừa Tuyết của lão, ngàn vạn lần không được để Lục Thủy kích động, bằng không cả phái Lục Thành cũng chẳng còn.
Lão nhìn hai người kia vẫn còn đang ôm nhau ngây ngốc đứng đó thì khẽ thở dài. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tạm thời cứ thuận theo ý của Lục Thủy đã, vài hôm sau lại lừa mang đứa trẻ kia đi.
“Được rồi. Không mang đi thì không mang đi. Nhưng việc đệ thu nạp đệ tử không phải chỉ là việc riêng của đệ mà còn là việc của cả Lục Thành phái này, đứa nhỏ này về sau cũng là đệ tử của Lục Thành ta, không thể qua loa tùy tiện”. Lão ngừng một lúc như đang tính toán thứ gì đó, rồi cất giọng ồm ồm nói tiếp, “Vừa hay ngày mai là đại lễ bái sư của một vài đệ tử nội môn của ta và Thừa Tuyết, đệ cũng đưa y đến đi. Trước là để thông báo với các vị sư bá sư thúc, sau là để chiêu cáo cho mọi người trong tông môn. Hẳn là đệ cũng biết, vị trí để tử của y sẽ không dễ dàng gì đâu.”
Lục Thủy gật đầu tỏ ý đã hiểu, trong lòng như dỡ được một khối đá nghìn cân, lúc này mới nhận ra đứa nhỏ kia vẫn đang ôm rịt hắn không buông. Chính Thừa Phong cũng xốn mắt với kiểu tiếp xúc quá mức thân cận này, từ một người không thể đứng quá gần người khác mà sư đệ của lão đã có thể tùy tiện để người khác ôm ấm thế ư. Nén đi sự bất mãn trong lòng, Thừa Phong giữ nguyên vẻ mặt uy nghiêm của mình, bước đến kéo tay thiếu niên kia ra, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
“Ngươi tên là gì?”, Thừa Phong xem xét y một lượt, cảm nhận cũng không quá tệ. Trừ việc tuổi tác có vẻ hơi lớn ra thì đứa bé này xem như gân cốt rắn chắc, trán cao mắt sáng. Ngón tay lão kín đáo dò xét, thở phào vì ít ra thằng nhóc này cũng có linh căn, về sau len lén mang nó đến Lục Thành phong dạy bảo cũng là một việc tốt.
Thanh Sơn để yên cho người dữ tợn này nắn nắn bóp bóp cánh tay mình, nghiêm trang mà trả lời.
“Thanh Sơn. Con tên Thanh Sơn.”
“Ừm… Thanh Sơn. Tên cũng rất có h… Cái gì? Ngươi chính là Thanh Sơn?”
Lão lập tức buông tay Thanh Sơn rồi dùng tay đó vỗ một cái thật mạnh lên trán mình, sao lão quên mất vài hôm trước sư đệ của mình còn khăng khăng bảo chờ một ai đó. Hóa ra là chờ đứa nhỏ này, chờ đến thất thần, chờ đến thất vọng. Lần này thì khó rồi, lão âm thầm nghĩ. Nếu việc thu nhận đệ tử chỉ là quyết định phút chốc của Lục Thủy thì lão cùng Thừa Tuyết còn có khả năng thuyết phục hắn, nhưng lần này có vẻ Lục Thủy chỉ muốn thu mỗi đứa nhóc tên Thanh Sơn kia, thậm chí còn trông ngóng y đến. Ngày mai ở đại điện thế nào cũng lộn xộn hết cả lên… Lão phải bàn bạc với Thừa Tuyết trước mới được!
Dặn dò Lục Thủy thêm vài câu, trừng cho Thanh Sơn vài phát rồi Thừa Phong cũng đành bất lực phất tay áo rời đi. Quãng đời tu sĩ kỳ nguyên anh hơn nghìn năm, lão nghĩ không sớm thì muộn cũng sẽ phát sinh tình huống này, việc phải đến thì cứ đến thôi. Sư tôn ơi, người mau vạch mây mà trông xuống...
Thừa Phong đi rồi Lục Thủy mới thở phào ngồi trở lại trường kỷ vận khí điều tức, vừa rồi hắn không khống chế được bản thân, cảm giác như bị lửa thiêu đốt lục phủ đan điền. Cảm giác này từ lâu lắm rồi hắn không trải qua, lần gần nhất có lẽ là vào tám năm trước, cũng là khi ở cạnh Thanh Sơn thế này. Linh khí vừa đi được một vòng linh mạch khắp cơ thể thì Lục Thủy chợt cảm giác âm ấm sau lưng, khẽ nghiêng người nhìn sang đã thấy mái tóc xoăn mềm của Thanh Sơn tựa vào.
