Trái với vẻ thờ ơ của Lục Thủy, vẻ mụ mị ngơ ngác của Thừa Phong, vẻ mặt của bốn người còn lại trong đại điện đều đang căng như dây đàn, tập trung nhìn chằm chằm vào trong thủy quang kính. Thừa Tuyết đôi lúc còn xuýt xoa khen ngợi chiêu thức của hai đệ tử trẻ bên trong, còn hai vị trưởng lão bế quan đã lâu là An Lạp và An Định cũng không khỏi tự hào khi ngay cả đệ tử ngoại môn của bọn họ cũng xuất sắc đến thế. Anh Khôi thì không phải nói, cậu xem đến cả người thất thần, môi vô thức mím chặt còn hai bàn tay đã siết thành đấm, đôi mắt luôn chăm chú dõi theo không bỏ sót chi tiết nào.
Bởi trận thi đấu cuối cùng tranh suất duy nhất trở thành đệ tử nội môn đang đến hồi quyết liệt nhất, và Khánh Hoàn vậy mà đang bị áp đảo bởi chính sư đệ của mình - Khánh Y.
Một loạt bùa chú được Khánh Y canh chính xác thời gian ném về phía Khánh Hoàn, ép y phải lùi hai ba bước về sát rìa võ đài thi đấu, chiêu thức cũng trở nên rối loạn hơn.
“Sư huynh! Tập trung!”, người hét lên câu này chính là Khánh Y. Cậu biết Khánh Hoàn đã cực khổ luyện tập trong tám năm qua như thế nào, ngay cả đại đệ tử của cả Lục Thành phái là Anh Khôi cũng dốc lòng hỗ trợ cho Khánh Hoàn. Với thực lực của mình, cùng tất cả những kiến thức góp nhặt được, Khánh Hoàn hoàn toàn có thể trong vòng vài chiêu thức mà đánh bại Khánh Y.
Nhưng tại sao lúc này người rơi xuống thế hạ phong lại là y chứ? Chính Khánh Hoàn cũng không hiểu. Thi đấu nội môn diễn ra qua từng vòng đấu loại trực tiếp, để đến được trận thi đấu cuối cùng này, y đã phải chiến đấu và vượt qua rất nhiều đệ tử ngoại môn cùng mình luyện tập hằng ngày. Chỉ còn một trận nữa thôi, một đối thủ cuối cùng nữa thôi, một bước cuối cùng nữa thôi, vì sao y lại không thể đem hết tất cả năng lực của mình ra mà phát huy chứ?
Khánh Hoàn bị ép lui liên tục hai ba bước, cuối cùng cũng miễn cưỡng tung ra hai lá bùa chặn lại thế công của Khánh Y. Bùa chú va vào nhau phát ra tia lửa bé xíu rồi đồng thời phát nổ, Khánh Hoàn tự cắn môi dưới đến rỉ máu, đạp chân lấy thế xông về phía trước.
“Sư đệ, mau tiếp chiêu!”
Y đã đi một quãng đường rất dài, chờ đợi cũng đã ròng rã tám năm, y không muốn lãng phí thêm bất kỳ thời gian hay cơ hội nào nữa. Tiếng hét vừa rồi là để cảnh tỉnh Khánh Y nhưng cũng là để Khánh Hoàn đánh thức chính mình khỏi những mơ hồ dao động không cần thiết. Trận chiến này y nhất định phải thắng, đối thủ này y nhất định phải vượt qua, cánh cửa vào nội môn y cũng chắc chắn phải bước được vào.
Khánh Y nghe tiếng hét đầy quyết tâm của Khánh Hoàn thì bật cười hào sảng, không tung thêm lá bùa nào nữa mà trực tiếp cầm kiếm nghênh chiến. Hai đệ tử trúc cơ kỳ cố gắng tung ra hết những chiêu thức mà mình biết được, không phải vì muốn rũ bỏ cái mác đệ tử ngoại môn, mà là để chứng minh dù là ngoại môn thì vẫn có thể trở nên lợi hại. Tiếng kiếm va chạm vào nhau, đạo bào trắng bay tung trong gió, đệ tử theo dõi xung quanh đài thi đấu đều im lặng dõi theo.
