Đừng Quên

Chương 8 - Lên Núi

“Anh Khôi… Đứng lên cho ta!”, Thừa Phong cố sức nén giận, ngón tay hơi động đã đủ ép Anh Khôi phải đứng thẳng lên. Lão liếc mắt qua Khánh Hoàn vẫn đang quỳ ở phía sau, thở dài rồi nói tiếp, “Sắp xếp tùy tiện cho y một phòng của đệ tử nội môn. Sau ba ngày nếu y vẫn không thay đổi quyết định thì cứ trực tiếp ném trả về Khánh Lục viên.”

“Vâng, sư tôn”

Anh Khôi nhận lệnh rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn Khánh Hoàn. Người kia dù không ngẩng đầu nhưng dường như cũng cảm ứng được ánh mặt của cậu, nhanh chóng đứng lên hành lễ với các trưởng lão rồi cùng Anh Khôi rời đi. Chẳng ai biết trong đầu Khánh Hoàn đang nghĩ gì, còn trong đầu Anh Khôi mọi thứ đều trở nên xám xịt.

Cậu dẫn Khánh Hoàn đi thẳng đến Đồng Lục phong, là nơi ở tập trung của tất cả các đệ tử nội môn trực thuộc thế hệ thứ hai trở đi của Lục Thành phái. Cách tính thế hệ đệ tử của Lục Thành phái cũng khá khác biệt, chỉ bắt đầu tính từ đời đệ tử đầu tiên của chưởng môn đương nhiệm, ví dụ như Anh Khôi là đệ tử thế hệ thứ nhất, những đệ tử dù nhập môn sau cậu nhưng vẫn ngang bối phận với Anh Khôi thì vẫn được xem là thế hệ một. Cho đến khi xuất hiện lứa đệ tử bái nhập thế hệ một làm sư tôn truyền dạy, thì bọn họ được gọi là thế hệ thứ hai.

Anh Khôi dù vẻ ngoài chỉ trạc hai sáu, hai lăm nhưng cậu có tu vi Kim đan trung kỳ, cũng đã bỏ ra gần cả trăm năm tu luyện, đã đủ tư cách thu nhận đồ đệ. Những đệ tử đồng niên của cậu cũng đã cho ra đời không ít thế hệ thứ hai vậy nên Đồng Lục phong cũng có thể xem là vô cùng đông đúc. Thậm chí so với Trung Lục phong, số lượng để tử đang tu luyện ở đây còn nhiều hơn gấp hai lần. Phải kể thêm, Trung Lục phong là nơi ở của các đệ tử thế hệ đầu, hiện giờ đều do Anh Khôi chưởng quản.

“Sư huynh”, Khánh Hoàn một đường đi theo đều không biết phải mở lời làm sao, cuối cùng chỉ có thể khe khẽ gọi hai tiếng. Nhưng Anh Khôi cả người không lay động, bước chân vẫn luôn thoăn thoắt tiến về phía trước, như cách cậu đang cố gắng bước qua những suy nghĩ điên rồ đã cắm rễ trong đầu mình suốt tám năm qua.

Khánh Hoàn cũng đã cảm nhận được sự xa cách người kia cố gắng bày ra với mình, bước chân đuổi theo càng gấp gáp hơn, kéo rịt tay áo Anh Khôi lại, “Anh Khôi sư huynh.”

Như ném viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng, dù cho viên đá ấy bé thế nào cũng khiến cho mặt nước kia không thể bằng phẳng như trước nữa. Anh Khôi nhíu mày xoay người nhìn Khánh Hoàn, lễ độ rút tay áo mình ra.

“Khánh sư đệ có việc gì gấp sao? Đồng Lục phong đã ở ngay phía trước rồi, có việc gì cần sắp xếp cũng có thể trực tiếp nói với trưởng lão chưởng quản nơi đó.”

Đúng vậy, cứ nói với trưởng lão ở đó là được rồi, thủ tọa đệ tử như Anh Khôi cậu vì sao lại phải quá để tâm đến một vị đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi như này? Trước giờ đều là do cậu không tự chủ, trở nên quá phận, lo chuyện bao đồng, hẳn là như thế. Trong tám năm qua Anh Khôi chưa từng nghĩ qua khi Khánh Hoàn vào được nội môn rồi, nhóc ta sẽ chọn trở thành đồ đệ của vị trưởng lão nào. Thậm chí chưa từng nghĩ rằng, người có vẻ hiền lành hòa nhã đứng trước mặt mình đối với Lục Thủy trưởng lão lại cố chấp như thế. Ngang nhiên chọc giận của sư tôn của cậu.

