Thanh Sơn ngồi ở bàn đá thủy linh, hai tay nâng cằm cười đến ngớ ngẩn nhìn Lục Thủy đang nghiêm mặt ở trên trường kỷ. Ban nãy y rõ ràng vừa giận vừa buồn lại tủi thân đến muốn lập tức nhảy khỏi dãy núi Hoàng Liên này, nhưng giờ thì nhận ra một chút giận dỗi cũng không có. Người trước mặt y, không phải trời sinh lạnh nhạt không muốn trao đổi cùng ai, mà là Lục Thủy không biết làm thế nào để diễn đạt. Vậy nên đứa nhóc mười hai tuổi, bắt đầu tìm cách để bóc tách tâm hồn của kẻ đã sống gần trăm năm.
“Lục Thủy”, Thanh Sơn cất tiếng gọi, chờ người đối diện hai mắt trong veo tập trung ánh nhìn về phía mình, “Vậy là người vẫn còn nhớ những gì đã nói cùng con tám năm trước phải không?”
Lục Thủy không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức gật đầu. Câu hỏi này có gì mà phải nghĩ, tám năm với trí lực hơn người của tu sĩ nguyên anh kỳ thì việc ghi nhớ thứ gì đó hết sức dễ dàng. Cho dù họ có cố ý làm điều đó hay không. Nhưng Lục Thủy y thì khác… Y siết chặt bàn tay có viết tên Thanh Sơn trên đó, may mà người này tìm đến khi y vẫn chưa quên mất đi điều gì.
Thanh Sơn ghìm cho khóe miệng mình đừng kéo lên quá cao, cố gắng duy trì trạng thái nghiêm túc hỏi tiếp.
“Vậy là người vẫn luôn chờ con đến tìm người phải không?”
Lục Thủy y như lần trước, gật đầu dứt khoát, sau đó lại sực nhớ ra điều gì, u ám nhìn Thanh Sơn. Y nói, “Nhưng ngươi đến trễ… Ta chờ ngươi cũng rất lâu.”
Khi Thanh Sơn nghĩ ra màn vấn đáp này y đã thấy mình siêu cấp thông minh, gói gọn câu trả lời chỉ trong hai chữ “có” hoặc “không” vừa dễ dàng cho Lục Thủy lại vừa rõ ràng cho người luôn ôm nghi vấn là y. Những tưởng mọi việc sẽ êm xuôi theo ý mình, Thanh Sơn lại không ngờ giữa chừng cái vị không biết cách nói chuyện này còn có thể biểu đạt thái độ trách móc rõ ràng đến thế. Thanh Sơn luống cuống tay chân, lập tức phi từ bàn linh khí sang trường kỷ, ngồi thụp xuống cạnh chân Lục Thủy, hay bàn tay không biết thế nào là lễ nghi khẩn trang đặt trên đầu gối người kia.
Lục Thủy lại hết sức tự nhiên tiếp nhận tư thế kỳ quặc này mà cùng Thanh Sơn mắt đối mắt. Đứa nhỏ kia đáng thương kê mặt lên chân y, ngẩng đầu giải thích chuyện An Yên phải kết hôn, kể cả quãng đường y đã đi qua nữa.
“Con đến muộn như vậy, người có còn cần con không? Có còn muốn con trở thành đồ đệ của người không?”
Loanh quanh luẩn quẩn cuối cùng cũng đã nói đến khúc mắt lớn nhất trong lòng Thanh Sơn lúc này. Một chữ “cần” nhẹ bẫng nhưng đã là điều y thường xuyên nghĩ đến trong những năm tháng y lớn lên. Con người luôn mang trong mình những nỗi lo sợ khác nhau, đặc biệt là khi họ không tin tưởng vào bản thân mình, chỉ có thể tìm kiếm cảm giác tự tin cùng khẳng định sự tồn tại thông qua người khác. Và Thanh Sơn là như thế, y không chú ý, không phát giác nhưng đã để bản thân sa đà vào nỗi sợ hãi đó từ lâu lắm rồi.
Từ khi ba mẹ y không còn nữa…
Để người khác “cần” đến mình, Thanh Sơn đã học cách ngoan ngoãn, cách kìm chế, cách tự trưởng thành. Để thôn dân cần y, Yên tỷ cần y, cả Lục Thủy cũng cần y nữa. Y đã làm rất tốt, cho đến khi biết mình sẽ chẳng thể đúng hẹn mà tìm đến Lục Thành phái.