“Keng…”
Âm thanh báo hiệu trận chiến đã đến hồi kết vang lên. Kiếm trong tay Khánh Y bị một cước của Khánh Hoàn đá bay ra bên ngoài, rớt xuống sát đài thi đấu. Còn kiếm trong tay Khánh Hoàn đã nhẹ nhàng đặt trên vai của sư đệ mình.
“Sư huynh, đệ nhận thua!”, Khánh Y mỉm cười với Khánh Hoàn còn tinh nghịch nheo một mắt. Lời nói này của cậu là hoàn toàn thật lòng, tâm phục khẩu phục mà nói ra.
Trái với vẻ ngoài đôi lúc không nghiêm túc như Vân Hòa, Khánh Y tu luyện và thi đấu đều là dốc toàn tâm toàn lực của mình ra, không vì đối thủ là sư huynh thâm giao mà có phần nào lơi lỏng hay nhượng bộ. Cơ hội vào nội môn là thứ mà bất cứ đệ tử nào cũng âm thầm khao khát, Khánh Hoàn có thể quyết tâm như thế tất nhiên y cũng có thể. Nhưng thực lực chênh lệch là điều không ai có thể dễ dàng vượt qua.
Bên dưới đài trải qua một chốc im lặng rồi đồng thời tiếng vỗ tay hoan hô vang dội khắp bốn phía đồng thời nổ ra. Đài thi đấu được xây dựng ở trung tâm quảng trường lớn của Lục Thành phái, lúc này không chỉ có đệ tử ngoại môn tụ tập ở đây mà còn có không ít những người lần đầu đến Lục Thành phái tham dự đợt thu nạp đệ tử của danh phái này.
Một trận đấu pháp nhỏ nhoi trong mắt những đệ tử nội môn hay các vị trưởng lão lại là ước mơ cùng khao khát của biết bao con người vừa bước đến cánh cổng tu chân. Lục Thành phái thật sự biết cách sắp xếp an bài, dùng chính đợt tỉ thí tông môn này để thể hiện năng lực cùng uy danh của môn phái mình, thị uy trước mặt những người có thể trở thành đệ tử tương lai của bọn họ.
Trên đài thi đấu, Khánh Hoàn đã buông thõng tay cầm kiếm, nhìn sư đệ của mình cười đến ngu ngơ. Y thắng rồi, cuối cùng cũng thắng rồi, vượt qua mười trận chiến liên tục không ngơi nghỉ, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận tiến vào hàng ngũ đệ tử nội môn. Trong tiếng vỗ tay tung hô của những người hiện giờ Khánh Hoàn không tài nào gọi tên ra được, y như nhìn thấy tương lai rộng mở hơn đang chờ đón mình.
“Người chiến thắng, đệ tử ngoại môn đến từ Khánh Lục viên, Khánh Hoàn. Mời bước vào trung tâm đài thi đấu.”
Giọng nói trầm thấp không biết phát ra từ đâu nhưng vang vọng khắp cả quảng trường, khiến mọi người đồng loạt tự giác im lặng lắng nghe. Giọng kia mang theo uy nghiêm trấn áp, ngoại trừ Khánh Hoàn tự giác di chuyển theo mệnh lệnh, những người khác đều bất động tại chỗ.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Khánh Hoàn vẻ mặt nghiêm nghị tiến vào giữa đài thi đấu. Bây giờ y mới nhận ra ở giữa lôi đài hình vuông này được chạm khắc một đóa hoa sen đang bung nở, thình lình từng cánh hoa cứng ngắc như đá đó bắt đầu rung lắc di chuyển. Từng cánh từng cánh lần lượt thu vào sát nơi Khánh Hoàn đứng, khi cánh hoa cuối cùng vào đúng vị trí thì một luồng sáng trắng bùng lên rực rỡ bao quanh y, đâm thẳng lên nền trời. Mọi người bên dưới đồng loạt bị ánh sáng kia làm cho chói mắt, phải nhắm nghiền lại, đến khi mở mắt ra thì trên sàn đấu chỉ còn lại mỗi Khánh Y.
