Đừng Quên

Chương 6 - Không Kịp

Đứa nhóc dáng người dong dỏng cao, làn da rám nắng khỏe khoắn, cả người ướt đẫm mồ hôi, trên lưng còn đeo một cái gùi nặng trĩu. Bên trong gùi táo đã đầy lên một nửa, nhưng thiếu niên kia vẫn chưa hài lòng, y dùng tay áo quẹt vội qua vầng trán lấm tấm mồ hôi rồi nhắm sang cây táo tiếp theo. Bàn chân vững chãi giúp cơ thể giữ thăng bằng, hai cánh tay thoăn thoắt, nhún người một cái thiếu niên đã chuyển sang cây táo gần bên.

“Nhìn này!”, y cười toe toét, khoe ra cái răng khểnh duyên dáng lạ thường, hướng về những đứa nhóc có vẻ nhỏ hơn đang hì hục trèo bên dưới.

Nhận được một loạt ánh mắt mơ ước và ngưỡng mộ hướng về phía mình, thiếu niên càng thêm hưng phấn mà hái đầy gùi táo sau lưng. Ở vị trí cách mặt đất đã gần hai mét, y nhìn thấy từ phía cổng thôn một bóng người thon thả đang nhắm về phía này. “Thôi xong”, nhóc ta lẩm bẩm trong miệng rồi lập tức tìm đường leo xuống, nhanh nhẹn hệt như cái cách mà nhóc đã leo lên.

Nhưng vẫn chậm một bước.

An Yên đã đứng chờ sẵn ở bên dưới, không một lời báo trước mà túm lấy vành tai của Tiểu Sơn, giận dữ quát lên, “Nhìn này? Nhìn đệ dám cãi lời ta chạy ra đây leo trèo sao? Tiểu Sơn đệ về nhà thì biết tay ta!”

Gọi là quát nhưng thực chất giọng An Yên cũng chỉ lớn hơn mọi ngày một chút, cô nhóc này lớn lên vẫn hiền dịu như ngày còn bé, giọng quát không có sức uy hiếp gì với Tiểu Sơn. Nhưng lực tay của nàng thì có.

“Đau đau! Yên tỷ! Tỷ nhẹ tay một chút!”, Tiểu Sơn nhảy dựng tại chỗ, cố gắng thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của An Yên. “Tỷ nhéo đứt cả tai của đệ thì lấy ai bồi kiệu đưa tỷ về nhà tỷ phu đây?”

Tiểu Sơn nói dứt câu thì lũ trẻ đang vây xem xung quanh cũng bật cười, An Yên đôi má ửng hồng lập tức chuyển từ nhéo sang vỗ một phát thật mạnh lên lưng nhóc ta. Tiểu Sơn bây giờ đã cao hơn cả nàng, muốn vỗ lên trán y cũng không phải là việc dễ dàng gì. Đưa tay lên gãi gãi đầu, Tiểu Sơn ra dáng đại ca chia một phần số táo trong giỏ của mình cho đám nhóc rồi mới ngoan ngoãn trở thành cái đuôi theo sau chân Yên tỷ trở về nhà.

“Chừng nào đệ mới chịu lớn đây? Hay là nghe lời tỷ, cùng về nhà Minh ca ca sống với tỷ đi. Gia đình anh ấy hẳn sẽ không nói gì đâu, họ đều rất tốt…”

An Yên dúi vào tay Tiểu Sơn một bộ quần áo sạch được gấp gọn gàng ngay ngắn, vừa hất nhẹ mái tóc buông dài của mình nhìn về phía lu nước ngoài sân. Tám năm rồi, nàng xem đứa bé này là em, là con mà chăm bẵm y tám năm trời, thằng bé cũng ngoan ngoãn yêu thương nàng không khác gì chị em ruột thịt. Nhưng tám năm rồi, Tiểu Sơn từ một đứa bé hơn năm tuổi hiện giờ cũng sắp thành niên, còn nàng, cũng đã đến tuổi phải thành gia lập thất.

Tiếng nước xối ào ào ngoài sân khiến An Yên càng thêm buồn bã, thời gian trôi qua cũng như vậy đó, không lưu lại gì. Trách nàng không thể đảm bảo cho nhóc con một tương lai tươi đẹp hơn, trách nàng lại phải lòng một người con trai từ nơi thành trấn xa xôi đến vậy. Thuyền theo lái, gái theo chồng, tháng sau nàng lên kiệu hoa trở thành tân nương của người khác, Tiểu Sơn biết phải làm sao đây?

“Đệ lớn rồi. Chỉ có tỷ vẫn xem đệ là trẻ con thôi. Tỷ chăm lo đệ bao nhiêu năm rồi, đệ cũng không muốn vướng tay vướng chân của tỷ”, Tiểu Sơn không biết đã trở lại từ bao giờ, khệ nệ khiêng gùi táo vào trong nhà cẩn thận sàng lọc.

Vướng tay vướng chân, bởi chẳng gia đình nhà chồng nào đủ rộng lượng để cô con dâu mới vào nhà mình lại còn mang thêm cả một thằng em trai không cùng huyết thống. Dù Tiểu Sơn có hiểu chuyện thế nào, ngoan ngoãn ra sao, nhưng thứ dư thừa luôn khiến người khác ngứa mắt. Y nhìn quả táo đỏ au, căng mọng không tì vết trên tay, sắc đỏ khiến Tiểu Sơn nhớ đến một lời hứa thời còn bé xíu.

“Con đến tìm người”... nhưng có lẽ đành phải thất hứa rồi.