Đến muộn rồi, người vẫn sẽ cần con chứ?
Lục Thủy không biết cách trò chuyện cùng người khác, nhưng lại luyện cho mình được khả năng quan sát tinh tế hơn người. Nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thanh Sơn khi hỏi câu vừa rồi chẳng khác gì những câu hỏi trước, nhưng trong đôi mắt đang chăm chú nhìn y ẩn chứa nhiều thứ không thể chạm vào được. Chỉ cần sơ sảy chạm vào, dáng vẻ ngoan ngoãn bình yên này sẽ lập tức vụn vỡ. Nhưng vụn vỡ thì sao chứ? Đã trở thành đồ đệ của y thì y sẽ thay Thanh Sơn gom góp những mảnh vụn đó lại.
“Cần. Luôn cần. Đến trễ cũng không sao, quan trọng là ngươi đã đến rồi.”
Thanh Sơn hơi ngẩng người, lẩm nhẩm lại câu nói vừa rồi thì vừa muốn cười lại đồng thời cũng muốn khóc. Một người kiệm lời như thế đã dùng tận mười lăm chữ để nói cho y biết người đó cần y. Khóe miệng thoát khỏi kiểm soát, nụ cười lập tức mang theo vui vẻ của trẻ con, ngốc nghếch lại vô cùng tin tưởng dành cho Lục Thủy. Cái răng khểnh tinh nghịch lập tức thu hút sự chú ý của Lục Thủy, sao trước giờ hắn không nhớ đến thứ này?
Nhưng Thanh Sơn vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, y ngồi bệt luôn xuống đất, hai tay ôm đầu gối Lục Thủy rồi kê đầu mình lên trên. Y tiếp tục màn hỏi đáp với vẻ hứng thú không cùng không tận, “Vậy người đã thu nhận bao nhiêu đồ đệ rồi?”
“Cái này… Ta… Chưa từng thu nhận đồ đệ nào cả”, Lục Thủy đáp với một chút hồi hộp trong lòng. Hắn trở thành tu sĩ nguyên anh kỳ cũng đã hơn chục năm, đã đủ điều kiện để thu nhận đồ đệ từ lâu rồi… Nhưng nghĩ cũng không cần phải nghĩ, đến cả chó mèo còn không thể kề cận hắn thì sư huynh sư tỷ của hắn sẽ cho phép thu nhận đồ đệ sao. Việc này Thanh Sơn chắc chắn không cần phải quan tâm, chỉ là nếu Lục Thủy hắn nói như thế liệu Thanh Sơn có cảm thấy hắn không phải một sư tôn khác rồi đổi ý hay không.
Thanh Sơn đúng như dự liệu, lập tức ngồi thẳng dậy nhìn Lục Thủy, hai mắt mở to chứa đầy ngạc nhiên, “Chưa từng? Vậy con sẽ là đồ đệ đầu tiên của người đúng không?”
“Đúng”, Lục Thủy khẩn trương vươn người kéo Thanh Sơn lại gần, có chút bạo lực ép đứa nhỏ này phải ngoan ngoãn tự đầu lên gối y, “Ngươi đừng chê ta không có kinh nghiệm dạy dỗ đồ nhi. Ta nhất định sẽ học hỏi sư huynh cùng sư tỷ của mình, dạy bảo ngươi thật tốt.”
“Vậy sau này có Thanh Sơn con rồi, người vẫn sẽ tiếp tục thu nhận đồ đệ khác chứ?”, Thanh Sơn như ăn phải linh dược, trở nên tràn trề sức sống, né tới né lui trảo thủ của Lục Thủy, hỏi cho bằng được.
Lục Thủy nghiêm túc suy ngẫm, rơi vào trầm tư. Hắn đến một đồ nhi còn không biết sẽ dạy dỗ như thế nào, tốt nhất vẫn là không nên quá tham lam. Trong cả trăm năm qua, có mấy người muốn trở thành đồ nhi của hắn chứ… Cảnh tượng Khánh Hoàn quỳ gối dập đầu bỗng hiện ra trước mặt, Lục Thủy khẽ thở dài. Đứa nhỏ kia cũng thật ngốc, lại dám cả gan làm liều trước mặt biết bao trưởng lão đại năng. Nếu ở trong hoàn cảnh khác…
Ý nghĩ kia chưa kịp định hình trong đầu, Lục Thủy đã bị Thanh Sơn kéo tay lắc qua lắc lại.