“Tỉ thí tông môn kết thúc. Mời các đệ tử ngoại môn trở về viên trang của mình tiếp tục tu luyện. Nửa canh giờ sau, sát hạch tuyển chọn đệ tử mới chính thức bắt đầu!”, giọng nói lúc nãy một lần nữa lại vang lên. Đệ tử ngoại môn nối đuôi nhau rời khỏi quảng trường, tỏa theo các cầu thang đá ở bốn phía trở về tám viên trang bố trí cho bọn họ. Quảng trường vừa nãy vẫn còn đông đúc thoáng chốc chỉ còn trơ lại những gương mặt lo lắng căng thẳng của những đứa trẻ sắp tham gia khảo hạch chọn lựa đệ tử của phái Lục Thành.
Còn Khánh Hoàn phút trước còn đứng trên đài phút sau đã ngơ ngác đứng giữa đại điện, lúc này y mới nhận ra đóa hoa sen kia là một truyền tống trận do đích thân chưởng môn khởi động.
Nếu không có cái nhíu mày của Anh Khôi nhắc nhở, Khánh Hoàn đã quên khuấy luôn việc phải hành lễ với các vị trưởng lão đang ngồi trong đại điện này.
“Đệ tử Khánh Hoàn, bái kiến chưởng môn cùng các vị trưởng lão.”
Thừa Phong hài lòng gật gù, phất tay ra hiệu cho Khánh Hoàn đứng lên, rồi lại nghiêng đầu ra sau nhìn Anh Khôi mà không nói điều gì. Nhưng thằng nhóc này không hổ danh là thủ tọa đệ tử của ông, giữa lòng bàn tay lóa lên một thạch giảng ghi chép thông tin, rành rọt đọc lên nội dung trong đó.
“Khánh Hoàn, ngoại môn đệ tử, trực thuộc Khánh Lục viên. Hoả đơn linh căn, căn cốt nhất đẳng, tu vi trúc cơ hậu kỳ.”
Thạnh giảng ghi chép không thiếu thông tin nào của Khánh Hoàn, vài dòng đơn giản đã cho mọi người biết hết tổng thể những yếu tố liên quan đến việc tu luyện và tiến cấp của y. Khánh Hoàn hơi khẩn trương, lại cắn vào môi dưới vừa nãy đã rách toát của mình, nghe vị máu loang ra trong khoang miệng. Anh Khôi đọc xong thạch giảng thì chăm chú nhìn Khánh Hoàn, thấy đôi môi rướm máu của người kia thì cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu.
Thừa Phong chăm chú lắng nghe những thứ Anh Khôi vừa đọc, suy ngẫm một hồi thì hào sảng nói, “Trúc cơ hậu kỳ. Không tồi chút nào. Khánh Hoàn, từ giờ ngươi sẽ trở thành đệ tử nội môn của Lục Thành phái. Việc đầu tiên ngươi cần làm là suy xét thật kỹ rồi chọn cho mình một vị sư tôn phù hợp trong số những vị trưởng lão ở đây.”
Điều khiến cho Lục Thành phái trở nên khác biệt với Thanh Nam hay Trúc Chi và những môn phái lớn khác ở lục địa An Bang này chính là ở việc nơi đây cho phép đệ tử được lựa chọn vị sư tôn mà họ mong muốn. Việc này vừa giúp thúc đẩy đệ tử nỗ lực phấn đầu, vừa tăng thêm cơ hội cho họ được phát huy đúng sở trường của mình khi bắt đầu con đường tu chân. Bởi trên con đường đó, từ khi bắt đầu đã có nhiều lối rẽ để đám hậu bối lựa chọn, là một kiếm tu, hay phật tu, dược tu, luyện khí sư, luyện đan sư, mỗi một công pháp tu hành đều cần lựa chọn cẩn thận.
Hai vị sư thúc An Lạp và An Định đều bày ra vẻ mặt sắt đá lạnh lùng nhìn xuống Khánh Hoàn, bởi hiện giờ tu vi của bọn họ đều đã ở mức hóa thần việc cần làm là tập trung bế quan để sớm ngày phi thăng. Việc kết thành sư đồ này, cũng cần ngươi tình ta nguyện, dù đệ tử được trao quyền lựa chọn thì cũng cần có sự đồng ý của vị trưởng lão kia. Chỉ là xét trong suốt lịch sử hình thành của Lục Thành phái, chưa từng có trường hợp nào trưởng lão trực tiếp từ chối thu nạp đệ tử. Có lẽ bởi vì trước khi vị đệ tử đó kịp đưa ra lựa chọn đều đã bị những người không có thành ý dùng vẻ mặt của An Lạp và An Định để vạch ra ranh giới rồi.