Hai tay Thanh Sơn buông thõng bên hông Lục Thủy, đầu tựa vào lưng hắn, giữ nguyên tư thế ôm chầm từ phía sau mà ngủ ngon lành. Người này y trông ngóng tám năm, cảm giác êm ấm an toàn này y cũng đã tìm kiếm tám năm, cuối cùng cũng có thể thỏa nguyện. Không còn sợ lạnh lẽo, không còn sợ đêm đen, cứ thế an tâm ngủ một giấc, nghe mùi hương thảo quẩn quanh nơi chóp mũi, say mèm.
“Ta luôn muốn được ôm như thế…”, Lục Thủy giữ nguyên tư thế đả tọa không động đậy thân người, sợ làm cho đứa nhỏ kia tỉnh giấc. Hắn chỉ tự lẩm bẩm nói với mình như thế, chắc rằng Thanh Sơn chẳng còn đủ tỉnh táo để nghe vào tai đâu. Trước đây hắn cũng chỉ có một mình loanh quanh luẩn quẩn ở Thừa Thiên phong, rộng hơn một chút là ở Lục Thành phái. Khoảng tám mười năm gì đây Thừa Phong mới đồng ý cho hắn xuất môn một lần, nhưng cũng chỉ có lần đến trấn nhỏ của Thanh Sơn là hắn không bị ai giám sát cả.
Cũng từ đó hắn mới nhận ra có thứ gì đó trong suốt quãng đời hắn đã trải qua bị thiếu sót, không hoàn chỉnh. Tỷ như việc trò chuyện cùng người khác, tỷ như quan tâm người khác, chăm sóc người khác, bảo bọc người khác, yêu thương người khác… Tu sĩ nguyên anh kỳ có thể tự mình thăm dò thức hải bên trong đan điền, kiểm tra lục phủ ngũ tạng, Lục Thủy hắn còn là luyện đan sư, hiểu biết còn nhiều hơn một chút. Hắn cam đoan bản thân không hề trải qua thương tật gì, nhưng hắn dường như cảm thấy trong lồng ngực ngày, thiếu đi mất thứ người khác gọi là… hừm… trái tim.
Thanh Sơn khẽ động, cả người đã trượt sang một bên, rất may được Lục Thủy xoay người đưa tay đỡ lấy. Cảm giác ấm ấm mềm mềm truyền vào từng đầu ngón tay, lại theo dây thần kinh đi đến trung khu xử lý, chẳng biết lạc đường thế nào mà khiến tim Lục Thủy khe khẽ run lên. Hắn kéo Thanh Sơn vào lòng mình rồi ngồi nhìn đứa bé ngủ say. Nơi quanh năm mang đến cảm giác lạnh lẽo đột ngột đập từng hồi mãnh liệt trong ngực hắn như để chứng tỏ hắn còn sống, hắn là con người, hắn cũng có trái tim.
Sáng sớm Thừa Phong đã ôm một bụng âu lo đi thẳng từ viện tử của chưởng môn ở Lục Thành phong sang Thừa Thiên phong chỉ để đảm bảo sư đệ của lão vẫn còn nguyên vẹn ở đấy. Hôm nay là đại lễ bái sư của đệ tử nội môn, lão đã bàn bạc với Thừa Tuyết cả rồi, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh. Khí thế bừng bừng là vậy, Thừa Phong niệm pháp quyết mở ra kết giới bao quanh Thừa Thiên phong, bước chân hối hả hướng về phía viện tử giảng đơn màu xám nhạt trên đỉnh. Trong khuôn viên, cây đào nở hoa quanh năm kia vẫn đang đung đưa thả từng đợt hoa vào trong gió sớm.
Bên trong lặng ngắt như tờ.
Có thứ dự cảm không lành đột ngột trồi lên bên trong tâm hồn đã có phần cằn cỗi của lão, không khí này có gì đó không được đúng lắm. Lão không lên tiếng mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, bởi với tu sĩ từ kim đan kỳ trở lên thì việc một tu sĩ khác không che dấu khí tức đang đến gần mình thì cũng đã đủ om sòm tựa như người thường giống trống khua chiêng rồi. Chỉ có hai trường hợp người kia không nhận ra, hoặc là vì đã bị phong bế linh lực, hai là vì đã thân tử đạo tiêu.
Nhưng cảnh tượng Thừa Phong trông thấy còn dọa người hơn như thế. Dọa lão sợ hãi nhất chính là cảm xúc của chính mình khi nhìn thấy cảnh đấy, cảm xúc như kiểu lão chỉ muốn lập tức nhẹ nhàng đóng cửa rời đi, giả vờ như mình chưa bao giờ xuất hiện ở Thừa Thiên phong vậy.
