Thanh Sơn nói xong thì chăm chú chờ câu trả lời, chỉ có điều vẻ mặt hai người kia lúc này lại biến đổi vô cùng ảo diệu. Người ban nãy hiền hòa mỉm cười lúc này đang há hốc miệng, hai mắt chớp chớp liên hồi, như đang muốn nói ra điều gì nhưng chẳng thể nói nên lời. Người mặt than ban nãy thì ngược lại, đang ôm bụng cười nghiêng ngả ngay trước mặt Thanh Sơn, không có dáng vẻ gì của một vị tu sĩ. Ít nhất là trông chẳng giống đám người Lục Thủy, Khánh Hoàn ngày trước tí nào.
“Ngươi… ngươi nói lại lần nữa. Ngươi tìm ai?”
Khó khăn lắm thì vị đệ tử hòa nhã lúc nãy mới có thể tìm lại giọng nói của mình, nặn ra được một câu vừa như để xác định Thanh Sơn không nói nhầm, cũng như tai của hắn không hề bị hỏng. Thanh Sơn gãi gãi đầu, cố gắng tìm cách diễn đạt dễ hiểu nhất, moi móc trí nhớ đã cũ mèm của y để nhớ xem ngày trước đám Khánh Hoàn đã gọi Lục Thủy là gì.
“À… Ừm… Ta đến tìm Lục Thủy. Lục Thủy trưởng lão.”
Hai chữ trưởng lão vừa nói ra lập tức khiến cho không khí như đóng băng lại. Bộ dạng hai người trước mặt cứng ngắc, liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lúc hành lễ với Thanh Sơn. Một người cất lời, “Người ngươi vừa nhắc đến bọn ta có biết, nhưng lại không có cách nào có thể giúp được ngươi. Vẫn là xin ngươi trở về đi, đừng làm khó bọn ta, cũng là làm khó chính mình.” Nói xong thì cả hai lập tức biến mất trước mặt Thanh Sơn, để lại nhóc ta ngơ ngẩn một mình.
Hai vị đệ tử này thực chất tu vi cũng chỉ ở kỳ trúc cơ, không có khả năng lập tức dịch chuyển trước mặt phàm nhân như thế, chẳng qua bọn họ bước ngược trở vào bên trong kết giới. Cả hai đều thống nhất không nhắc gì đến việc vừa rồi, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi và tội lỗi với nhóc con bên ngoài, ba chân bốn cẳng chạy ngược trở vào bên trong. Bọn họ là người tu chân, chỉ cần giúp được đều nhất định sẽ không ngó lơ, nhưng đây là việc bọn họ không thể liều lĩnh. Từ Giới hình các đã truyền đi không biết bao nhiêu tin đồn về đệ tử nội môn không tuân thủ môn quy, tiếp cận Lục Thủy trưởng lão phải chịu phạt nặng. Bọn họ chỉ là những đệ tử ngoại môn nhỏ bé mà thôi…
Hai người bên trong rối rắm, người bên ngoài kết giới lại không biết mình vừa trải qua chuyện gì. Hai người lúc nãy rõ ràng còn có chút ít thiện chí giúp đỡ, vì sao khi nghe tên Lục Thủy đã nhanh chóng từ chối rồi đuổi y rời đi. Là do thân phận người kia quá cao, ngay cả đệ tử thông thường cũng không thể tùy tiện gặp gỡ?