“Lục Thủy, người mau trả lời con.”
“Sẽ không. Ta chỉ thu nhận một mình ngươi làm đồ đệ, ngươi sẽ không chê bai nơi này quá buồn chán chứ?”
Tất nhiên là không! Thanh Sơn chỉ kịp nghe hai chữ đầu thì trong lòng đã ngập tràn pháo hoa thi nhau tỏa sáng, cả người lâng lâng, kích động đến nổi bật cười thành tiếng. Sau đó y lại có chút xấu hổ vì sự bộc phát của mình, trên môi vẫn mang ý cười không thể xóa mờ, ụp cả mặt lên hai bàn tay đang đặt trên đầu gối Lục Thủy. Cả người y vì cười mà rung lên từng chập, khiến Lục Thủy cũng không kìm chế được mà bật cười theo.
Tiếng cười nhẹ và nhỏ, rất nhanh chìm vào trong không gian tĩnh lặng về đêm nhưng không thoát khỏi đôi tai của Thanh Sơn.
“Lục Thủy người cười rồi. Người cũng vui sao? Con thì rất vui nhé, con sẽ trở thành đồ đệ duy nhất của người, sẽ mãi mãi ở lại đây bên cạnh người, người cũng chỉ có mỗi con, mãi mãi cũng chỉ có một mình con.”
Một thiếu niên ngô nghê nghĩ gì nói đó, một tu sĩ trăm tuổi lại chưa từng trải sự đời. Những câu nói ám muội hứa hẹn dài lâu, nếu lọt vào tai người ngoài sẽ trở nên vô cùng kỳ quái. Nhưng trong thế giới riêng của hai bọn họ, chẳng kỳ quái chút nào, mà còn là hạnh phúc bọn họ cầu mà chẳng được. Một người vĩnh viễn được cần đến, một người lại sẽ chẳng bao giờ phải chịu cảnh cô đơn. Tám năm qua, từng chút chờ đợi mệt mỏi lẫn vô vọng đều trở nên thật đáng giá đối với cả Thanh Sơn và Lục Thủy. Chờ lâu đến thế, cuối cùng cũng chờ được nhau.
Lục Thủy tất nhiên so với Thanh Sơn cũng vui mừng không kém, chỉ là nhất thời hắn không biết làm thế nào để thể hiện niềm vui ngọt như mật say như rượu kia ra bên ngoài. Bàn tay không được tự nhiên nâng lên vuốt vuốt mái tóc đen của Thanh Sơn, ngón tay trong vô thức còn chơi đùa cùng vài lọn tóc xoăn đáng yêu đó nữa. Chỉ có một việc Lục Thủy không được vui vẻ lắm, đó là hắn không ngờ tám năm trôi qua, đứa nhỏ ngày nào dễ cưng dễ nựng, dễ dàng bế trên tay, thơm lên má đã lớn như thế này. Nếu biết trước thì ngay lúc đó hắn dứt khoát đưa Thanh Sơn cùng trở về Lục Thành phái, ít ra còn được tranh thủ lúc y còn bé mà bế bồng vài năm.
Cái suy nghĩ này nếu để người khác đọc được hẳn Lục Thủy trưởng lão của Lục Thành phái sẽ bị xa lánh đến tận khi phi thăng, nhưng hết cách rồi, Lục Thủy chính là đang nghĩ như vậy đó. Phương thức biểu đạt yêu mến duy nhất hắn học được là từ Thanh Sơn, cũng chỉ bao gồm hai việc, ôm và hôn. Nên hiện giờ hắn nhìn thiếu niên đã lớn đến thế này đang rối rít ôm chân hắn dụi qua dụi lại như chó con thì khó hiểu vô cùng. Nhưng đã trở thành sư đồ, Lục Thủy vẫn là nên không cần mặt mũi, trực tiếp hỏi.
“Thanh Sơn”, hắn khẽ gọi, kéo đứa nhỏ đang vui đến điên kia trở lại thế giới thực của mình.
“Vâng. Người gọi con?”, Thanh Sơn mang đôi mắt vẫn ngập tràn niềm vui thành kính nhìn Lục Thủy.