Tuy người được hỏi là Khánh Hoàn, người cần suy xét kỹ lưỡng hơn cũng là y nhưng Anh Khôi đứng sau lưng Thừa Phong chưởng môn đã bồn chồn hơn tất cả mọi người. Cậu muốn vẫy tay, muốn gọi thẳng tên thằng nhóc bên dưới, nói với nhóc ta không cần suy xét gì cả, cứ trực tiếp bái Thừa Phong làm sư tôn đi, dù gì tám năm qua Anh Khôi cũng đã đem hết tâm huyết của mình ra mà chỉ dạy. Chẳng khác gì đã ngấm ngầm tỏ ý rằng cậu muốn nhóc ta trở thành sư đệ thân cận của mình.
“Đệ tử…”, Khánh Hoàn đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng cất lời, ánh mắt sáng như sao soi vào một góc của đại điện.
“Đệ tử muốn trở thành đồ đệ của Lục Thủy trưởng lão.”
Một câu nói ra, cả đại điện lập tức chìm vào trầm ngâm rồi bùng nổ.
“Xằng bậy!"
“Không được!”
“Không nhận."
Ba giọng nói đồng thời cùng lúc vang lên dọa cho Khánh Hoàn ngơ ngác. Thừa Phong chưởng môn chính là người mắng hai tiếng “xằng bậy” kia, bởi ông vốn dĩ trông chờ rất nhiều ở vị đệ tử mới này. Đệ tử ngoại môn, hai mươi lăm tuổi đã trúc cơ hậu kỳ, so với tiến bộ của Anh Khôi ngày xưa cũng không quá mức thua kém, vậy mà lại đưa ra quyết định ngu xuẩn như thế. Lão không chưởng y một phát bay ra khỏi đại điện đã là kiềm chế lắm rồi, trên dưới Lục Thành phái đều biết vị Lục Thủy trưởng lão này chính là điểm tối kỵ của chưởng môn nhà mình.
Người thứ hai lên tiếng chính là Thừa Tuyết. Không nóng tính như sư huynh của mình nhưng những gì đã được sư phụ căn dặn thì không đời nào nàng làm trái lại. Giọng nói vốn dĩ đành hanh gắt gỏng của nàng hiện giờ càng thêm khó chịu. Lục Thủy, đừng ai mong có thể tiếp cận y.
“Ta không nhận”, Lục Thủy lặp lại, ánh mắt không mang cảm xúc nhìn thẳng vào Khánh Hoàn như để xác định rằng người kia đã lắng nghe rõ ràng những lời mình nói. Rồi đôi mắt trong veo đó hờ hững rời đi, tiếp tục nhìn vào mặt thủy quang kính dù cho hình ảnh bên trong chỉ là những gương mặt ngơ ngác chán chường.
Vì sao lại không nhận y chứ? Khánh Hoàn chỉ muốn đối mặt với Lục Thủy mà hỏi như thế. Y không quan tâm chưởng môn phản đối thế nào, không để ý Thừa Tuyết trưởng lão gắt gỏng ra sao, y chỉ để tâm hai chữ “không nhận” nhẹ nhàng thổi đi hết quyết tâm tám năm ròng rã của mình. Khánh Hoàn cảm thấy mình không hề sai, y bỏ mặc những lời đồn đãi về tính tình kỳ quặc của Lục Thủy, không để tâm thái độ hờ hững cùng cách giao tiếp như đấm vào tai của người. Y chỉ muốn… ừ… chỉ muốn trở thành đồ đệ của người, trở thành người duy nhất có thể thân cận, kề bên người thôi.
“Khánh Hoàn. Nể tình ngươi là ngoại môn đệ tử lần đầu được tiến vào nội môn, ta bỏ qua cho lời nói hồ đồ của ngươi lúc nãy. Suy nghĩ cẩn thận rồi chọn lại một lần nữa, ngươi không có quá nhiều sự lựa chọn đâu.”