“Nhưng con vẫn có việc muốn nói cùng người…”
Thanh Sơn ngồi thụp xuống trước bậc thang dẫn lên Lục Thành phái, ánh mắt vô định nhìn vào hư không. Rõ ràng chỉ còn một bước nữa, một bước nhỏ bé hơn nhiều so với cả quãng đường dài đằng đẵng từ thôn nhỏ của y đến tận nơi này, vậy mà chẳng thể bước qua được. Con từ đầu đã biết thân phận người cao quý, còn con chỉ là một thằng nhóc tứ cố vô thân, không xứng trở thành đệ tử của người. Chỉ là, từ lâu lắm, con đã muốn gặp lại người lần nữa…
Bóng tối đã chính thức dợm bước đến nơi này, rừng tùng hai bên đường buổi sáng thì uy nghiêm tối đến lại trông đầy bí ẩn. Thanh Sơn vẫn ngồi ở đấy, không biết bản thân phải làm gì tiếp theo. Trời đã vào thu, gió đêm pha theo từng đợt lạnh giá, dày vò tấm thân của Thanh Sơn. Y ngước đầu nhìn lên, chẳng biết đêm nay là đêm nào, không trăng nhưng lại đầy sao lấp lánh, mênh mông và xa vời, hệt như khoảng cách giữa đầu bậc thang này và cuối dãy thang kia. Xa đến không thể bắt đầu…
Giữa đêm tối, những bậc thang thạch anh trắng muốt lại tỏa ra ánh sáng dịu dàng để dỗ dành thiếu niên quên đi giấc mộng hoang đường. Có khi những ký ức đó chỉ là ảo ảnh, người áo đỏ năm đó cũng chỉ là giấc mơ.
Sương đêm đọng trên mái tóc đen nhánh của Thanh Sơn. Đứa nhóc cố chấp co ro tựa lưng vào mặt đá khắc ba chữ “Lục Thành phái”, chẳng hiểu vì gì mà trong lòng ngập ngụa xót xa. Xót xa đến không thở được, xót xa đến mức muốn khóc thật to. Giữa nơi vắng vẻ đìu hiu, giữa màn đêm trở thành đồng lõa che dấu, Thanh Sơn gục đầu trên gối như đứa nhóc tám năm trước, cắn chặt môi mà khóc, y lại một lần nữa chẳng còn nơi nào gọi là nhà.
Yên tỷ kết hôn rồi, Lục Thủy lại chẳng cách nào gặp lại được, y đi một quãng đường dài như vậy, ròng rã tám năm đều quay trở về vị trí ban đầu. Vị trí của một đứa nhóc không còn ba mẹ, chỉ biết đứng khóc trước cổng nhà mình.
Thanh Sơn nghe nói những người tu tiên kia có thể sống đến trăm năm, nghìn năm. Nhưng phàm nhân bọn họ níu kéo lắm cũng chỉ có trăm năm cuộc đời, mà trong cái trăm năm đó, con số tám kia không hề ngắn ngủi. Đủ cho một đứa trẻ khôn lớn, đủ cho một người lập nghiệp làm giàu, đủ cho vài người sinh con nối dõi, đủ cho… chẳng đủ cho cái gì cả. Thanh Sơn nấc nghẹn, chẳng đủ cho cái gì cả.
Gió đêm vậy mà chẳng thương xót cho y, càng về đêm càng thêm lạnh lẽo càng điên cuồng. Thanh Sơn cố co người nhắm mắt lại, ngủ qua một đêm rồi ngày mai y sẽ trở về nơi y phải thuộc về. Là thôn nhỏ nghèo khó kia cũng được, là gian nhà đơn sơ hiện giờ chỉ còn mỗi y cũng được, ít ra vẫn ấm áp hơn nơi này.
“Lạnh quá…”, Thanh Sơn run rẩy nói. Hai hàm răng không tự chủ được lập cập va vào nhau. Lục Thành phái nằm trên dãy núi Hoàng Liên, ôm trọn những đỉnh núi trập trùng cao thấp liên tiếp. Nơi Thanh Sơn đang ngồi dù chỉ là ở cổng vào nhưng cũng đã lưng chừng núi, cao hơn nhiều so với trấn Hoa Đông nơi Yên tỷ đang ở kia. Cao như thế lại xa như thế, Thanh Sơn có muốn cũng không thể nhắm được Hoa Đông lúc này đang ở nơi nào giữa muôn trùng màu đen thăm thẳm kia. Nơi nào cũng được, chỉ cần ấm áp hơn nơi đây thì Thanh Sơn đã yên lòng rồi.
Hai ngày đường vất vả, thức ăn lại chỉ khô khan vài cái bánh bao chay, nước uống đã hết từ khi cách Lục Thành một dặm đường, Thanh Sơn dù có trâu bò thế nào thì cũng đã đến giới hạn. Mệt mỏi và lạnh lẽo, đứa nhỏ tựa vào mặt đá từ từ chìm vào vô thức.