Thứ cảm xúc trong trẻo như thế soi rọi vào, Lục Thủy không biết làm sao để mở lời, ù ù cạc cạc mất một lúc thật lâu. Hắn chọt chọt gò má Thanh Sơn, vẻ mặt cực nghiêm túc mà nói, “Ngươi lớn rồi khi vui vẻ thì sẽ… sẽ chuyển sang ôm chân người khác sao?”. Sau đó Lục Thủy nhận ra vẻ mặt ngơ ngác đến ngốc luôn của Thanh Sơn thì lại muốn cười, kéo y đứng thẳng lên cùng với mình, nhẹ giọng nói tiếp, “Ta vẫn thích lúc ngươi còn nhỏ hơn. Khi đó người thường ôm cổ ta, rồi lại, rồi lại…”
Lục Thủy đến đây thì không nói ra được nữa, chỉ có thể dùng tay chỉ chỉ vào mặt mình, lúng túng đến đáng thương. Vì sao tám năm trước hắn không cảm thấy ngượng ngùng, bây giờ lại ngượng đến vậy? Ngượng, nhưng vẫn… vẫn thích?
Như chợt hiểu ra điều gì đó, Thanh Sơn à lên một tiếng, bước đến bàn nhỏ rồi rất nhanh trở về đứng cạnh Lục Thủy. Ghế đẩu kê dưới chân, Thanh Sơn lúc này với sự trợ giúp của đạo cụ đã miễn cưỡng cao gần bằng Lục Thủy, cười đến mắt híp lại thành một đường kẻ. Y nhón người kéo Lục Thủy lại gần, bàn tay thô ráp chạm vào làn da mịn như nước kia liền cảm thấy vô cùng dễ chịu, thơm nhẹ một cái lên gò má Lục Thủy.
Sau đó thì Thanh Sơn cười ha hả, vòng tay ôm cổ Lục Thủy vùi mặt mình vào. Lục Thủy sau phút chốc đông cứng người thì cũng rất nhanh hồi phục, để mặc cho Thanh Sơn ôm siết lấy hắn. Ấm quá…
“Lâu lắm rồi con không có thơm ai như thế đâu. Lục Thủy, hay người cũng thơm con một cái nhé. Sau này con lớn hơn thì sẽ không được thơm như thế nữa đâu”, Thanh Sơn chìa cái gò má đã được y dùng tay áo lau đến đỏ bừng ra, chân thành nói.
Y thật sự không có lừa gạt gì Lục Thủy, từ lúc y bảy tám tuổi đã không còn được các cô các dì trong thôn ôm hôn như thế, càng không chủ động ôm hôn ai. Thường ngày chỉ biết chìa cái gò má đáng thương này ra cho người khác xoa xoa véo véo, có lẽ về sau ngay cả véo má cũng không thể được nữa rồi. Lục Thủy tất nhiên nhìn ra tầm nghiêm trọng của vấn đề “lớn lên”, càng thêm hối tiếc hắn đã bỏ qua tám năm kia như thế.
Vươn tay nhéo lên gò má của Thanh Sơn, Lục Thủy cũng nghiêng đầu thơm nhẹ lên đó một cái, thật muốn cắn xuống quả táo này. Ý nghĩ chỉ vừa xuất hiện đã liền bị dập tắt, Lục Thủy xoay người chắn trước mặt Thanh Sơn, vung tay phóng xuất linh lực chặn lại chưởng khí đang ập vào.
“Còn dám chặn lại? Đệ!”, Thừa Phong gần như nổi điên đứng ở bên ngoài, linh lực trong tay không hề có y thu lại, gầm giọng lớn tiếng, “Đệ bước ngay sang đây cho ta!”
Gã hung thần vừa đến là ai Thanh Sơn hoàn toàn không biết, chỉ cảm thấy nguy hiểm đang trập trùng bủa vây hai người bọn họ. Thanh Sơn sợ hãi níu chặt tay Lục Thủy, cả người sắp dán vào tấm lưng của người kia. Việc này là hiển nhiên trong mắt Thanh Sơn và Lục Thủy, nhưng không khác gì đổ thêm dầu vào lửa đối với Thừa Phong. Lão chưởng môn đã ở độ kiếp kỳ bỗng nhiên muốn trực tiếp đá đứa nhỏ kia bay ra khỏi lục địa An Bang này, càng xa càng tốt.