Thừa Phong lần nữa cất lời, trong giọng nói đã có nhiều hơn sự răn đe đè ép, chẳng khác gì đang đe dọa đứa nhỏ tên Khánh Hoàn kia. Khánh Hoàn đứng lẻ loi giữa đại điện rộng lớn trước những ánh mắt đang chằm chằm ghim chặt vào người, y ngỡ như mình đã phạm phải tội ác tày đình gì để cho bản thân phải bị phong ấn dưới ngọn núi đá khổng lồ vậy. Nhưng những thứ đó có thể khiến y khó chịu, khiến y run rẩy, nhưng không thể khiến Khánh Hoàn thay đổi quyết định của mình.
Khánh Hoàn cúi đầu, nặng nề di chuyển khiến mọi người trong phòng đều thoáng sững sờ vì không biết rốt cuộc cậu đang muốn làm gì. Thân thể này trông hơi gầy gò so với những đệ tử đồng trang lứa, nhưng vì thế mà đạo bào trắng muốt càng được tôn lên, ngược lại, đạo bào kia cũng cực lực phơi bày dáng vẻ tiên nhân của Khánh Hoàn. Chỉ có điều vị tiên nhân nọ đang trải qua quyết định khó khăn nhưng cũng kiên định nhất của đời mình.
“Lục Thủy trưởng lão, xin người thu nhận vãn bối làm đồ đệ”, Khánh Hoàn đi thẳng về phía Lục Thủy, kéo vạt áo sang rồi quỳ xuống sàn đá thạch anh lạnh như băng, đầu cũng cúi thật thấp.
Giọng nói cậu như van nài, dáng vẻ lại vô cùng thành kính, không dám ngước lên nhìn dung mạo lạnh như tuyết của người bên trên. Khánh Hoàn cậu trước giờ là người hòa nhã, dễ thỏa hiệp, đây hẳn là lần duy nhất cậu ương ngạnh với lựa chọn của mình. Nhưng ương ngạnh đến mức nào cũng không thể lay động dù chỉ một góc áo của người.
Lục Thủy hơi giật mình trước hành động đột ngột của Khánh Hoàn nhưng cũng không hề có động tĩnh đáp lời. Nhưng vị sư huynh đang ngồi bên phải của y thì đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.
“Ngông cuồng!”, Thừa Phong quát lên, bàn tay phất mạnh về phía Khánh Hoàn, linh lực đột ngột bung ra đánh về phía tên đệ tử không biết phải trái kia.
Chưởng lực không mạnh, bởi lão dù sao cũng là chưởng môn một phái lại còn đang ở tu vi độ kiếp kỳ, làm sao có thể nặng tay với một tiểu bối chỉ vừa trúc cơ. Nhưng không mạnh cũng không có nghĩa chỉ là một chiêu vớ vẩn không đả thương đến ai. Khóe miệng Anh Khôi rỉ ra chút máu, nhưng cậu không oán giận gì sư tôn của mình, chỉ chắn ở trước mặt Khánh Hoàn, rồi cũng quỳ xuống.
“Xin sư tôn lượng thứ. Đều là lỗi của đệ tử khi từ đầu đã dùng Lục Thủy sư thúc làm động lực phấn đấu của Khánh Hoàn. Y vốn yêu thích luyện đan, nên đệ tử đã bịa ra việc khi vào được nội môn có thể bái Lục Thủy sư thúc làm sư tôn.”
Anh Khôi quỳ ở đó, sống lưng lại thẳng tắp, nhìn vào Thừa Phong ở phía trên. Giọng cậu ta vẫn hệt như lúc đọc thông tin trong ngọc giản, rành rọt, lưu loát, không có chút run rẩy hay bịa đặt nào. Hai tay cậu vẫn không yên tâm mà dang rộng, che chắn cho Khánh Hoàn đang chết lặng phía sau lưng mình. Bộ dạng đó của Anh Khôi vừa khiến Thừa Phong tức giận, lại vừa khiến lão đau lòng. Đồ đệ nhỏ của lão, chẳng lẽ lão không hiểu tính của y sao, từ lúc nào lại tự bê đá đập vào chân mình như thế…