Dòng chữ “Thanh Sơn” ẩn nấp ở lòng bàn tay Lục Thủy tám năm chưa từng thấy động tĩnh, đêm nay lại chợt bùng lên ánh sáng màu vàng lập lòe khiến vị trưởng lão nhàn nhã ngắm hoa thưởng rượu giật mình. Dòng chữ phát sáng nghĩa là Thanh Sơn đang ở rất gần nơi này, nhưng hiện tại cũng đã giữa khuya, thật sự y sẽ tìm đến sao? Lục Thủy chưa kịp suy nghĩ thêm thì dòng chữ kia đã dần chuyển sang màu đỏ thẫm, sáng bừng lần nữa rồi tắt lịm trong lòng bàn tay y.
Đồng thời ở Lục Thành phong, chưởng môn của Lục Thành phái đang nhắm mắt đả tọa lại nhíu mày cảm nhận kết giới bao quanh phái mình đột ngột dao động. Dao động này lại hết sức cổ quái, không phải do bị tấn công mà phát sinh, càng không phải do đệ tử bên trong lén lút phá hoại.
Giống như đại dương thu nhận nước từ sông lớn, kết giới mở ra đón nhận một vật gì đó rồi lại dịu dàng đóng lại. Là kiểu thu nạp hết sức tự nhiên, do chính bản thân kết giới thực hiện, không chịu khống chế của bất kỳ ý niệm nào. Tiếc là Thừa Phong lại không cảm nhận được điều này, dao động kia quá mức nhẹ nhàng, thoáng cái đã kết thúc, hẳn là do thú rừng nào đó vô tình va phải mà thôi.
Con thú đó… Ừm… tên là Thanh Sơn. Vì lạnh lẽo mà y đã lơ mơ lôi tấm áo ngoài cất giữ suốt tám năm qua quấn lấy thân mình tự ủ ấm. Vải áo thật sự mỏng như tơ, choàng quanh người lại ấm áp như có chăn bông thượng hạng, khiến Thanh Sơn lập tức an ổn ngủ say trên bậc thang dẫn vào Lục Thành phái.
Rất tiếc Thanh Sơn đã ngủ say, không biết bản thân đã được đưa vào bên trong kết giới của Lục Thành phái, ngăn cách với gió lạnh ở bên ngoài. Bậc thang thạch anh vẫn dịu dàng tỏa sáng, hoa văn trên ngoại bào đỏ cũng lập lòe dao động quanh thân của Thanh Sơn. Chính thứ hoa văn này đã tự động kết nối với kết giới, đưa Thanh Sơn vô thanh vô thức lọt vào bên trong.
Lục Thủy không biết vì sao ấn ký do chính linh lực của mình tạo ra lại phát sinh động thái y không lý giải được, cả người nôn nóng đứng ngồi không yên. Dao động của kết giới bao quanh Lục Thành phái y cũng cảm nhận được, thậm chí kết giới này có liên quan không nhỏ đến y. So với sư huynh Thừa Phong của mình, Lục Thủy còn nhạy cảm với những biến động đó hơn nữa.
Cả người lập tức hóa thành luồng sáng đỏ rời khỏi Thừa Thiên phong, Lục Thủy rất nhanh đã xuất hiện ở nơi Thanh Sơn vẫn đang say ngủ. Có gì đó đang rục rịch gào thét trong thâm tâm của y, vừa nóng bỏng lại vừa đau rát.
Tám năm chỉ như một cái chớp mặt mà thôi, Lục Thủy vẫn chưa quên đạo bào đặc chế mà mình đã lưu lại cho Tiểu Sơn ngày trước. Đạo bào này do chính tay sư tôn Thừa Thiên trong lúc rảnh rỗi luyện chế cho y, bên trên chứa đựng không ít trận pháp phòng hộ hùng mạnh. Nhưng trong tay đứa nhóc này, hết lần này đến lần khác cũng chỉ để lót người hay ủ ấm.
Người đang ngủ say đã khác nhiều so với ngày trước, ít ra thì có vẻ đã cao hơn, mái tóc hơi xoăn trông khác biệt so với đám đệ tử đông đúc ở Lục Thành phái, chỉ là dáng vẻ đáng thương kia lại chẳng thay đổi tí nào. Một ánh mắt đã nhận định được người này là ai, chỉ có điều Lục Thủy không biết phải làm gì tiếp theo cả.