“Ta… ta chỉ muốn cảm ơn sư huynh đã thay ta đỡ một chưởng kia, còn nói giúp cho ta. Khánh Hoàn không biết lấy gì báo đáp.”

Khánh Hoàn tự giác lùi về sau một bước, trịnh trọng cúi đầu cảm tạ Anh Khôi, trước sau hắn đối với Anh Khôi đều lễ nghĩa chu toàn như thế. Lễ nghĩa càng chu toàn, càng khiến Anh Khôi đột nhiên mà phẫn nộ.

“Không cần đa lễ. Suốt tám năm qua, Khánh sư đệ cố gắng như thế là vì muốn trở thành đệ tử của Lục Thủy sư thúc sao?”

“Phải.”

Khánh Hoàn cười khổ đáp lời, rõ ràng bóng dáng người kia đã từ lâu trở thành mục đích hắn vươn đến. Hắn chỉ nghĩ Lục Thủy hơi khác biệt, xa cách, nhưng không ngờ xung quanh người đó còn có thêm tầng tầng bảo vệ từ chính những trưởng lão khác trong phái. Anh Khôi nghe y thẳng thắn trả lời như thế cũng chẳng bất ngờ, trong lòng đã tự cho bản thân một dao chặt đứt hết những suy nghĩ không cần thiết. Cậu gật nhẹ đầu, tiếp tục ung dung hướng đến Đồng Lục phong. Tám năm kia, cứ xem như cậu nằm mơ một giấc mộng không thành đi.

Ở trong đại điện, Lục Thủy cũng đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, xoay người hành lễ với An Lạp và An Định, chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Thừa Phong lúc này đã ném việc của Khánh Hoàn ra sau đầu, ném luôn hình tượng chưởng môn của lão, muốn kéo Lục Thủy lại với bộ dáng hết sức tò mò.

“Sao lại rời đi? Khảo hạch tuyển chọn đệ tử chỉ vừa trải qua ải đầu tiên thôi mà.”

Vừa nãy sư đệ của lão còn chăm chú xem thủy quang kính hơn cả lão, ngay cả nháo loạn của Khánh Hoàn y cũng không để vào mặt, vậy mà lúc này đã hờ hững rời đi. Tuyển chọn đệ tử chỉ vừa bắt đầu được nửa canh giờ, kiểm tra linh căn và căn cốt vừa hoàn tất, từ hơn ngàn người đã thu hẹp chỉ còn khoảng vài trăm. Phía sau vẫn còn kiểm tra thể trạng, tư chất và đạo tâm, Lục Thủy rời đi lúc này còn kỳ lạ hơn cả việc đệ ấy đột ngột muốn đến.

Lục Thủy nghiêng người né được bàn tay đang đưa ra của Thừa Phong, siết chặt bàn tay của mình lại, nhẹ giọng đáp hai từ rồi hóa thành luồng sáng đỏ rời đi.

Y đáp rằng “Không đến.”

Thừa Phong hơi ngẩn người, nhìn về hướng Thừa Thiên Phong rồi cũng trầm ngâm trở về chính tọa. Lão rốt cuộc cũng không biết vị Thanh Sơn nọ là ai, lão muốn biết, muốn xem, nhưng lại càng lo lắng người đó thật sự sẽ xuất hiện. Người khiến cho Lục Thủy tự động rời Thừa Thiên phong đến đây tụ hội, khiến y chờ đợi, trông mong như thế so ra còn đáng sợ hơn cái dập đầu xin bái sư của Khánh Hoàn ban nãy. Một bên là gió thoảng không lay được cây to, một bên lại như sâu mọt từ từ mà đục khoét.

Lục Thủy không biết tâm trạng của y lúc này là thế nào, lòng như có lửa thiêu đốt lại như bị dìm vào trong nước lạnh. Dòng chữ Thanh Sơn y dùng ấn ký lưu ở lòng bàn tay suốt tám năm qua, hôm nay không hề có dị động. Nghĩa là trong hơn ngàn gương mặt lướt qua ở thủy quang kính, không có ai là Thanh Sơn y cần tìm.