Trên trường kỹ, tu sĩ áo đỏ ôm theo thiếu niên áo nâu bạc màu, tắm mình trong nắng sớm nhưng vẫn còn đang ngủ say. Cả người Thanh Sơn chôn trong lòng Lục Thủy, đầu gối lên tay người kia, cánh tay còn không yên phận vòng quanh người của Lục Thủy. Còn sư đệ của lão thì sao? Cằm kê lên đỉnh đầu Thanh Sơn, khóe môi còn khẽ nhếch lên như đang mỉm cười, nhịp thở nhẹ nhàng lên xuống, hoàn toàn mất đi cảnh giác của một vị trưởng lão phái Lục Thành nên có.
“Lục Thủy!”, lão cuối cùng cũng không chịu được mà gằn giọng, hi vọng sư đệ của lão chỉ là vô tình chìm vào giấc ngủ hiếm có mà quên mất bản thân mình. Nếu không thì lão quyết phải sống chết với đứa nhỏ mang đầy nguy cơ tên Thanh Sơn kia.
Lục Thủy vừa bị sư huynh mình gọi một tiếng đã tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn lão bằng đôi mắt mang theo mơ màng rồi chuyển sang hằn học. Hắn nhìn Thanh Sơn vẫn còn ngủ say thì sắc mặt mới trở nên hòa hoãn chút ít, chỉ cách nhau hai mét mà dùng truyền âm để trao đổi với Thừa Phong.
Lão chưởng môn đi từ đả kích này đến đả kích khác, cảm thấy trái tim của lão sắp không trụ được nữa rồi, thúc giục vài câu liền mang theo cục tức trở về Lục Thành phong. Dọc đường đi không ít đệ tử vô tội vô duyên vô cớ bị chưởng môn nhà mình chỉnh đốn một phen.
“Dậy. Sắp đến giờ rồi”, Lục Thủy cũng là lần đầu tiên trong đời phải cất lời đánh thức một người đang say ngủ, dù có muốn hắn nhẹ nhàng thì lời lẽ cũng chẳng mấy dễ chịu. May mà chất giọng trời sinh dễ nghe của hắn cũng không đến mức khiến đối phương giật mình. Thanh Sơn lại càng không.
Y dụi dụi vài cái vào người Lục Thủy rồi mới ngồi dậy, mang theo niềm vui từ giấc mộng đêm qua tỉnh lại. Trong thoáng chốc khi nhìn thấy tầng tầng vải đỏ vừa mềm vừa thơm bao bọc lấy mình, Thanh Sơn nghĩ rằng bản thân còn chưa thoát khỏi giấc mộng đẹp đó. Đến khi nhìn Lục Thủy thi triển một đạo bùa chú, ánh sáng xanh cuốn thành vòng tròn xung quanh người y, thanh tẩy hết bụi bẩn trên y phục của mình thì Thanh Sơn mới chính thức tỉnh táo.
Cái mặt nhỏ như sắp dán vào chậu nước để nhìn cho rõ dáng vẻ của mình, Thanh Sơn bị Lục Thủy ấn trở lại trường kỷ, cẩn thận chải qua mái tóc xoăn bồng bềnh. Từ nhỏ Thanh Sơn đã nhận ra người khác rất thích xoa đầu y, chơi đùa với mái tóc của y, nhưng nhẹ nhàng chải tóc cho y trước sau chỉ có ba người. Mẹ của y, An Yên, và Lục Thủy.
“Một thương tóc bỏ đuôi gà
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên…”
Những ngón tay mềm mại mang theo cảm giác mát lạnh luồn trong từng lọn tóc lại khiến Thanh Sơn chợt nhớ đến tiếng mẹ ru à ơi ngày nào… Bài ca dao tưởng đã chìm vào quên lãng lần nữa vang lên trong trí óc của y khi Lục Thủy lặng im tỉ mẩn cột gọn những sợi tóc xoăn không lề không lối. Một sợi lụa đỏ không biết Lục Thủy mang ra từ lúc nào được dùng để cố định đuôi tóc của Thanh Sơn, tôn lên màu đen tuyền huyền ảo đó. Đứa nhỏ sinh động, đôi mắt sáng như sao đứng lúc la lúc lắc đuôi tóc của mình, vui vẻ cười với Lục Thủy, tựa một ngọn lửa nhỏ thoát khỏi khống chế bắt đầu tỏa sáng rực rỡ ra xung quanh.
“Được rồi. Đi thôi.”