Nên đánh thức y dậy không? Dậy rồi thì phải làm gì nữa? Một phàm nhân nửa đêm lại có thể vượt qua kết giới của Lục Thành phái mà tiến vào trong, khác gì đang vả vào mặt Thừa Phong. Lão ấy nóng tính lại hay dọa người, nhỡ làm gì thằng bé… Còn không đánh thức thì làm sao mang về? Lục Thủy chính thức đụng phải nan đề đầu tiên. Y chưa từng nghĩ qua có người đến tìm mình lại khó khăn đủ đường đến vậy.
Lục Thủy lom khom đi tới đi lui quanh chỗ Thanh Sơn ngủ cũng được một lúc lâu, nhưng đứa nhỏ kia đã quá mệt mỏi nên không hay biết điều gì. Người y đang tìm kiếm bấy lâu, người y ngày đêm vượt đường xá xa xôi chỉ mong một ngày gặp mặt đang đứng trước y, đánh giá xem nếu bế y như ngày còn nhỏ thì có được.
“Nào…”, Lục Thủy thì thầm, kéo hai tay của Thanh Sơn choàng qua cổ mình, đỡ người y lên. Bây giờ vị trưởng lão của Lục Thành phái mới nhận ra chỉ vỏn vẹn tám năm, Thanh Sơn đã bất chấp cuộc sống nghèo khó, cao đến ngực của Lục Thủy rồi. Thế này thì không thể ẵm như ẵm trẻ con được, Lục Thủy đưa tay lên bóp trán, thở dài một tiếng.
Ban đêm ngự kiếm ở Lục Thành phái là vi phạm môn quy, Lục Thủy lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại câu đó trong đầu không biết bao nhiêu lần để ngăn cản ý muốn triệu hồi linh kiếm của mình. Thanh Sơn hai tay vòng quanh cổ y, vùi đầu vào người y ngủ say như chết. Lục Thủy bị dụi đến ngứa ngáy trong lòng, hai cánh tay hơi run, suýt nữa vứt đứa nhỏ này xuống dãy bậc thang cứng ngắc bên dưới. Một tay Lục Thủy đỡ lưng Thanh Sơn, tay còn lại nâng dưới đầu gối, thành công bế thiếu niên mười hai mười ba tuổi này lên, chầm chậm trở về Thừa Thiên phong.
Y chưa bao giờ thong thả đi dạo ở Lục Thành phái về đêm bao giờ, hay nói đúng hơn là chưa bao giờ thử bước ra khỏi Thừa Thiên phong khi chẳng cần thiết. Có lẻ vì ngay từ nhỏ đã bị cấm chế nghiêm ngặt bao quanh, khi lớn lên rồi, Lục Thủy vẫn không vượt qua được sức ỳ tâm lý của chính mình. Thừa Thiên phong thứ gì cũng có, linh khí dồi dào, linh thảo tràn ngập, địa hỏa âm ỷ, còn có hoa có rượu, quá đủ cho một luyện đan sư chỉ biết luyện chế như y.
Kết giới bao quanh Thừa Thiên phong vui vẻ mở ra lối đi nhỏ chào đón chủ nhân duy nhất của nó trở về. Vừa bước qua khỏi kết giới Lục Thủy đã biết mình xong đời rồi. Cái vị sư huynh Thừa Phong của y, kế thừa gần như toàn bộ tính cách của sư tôn, quan tâm đến từng dị động nhỏ nhất xung quanh Thừa Thiên phong này. Kết giới bảo vệ Lục Thành phái huynh ấy có thể bỏ lỡ vài dấu hiệu nhưng bất kỳ khi nào Lục Thủy rời khỏi Thừa Thiên phong lão già đấy đều biết đầu tiên.
“Lục Thủy”
Quả nhiên…
À mà không phải, Lục Thủy ngơ ngác nhìn thằng bé đang mở to mắt nằm trong lòng mình. Giọng Thanh Sơn khác rất nhiều so với thời còn nắm vạt áo y mà khóc nức nỡ… Khác đến mức Lục Thủy có ảo giác mình đang ôm trong lòng không phải là thực mà chỉ là một hư ảnh mà thôi.