Một ngọn lửa nhỏ chợt bùng lên ở đầu ngón tay áp út bên trái, Lục Thủy giật bắn mình trấn áp, đẩy ngược linh lực trở về trong đan điền, cơ thể như bị điện giật co rút trong giây lát. Cái quái quỷ gì đây? Y khó hiểu giơ bàn tay trái lên nhìn ngắm, đây cũng không phải lần đầu y không kiểm soát được địa hỏa nhưng tự ý bùng phát như thế thì thật sự Lục Thủy chưa từng trải qua.

Không đến thật sao? Lục Thủy ngồi ở bàn đá nhỏ trong viện tử của mình, thơ thẩn nhìn cây đào vẫn đang đơm hoa rực rỡ. Gió nhẹ nhàng lùa qua, hoa đào cũng tự do tung mình nhảy múa trong gió rồi hờ hững đáp xuống mặt đất, xuống bàn đá, xuống mái tóc bờ vai của y. Cũng hơn hai trăm năm đã qua rồi, cây đào này vẫn không ngừng ra hoa như thế, tựa như mùa xuân vĩnh viễn lưu ở nơi này, tháng năm chẳng hề trôi qua, thời gian đã như ngưng đọng. Nhưng Lục Thủy biết, đó chỉ là ảo ảnh với một người có cuộc đời quạnh quẽ nhàm chán như y mà thôi.

Tám năm với phàm nhân, đủ cho vật đổi sao dời, ly tán xum họp, chuyện gì cũng đều có thể. Tiểu Sơn năm đó trăm vạn phần thành khẩn bảo rằng sẽ đến Lục Thành phái tìm y, Lục Thủy đến tận bây giờ vẫn chắc chắn về điều đó. Tu sĩ nguyên anh kỳ, có thể nhìn thấu dao động tâm tư của phàm nhân. Nhưng Thanh Sơn của tám năm sau, lại là một ý niệm Lục Thủy chưa từng tiếp cận được, vậy nên người đó có còn nhớ ước định của bọn họ hay không, Lục Thủy cũng không dám chắc.

Có thể Thanh Sơn nào đó, từ lâu đã quên mất đi lời nói vô tư năm nào rồi.

Lục Thủy lấy từ nạp giới ra một hộp đá đen tuyền, làm từ sa tinh thạch, chuyên để lưu trữ thảo dược. Nhưng bên trong chiếc hộp đáng hàng pháp bảo trung phẩm này lại chỉ là một quả táo đỏ chín mộng chốn nhân gian.

Hóa ra vị ngọt của táo nếu nhai cẩn thận sẽ cảm nhận được chút đắng chát, hệt như nước mắt của nhóc con kia. Y không biết cơ hội lần nữa được ra khỏi Lục Thành phái của mình là khi nào, lần tiếp theo có người hái táo cho y sẽ phải chờ bao lâu nữa. Rồi đến khi Lục Thủy chết dưới lôi kiếp, liệu có người nào đến để ôm ấp thương xót cho y?

Có… Có người vẫn nhớ đến Lục Thủy y, nhớ đến một lời dù ngô nghê ngốc nghếch đã nói cùng y tám năm trước. Thanh Sơn siết chặt ngực áo, cảm nhận lớp vải mềm mại bên trong, chân cẳng đã mỏi nhừ nhưng vẫn quyết tâm đi tiếp về phía trước.

Thanh Sơn đã rời khỏi trấn Hoa Đông được gần một ngày, đường càng đi càng khúc khuỷu, dốc càng lên càng cao. May mà dọc đường vẫn có hàng quán nhỏ mọc lên trong dịp Lục Thành phái tổ chức thu nạp tân đệ tử, Thanh Sơn vẫn kịp dằn túi thật nhiều bánh bao chay. Con đường nhỏ phủ bóng cây tùng, loại cây hiếm khi mọc ở nơi sườn đồi thoai thoải như thế này, nhưng có vẻ vì linh khí nồng đậm tỏa ra từ Lục Thành phái mà loại cây này lại cực kỳ phát triển.

Phía trước có vài tốp người mặt mày ủ rũ, có vẻ như đang trở về trấn Hoa Đông. Thanh Sơn chọn một người trông có vẻ thân thiện hòa nhã, lễ phép cúi chào rồi hỏi thăm vào câu.