“Đứng xa ra cho ta!”, Thừa Phong chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên trong gian phòng, một tay khóa chặt Lục Thủy, một tay túm cổ áo Thanh Sơn vứt y vào góc xa. Tiếng Thanh Sơn va uỵch vào góc phòng khiến Lục Thủy rùng mình, xoay ngoắt người lại kiểm tra tình hình, vung tay mở kết giới bao trùm đứa nhỏ kia.
Thừa Phong đang nóng giận nhưng cũng không hề có ý muốn tổn thương một đứa nhóc, càng không nỡ xuống tay với chính sư đệ của mình, chỉ có thể nghiến răng trừng mắt nhìn Lục Thủy. Lão chỉ tay vào Thanh Sơn đang sợ đến mặt mũi trắng bệch tra khảo sư đệ của mình, đêm hôm thế này còn có ngoại nhân xuất hiện nơi đây, còn… còn..
“Ai? Lục Thủy, đứa nhỏ này là ai? Còn nữa, là ai bày cho đệ hành động thân mật vừa rồi, hả?”
Có tức chết lão không cơ chứ? Nuôi sư đệ ngót nghét gần trăm năm, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, lại còn kỹ lưỡng bảo bọc trong ngoài, không cho ai tiếp cận. Vậy mà bây giờ tận mắt trông thấy sư đệ nhà mình, đáng lẽ phải chẳng biết một chút gì về sự đời, lại đang ôm ôm hôn hôn người khác! Lão không những giận mà còn cho mình sắp điên rồi, tâm ma bộc phát, ảo ảnh phát sinh ấy chứ.
Mà việc đầu tiên lão cần làm không phải là tra xét sư đệ ngốc nghếch này của mình, lão không quan tâm thiếu niên kia là ai, nhất định phải mang đi trước. Nghĩ là làm, ngón tay Thừa chương môn khẽ động Thanh Sơn đã bị một luồng lực vô hình kéo lê từ góc phòng đến. Thừa Phong nhanh tay túm lấy cổ áo của y, xoay người bước ra bên ngoài.
Thanh Sơn đã sợ đến mặt cũng tái xanh, y cũng chỉ là một đứa nhóc mười hai mười ba tuổi, đại hán cầm dao mổ heo chặt củi gặp qua không ít lần nhưng chưa bao giờ phải đối mặt với sức mạnh cực đại thế này. “Lục Thủy… Lục Thủy”, y đến khóc cũng không dám, tay hướng về phía Lục Thủy quơ quào, gào loạn lên tên người kia. Thừa Phong chỉ tiếc mình không làm phép cấm ngôn tên nhãi này sớm hơn, nhìn Lục Thủy vươn tay nắm tay Thanh Sơn kéo lại thì lão cảm nhận người bị cấm ngôn là bản thân lão mới đúng.
“Không ai được phép mang y đi!”
Lục Thủy đã thoát khỏi uy áp của sư huynh, siết chặt bàn tay Thanh Sơn kéo y vào lòng mình, giọng nói so với thường ngày nghe càng thêm lạnh lẽo. Y trước sau luôn tuân lệnh sư tôn, càng ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của Thừa Phong và Thừa Tuyết, nhưng lần này y không nhân nhượng nữa đâu. Thừa Phong vì phản ứng của sư đệ mình mà hơi ngẩng người, lực kéo trên người Thanh Sơn lập tức biến mất.
“Lục Thủy hôm nay đệ dám cãi lời ta? Còn nữa… Không mang đi thì không mang đi, nhưng việc gì đệ phải ôm tên này như thế? Không nhớ sư tôn từ nhỏ đã dặn dò đệ thế nào sao?”, nói xong lão lại chuyển ánh mắt sang Thanh Sơn, người lúc này đang an toàn trong vòng bảo hộ của Lục Thủy. Lão nheo mắt, ánh nhìn từ khó chịu đã nảy ra chút mong muốn triệt để diệt trừ, “Còn không mau tránh xa đệ ấy ra! Ngươi không biết ngươi đang làm chuyện quái quỷ gì đâu. Muốn giết chết đệ ấy sao? Tránh ra!”
Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình như ngưng lại, vô thức nghe theo lời lão gia gia dữ tợn kia bước tránh sang một bên. Chuyện y đến đây lại có thể gây ra họa lớn đến như vậy sao?