“Con tìm người lâu lắm”, nói đoạn Thanh Sơn lại úp cả gương mặt mình vào ngực Lục Thủy, cả người khe khẽ rung lên. Thằng bé lần nữa lại khóc, vừa mừng vừa tủi, cuối cùng cũng gặp được người mình muốn gặp nhưng vì sao người lại để con chờ lâu đến thế.
“Ở ngoài đó… ở ngoài đó lạnh lắm. Con tưởng không gặp được người. Con tưởng người đã có đồ nhi khác rồi… Lục Thủy… Hức…”
Thanh Sơn ôm cứng cổ Lục Thủy không chịu buông tay dù bọn họ đã trở về viện tử mộc mạc của Lục Thủy. Gian phòng đơn sơ nhưng ấm áp, thoang thoảng mùi đan dược không thể gọi được tên.
Nơi đây chỉ có một tràng kỷ dài là nơi Lục Thủy đả tọa điều tức mỗi tối, kệ sách to bằng cả một bức tường, bên trên chất đầy những quyển sách có mới có cũ. Trục tre cùng thạch giản cũng được lưu trữ nơi đó. Giữa phòng là bàn tròn bằng đá thủy linh, có thể nhìn thấy rõ từng luồng khí lạnh mang theo linh lực tỏa ra từ nó. Gian phòng được thông với phòng luyện đan riêng của Lục Thủy, ngăn cách bởi một cánh cửa kim loại nặng nề.
“Còn khóc ta liền mang ngươi ném ra ngoài…”, Lục Thủy mím môi cố làm cho giọng mình đầy vẻ đe dọa như sư huynh của y. Nhưng hai con người khác nhau, tất nhiên hiệu quả đem lại cũng rất khác. Nếu Thừa Phong nghe có vẻ dữ tợn nóng giận, thì giọng nói của Lục Thủy lại nghe lạnh nhạt xa cách vô cùng.
Thanh Sơn thay đổi rất nhiều, nhưng thiếu niên chưa va chạm với sự đời, nội tâm cũng chẳng lớn lên tí nào, nghe dọa như thế đã vội im bặt. Hai cánh tay ôm cổ Lục Thủy lập tức buông ra, khi rời đi còn nhẹ miết lên y phục đỏ tươi Lục Thủy đang mặc.
“Con… Người… Người thật sự không cần con đến tìm người phải không?”, Thanh Sơn lùi hai ba bước ra phía sau, nhìn Lục Thủy chẳng khác gì so với tám năm trước. Chỉ là bây giờ y đã lớn, tầm mắt cũng đã cao hơn, không cần ngước đến mỏi cả cổ mới có thể nhìn thấy gương mặt kinh diễm nhưng cũng lạnh nhạt của người. Y kéo đạo bào đỏ vẫn đang quấn trên người, cẩn thận phủi sạch sẽ rồi đưa lại cho Lục Thủy.
Lục Thủy đang suy nghĩ tìm câu chữ để trả lời Thanh Sơn, tự động vươn tay ra đón lấy đạo bào, không để ý sắc mặt đã trở thành tái mét của người kia. Trong cái não bé nhỏ của mình, Thanh Sơn đã ngầm mặc định sự im lặng của Lục Thủy chính là thừa nhận những gì y vừa nói. Không cần y, không muốn y tìm đến, nên mới cảm thấy y thật phiền. Những vị đạo hữu lúc sáng có lẽ cũng đã biết được rằng Lục Thủy trưởng lão đang đề phòng có người đến làm phiền nên mới tốt bụng khuyên y trở về…
“Áo trả lại người rồi. Con không làm phiền người nữa… Người… có thể đưa con rời khỏi đây được không?”
Lục Thủy ít khi cùng người khác nói chuyện, nhưng vẫn là một tu sĩ kỳ nguyên anh, lời nghe vào tai đều vô cùng rõ ràng, tóm được điểm mấu chốt là việc không thể bàn cãi. Vừa nghe thấy chữ “rời khỏi”, y đã bước đến tóm bả vai của Thanh Sơn, gấp gáp hỏi, “Vì sao phải rời khỏi? Không phải đã nói sẽ trở thành đệ tử của ta sao?”