“Vị đại ca này có thể cho ta hỏi vài câu không? Lục Thành phái còn cách nơi này bao xa nữa?”

Người bị Thanh Sơn kéo lại nhìn y một chút rồi đưa tay chỉ về phía sau lưng mình, “Còn khoảng hơn một ngày đường nữa, đi hết con đường nhỏ này sẽ thấy ở phía bên phải xuất hiện một dãy bậc thang đá trắng. Đó là lối vào của phái Lục Thành.”

Người kia nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm đổ ra trên trán của Thanh Sơn, lại nhìn thấy vẻ háo hức chờ mong trong đôi mắt cậu thì khẽ thở dài, vỗ vỗ vai cậu.

“Đến muộn rồi, lễ bái sư đã kết thúc từ chiều hôm qua. Em trai bọn ta không thể tiến nhập Lục Thành phái nên đưa y trở về đây. Hay là ngươi cùng trở về đi.”

Thanh Sơn từ khi rời khỏi trấn Hoa Đông thì đã biết bản thân mình chắc chắn sẽ bỏ lỡ đợt thu nạp đệ tử lần này, nhưng y chưa từng có suy nghĩ sẽ dừng bước hay sẽ trở về. Ít nhất là cho đến khi gặp lại được Lục Thủy, trả lại người tấm áo, nói với người một câu xin lỗi vì y đã đến muốn mất rồi. Hơn ai hết, Thanh Sơn biết lời ước định năm xưa có ý nghĩa với mình ra sao, vậy nên hẳn là nó cũng rất có ý nghĩa với Lục Thủy. Y có thể đến muộn, có thể vụt mất đi cơ hội trở thành đệ tử dưới chân người nhưng Thanh Sơn y nhất định phải đến được Lục Thành phái.

Y đến để nói y không quên những gì mình đã nói, để cho Lục Thủy biết người cùng lời nói của người có bao nhiêu quan trọng với Thanh Sơn. Đứa bé ngày nào đoan chính trưởng thành, không ngừng nỗ lực, đều nhờ người.

Thanh Sơn trú nhờ một đêm tại nhà hai ông bà bán nước ven đường rồi sáng hôm sau lại vác cái tay nải bé xíu của mình xuất phát hướng về phía Lục Thành phái. Trước khi y rời đi còn được hai ông bà tốt bụng nhét cho không ít thức ăn. Thanh Sơn cũng phải tự khen cho số phận của mình, kể từ khi không còn cha mẹ y vẫn chưa từng trải qua một ngày đói rách nào. Có An Yên, có cô Hồng, có rất nhiều người dân trong thôn y, ngay cả hai người hoàn toàn xa lạ cũng sẵn sàng cho y một chỗ trú chân, một cái bụng no đầy.

Đường đến Lục Thành hôm nay so với hôm qua còn vắng vẻ hơn nhiều, ngoài Thanh Sơn ra thì cũng chẳng còn thấy ai đi lại nữa cả, hàng quán cũng đã thu dọn sạch sẽ cả rồi. Đúng là thời điểm thu nạp đồ đệ đã trôi qua hơn một ngày, không biết khi Thanh Sơn đến nơi thì liệu nơi đó có còn bóng người nào nữa hay không…

“Không… Không ai cả.”

Thanh Sơn tự đáp lời chính mình khi dừng chân trước bậc thang trắng muốt đầu tiên ở lối dẫn lên Lục Thành phái. Cầu thang rộng cỡ hai sải tay, vẫn dựa theo sườn núi, tưởng chừng kéo dài đến vô hạn. Màu thạch anh trắng nổi bật lên giữa những hàng tùng xanh thẫm, không phô trương cũng không hề tầm thường. Hàng chữ “Lục Thành phái” được khắc khiêm tốn trên một mặt đá cao nửa thân người, đặt ở đầu dãy thang. Không cổng không tường, càng không có người canh giữ.

Mặt trời đã ngả dần về tây, khuất sau những dãy cây tùng âm trầm tĩnh lặng. Thanh Sơn đứng lặng người ở đầu bậc thang hướng đến nơi gọi là Lục Thành phái, không biết mình có nên tiến vào hay không. Y từng nghe qua không ít việc về sự khắt khe ở các môn phái tu tiên, nếu cứ tự tiện xông vào hẳn sẽ tự chuốc lấy không ít phiền phức, có thể còn liên lụy đến cả người kia. Thanh Sơn ngó nghiêng trước sau một lượt nữa, muốn chắc chắn mình không bỏ sót qua góc khuất nào, cũng không bỏ sót qua người nào có thể giúp y thông tri một tiếng.