Lục Thủy nắm lấy bàn tay Thanh Sơn, khẽ mỉm cười đưa y tiến về đại điện ở Lục Thành phong.
Có Thanh Sơn đi cùng, Lục Thủy cũng không tiện hóa thành một luồng sáng đỏ xuất quỷ nhập thần nữa. Hôm nay hắn cũng rất có tinh thần, triệu hồi linh kiếm, chầm chậm đưa đứa nhỏ này ngắm nghía một vòng Lục Thành phái.
Ngự kiếm trong môn phái bị cấm vào ban đêm, ban ngày lại hoàn toàn thoải mái bởi Lục Thành tọa lạc ở dãy Hoàng Liên, mỗi phong nằm trên mỗi đỉnh núi khác nhau, di chuyển bình thường sẽ tốn không ít thời gian. Lục Thành phái bao gồm Lục Thành phong là nơi tọa lạc của đại điện cùng viện tử của chưởng môn, Thừa Thiên phong là nơi ở của Lục Thủy, Lục Hào phong là nơi ở của Thừa Tuyết, ngoài ra còn có Đồng Lục phong, Trung Lục phong lần lượt là nơi ở của đệ tử nội môn thế hệ thứ nhất và thứ hai. Kế tiếp còn có Lưu Tinh Các chịu trách nhiệm phân phát linh thạch hàng tháng cho mọi người trên dưới trong môn phái, Giới luật các là trừng trị các đệ tử vi phạm môn quy, Thư vọng các là nơi lưu trữ công pháp tu luyện cùng tọa lạc tại Lục Nghênh phong. Xung quanh còn có các viện của đệ tử ngoại môn. Quy mô tổng thể vô cùng đồ sộ.
Như đã nói, việc ngự kiếm trong ngày ở Lục Thành phái khá thoải mái, số lượng chúng đệ tử dùng phương thức này để di chuyển cũng không phải là ít, nhưng Lục Thủy chưởng lão đâu phải là “bất kỳ đệ tử nào”. Hắn chỉ cần đứng nghiêm trang ở một góc đã đủ thu hút vô số ánh nhìn dù chỉ là âm thầm lén lút. Lúc này Lục Thủy lại thong thả ngự kiếm, tóc đen buông thõng sau lưng, không cài kim quan như sư huynh của mình mà đồng dạng cột một sợi lụa đỏ với Thanh Sơn. Y phục đỏ rực cũng nhẹ lay trong gió, lướt đi như tiên nhân trước ánh mắt kinh ngạc lẫn si mê. Nếu không có những lời đồn kỳ lạ cùng tính khí khó chịu đã được nhiều người kiểm chứng thì số người quỳ trước chân Lục Thủy để bái hắn làm sư không phải chỉ có mỗi một mình Khánh Hoàn.
Nhắc đến Khánh Hoàn...
Cậu đang đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử mới chờ sẵn trước đại điện của Lục Thành phái. Cậu không phải đệ tử mới, nhưng là tân nội môn đệ tử thông qua thi đấu tông môn mà thành, tư cách cùng tu vi cao nhất nên nghiễm nhiên đứng đầu. Phía sau là khoảng hai mươi đứa bé khoảng mười tuổi mặt mũi sáng sủa đáng yêu, mang theo chút hồi hộp trông ngóng nhìn vào bên trong. Vài đứa nhóc còn ngưỡng mộ nhìn sang Khánh Hoàn luôn mang ý cười hòa nhã.
Ba ngày trước cậu thật sự chán nản thu mình trong một phòng nhỏ ở Đồng Lục Viên, trong đầu văng vẳng hai chữ “không nhận” của Lục Thủy. Cay đắng, thất vọng, buồn bã, Khánh Hoàn chỉ muốn mang hết thảy những cảm xúc tiêu cực kia đổ ra bên ngoài, nhưng nơi đây đã là nội môn, không còn ai thân thuộc để lắng nghe cậu cả. Trừ Anh Khôi…
“Ngoại trừ Lục Thủy sư thúc, Khánh sư đệ hoàn toàn có thể chọn những người khác mà. Thừa Tuyết sư thúc cũng không tệ, chưởng môn cũng rất tâm huyết, còn nếu đệ không ngại trở thành đệ tử thế hệ thứ hai… Ta…”
Anh Khôi nói đến đây thì im lặng, bởi dường như Khánh Hoàn đã chìm đắm vào suy tư của riêng mình, chẳng để lọt tai những lời tiếp theo nữa. Chỉ có một mình Anh Khôi sư huynh tự nói rồi tự bật cười với suy nghĩ viển vông của mình, vốn dĩ từ lúc bắt đầu người kia đã chẳng để y vào trong mắt.