Bóng râm của những cây tùng đang kéo dài ra thêm trên mặt đất, báo hiệu cho Thanh Sơn rằng nếu y không nhanh lên thì sẽ phải qua đêm ở giữa rừng núi hoang vắng này. Thanh Sơn mím môi, quyết tâm tiến lên một bước.

Bàn chân mệt mỏi vừa đặt lên bậc thang đầu tiên thì Thanh Sơn đã bị một lực vô hình đẩy ngược ra phía sau, lảo đảo té trên mặt đất. Lồm cồm bò dậy, Thanh Sơn một lần nữa nhìn quanh, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Y nhìn bàn chân mang đôi giày đã bạc màu, đế giày qua hai ngày đi bộ liên tục đã mòn vẹt, vài nơi chỉ đã bung ra. Đôi giày Thanh Sơn nhìn thế nào cũng như thể sẽ vấy bẩn bậc thang trắng như tuyết kia.

Chậc lưỡi một cái, nhóc ta cúi người tháo giày ra, cẩn thận phủi phủi bàn chân, rón rén bước lên phía trước.

Bàn chân vừa chạm lên mặt đá lạnh, Thanh Sơn đã lại bị hất ra bên ngoài, lần này còn mạnh hơn lần trước. Y lăn một vòng trên mặt đất, trán không biết đã va vào nơi nào mà có chút máu rỉ ra, giày trong tay thì mỗi chiếc một phương, vô cùng khốn khổ.

“Ai?”, hai đạo sĩ trông chỉ vừa trạc tuổi Thanh Sơn từ lúc nào đã xuất hiện chắn ở lối đi, kiếm trong tay không ngần ngại rút ra hướng về phía trước.

Đến khi thấy bộ dạng chật vật nhặt giày của tiểu Sơn thì một người trong bọn họ mới khẽ “À” lên một tiếng, bước qua đỡ Thanh Sơn đứng dậy.

Người còn lại vẫn đứng nguyên vị trí ban đầu, dùng vẻ mặt hơi khinh thường nhìn xuống Thanh Sơn nói tiếp, “Đã qua thời gian thu nạp đệ tử mới. Nhóc mau trở về đi. Đợi tám năm nữa hãy quay lại.” Gã ta nói xong câu cuối còn cố gắng nén cười, bị vị đạo sĩ còn lại trừng mắt nhìn sang.

“Ngươi không cần nói như thế. Trước đây chúng ta có khác gì hay không?”, người đỡ Thanh Sơn ban nãy nghiêm giọng, rồi quay sang Thanh Sơn, “Ngươi mau trở về đi, trời cũng sắp tối rồi. Ngoài Lục Thành thì vẫn còn Thanh Nam, Trúc Chi, và nhiều môn phái khác nữa. Đừng bỏ cuộc.”

Thanh Sơn cười khổ trong lòng, nếu không có người tên Lục Thủy kia xuất hiện, y cũng chưa từng mong muốn trở thành một đạo sĩ, bước chân vào giới tu chân. Y không muốn trường sinh, cũng chưa từng hi vọng trở nên thần thông quảng đại, có thể yên ổn sống qua ngày đã là một loại hạnh phúc rồi. Y xua xua tay với hai người trước mặt, hết sức chân thành mà đáp lời.

“Ta không đến để tham gia tuyển chọn đệ tử. Ta là đến tìm người. Nhờ hai vị giúp ta báo cho người đấy một tiếng!”

Nghe đến đây thì nét mặt hai người kia cũng trở nên hòa hoãn hơn, một người còn mỉm cười gật đầu với Thanh Sơn, ra hiệu cho y nói tiếp. Thanh Sơn biết mình đã tìm được người giúp, cười đến sáng lạn, cái răng khểnh tinh nghịch cũng khoe cả ra.

“Ta muốn tìm một người tên Lục Thủy. Ừm… Ta nghe nói Lục Thành phái nhiều người lắm… Không biết hai người có gặp qua bao giờ chưa?”

Bình Luận (0)
Comment