An Yên lau đôi mắt đỏ hoe ngồi thụp xuống bên cạnh Tiểu Sơn, không nói không rằng cùng y lựa số táo kia thành nhiều loại. Loại chỉ vừa chuyển sang ửng đỏ, loại đã đỏ au hệt như quả táo Tiểu Sơn đang mân mê, một loại đã chín lâu ngày, chỉ có thể dùng lên men làm mứt… Đời người cũng như vậy đó, nàng hiện giờ là quả táo vừa thì, mơn mởn và ngọt lịm. Tiểu Sơn sợ hãi rằng nếu y cứ quẩn quanh nàng thêm vài năm nữa, cô nương xinh đẹp dịu dàng nhà y cũng sẽ trở thành quả táo lỡ thì, dù vẫn ngọt ngào thậm chí say đắm nhưng vẫn không được giá, không được trân trọng nâng niu.

“Đệ thật sự không muốn sống cùng tỷ nữa sao? Một mình đệ ở lại nơi này, tỷ thật sự không yên tâm chút nào cả…”, An Yên cuối cùng cũng không thể nén được tiếng thở dài, vì sao càng đến gần ngày thành thân nàng lại càng lo lắng như vậy.

Tiểu Sơn chọc ngón tay hai bên má nàng, cố kéo lên thành một nụ cười gượng gạo.

“Cô dâu sắp về nhà chồng không được phép cả ngày thở ngắn than dài như thế. Xui xẻo muốn chết! Tỷ phải tin đệ, Tiểu Sơn cũng chỉ còn có một mình tỷ gọi. Mọi người đều gọi đệ là Thanh Sơn rồi. Đệ lớn rồi, đủ sức tự lo cho mình, còn phải là chỗ chống lưng cho tỷ, cho dù là Minh ca ca hay gia đình của anh ấy cũng không thể làm khó làm dễ tỷ!”

An Yên bị y chọc cho vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, thấp thoáng nhớ lại thằng bé chỉ khóc đúng một lần khi cả ba và mẹ đều mất. Tiểu Sơn của nàng thật sự là một đứa nhóc ngoan ngoãn lại dũng cảm kiên cường, hiểu chuyện hơn người, vì sao nàng lại lo lắng? Ký ức kéo về cũng khiến An Yên chợt nhớ ra điều gì đó…

“Phải rồi! Đệ còn nhớ ngày trước đệ suốt ngày thao thao bất tuyệt rằng mình sẽ đến Lục Thành phái hay không? Thôn Hoa Đông nơi Minh ca ca ở cách chân núi Lục Thành cũng không quá xa, nếu đệ thật sự trở thành đệ tử ở đó tỷ sẽ càng yên tâm hơn.”

“Không kịp…”

Tiểu Sơn nói nhỏ rồi cúi gằm mặt xuống không nói thêm gì nữa. Từ khi biết anh Minh đấy nhà ở gần phái Lục Thành, Tiểu Sơn đã bám theo hỏi không ít chuyện về nơi y chỉ biết mỗi tên gọi đó. Sau đó Tiểu Sơn biết phái Lục Thành lớn như thế nào, dãy núi bọn họ tu luyện khó đi ra sao, biết rằng đệ tử ở Lục Thành đều lợi hại đến mức nào. Còn biết cả bọn họ mười năm mới mở hội tuyển chọn đệ tử mới, vừa đúng thời điểm Lục Thủy đã hẹn ước với y.

“Đại hội thu nạp đệ tử mới vô cùng rầm rộ, chỉ kéo dài trong vòng ba ngày nhưng người tham gia chưa bao giờ dưới hai nghìn người cả. Năm nay đã có không ít người kéo đến chờ sẵn, phòng trọ ở thôn đều đã chật kín người rồi. Đệ muốn xem náo nhiệt thì… sao nhỉ… phải tranh thủ đến sớm thôi. Nếu đợi hôn lễ của tỷ tỷ đệ và ta kết thúc thì e là muộn rồi.”

Vậy đó, anh Minh đã hào hứng kể hết những gì mình biết cho Tiểu Sơn nghe rồi kết luận một câu nhẹ hẫng. Câu nói nhẹ tựa lông hồng ấy, trong phút chốc đã dìm ước mơ dù viễn vông mơ hồ của Tiểu Sơn xuống vực sâu không thấy đáy. Y không thể đi trước khi chắc chắn rằng An Yên đã trải qua hôn lễ hạnh phúc nhất đời mình, có thể ổn định sống tiếp trong gia đình mới. Rồi từ thôn Hoa Đông đến chân núi Lục Thành cũng tốn thêm hai ngày đi bộ, đợi Tiểu Sơn đến nơi có lẻ vị Lục Thủy đó đã thu nạp đủ đệ tử của mình rồi.

Chờ đợi tám năm, dù chỉ như một trò đùa của con trẻ, nhưng Tiểu Sơn thật sự đã ôm ấp điều đó tám năm, cuối cùng lại trễ mất vài ngày mà vụt mất cơ hội đó. Đợi mười năm nữa, lúc đấy y cũng đã quá tuổi để bắt đầu con đường tu chân rồi… Lỡ một lần, không chỉ bỏ lỡ tám năm, hay mười năm, mà là lỡ cả đời.

Những điều này Tiểu Sơn không muốn nói cho Yên tỷ nghe. Bởi người duy nhất xem ước mơ của y là thật họa chăng chỉ có một mình nàng, nếu biết vì nàng mà y mất đi cơ hội trở thành đệ tử tu chân phái hẳn nàng sẽ càng thêm buồn bã tự trách.

Cô dâu trong y phục đỏ thắm, môi nở nụ cười vừa rực rỡ lại dịu dàng, có chút thẹn thùng chính là dáng vẻ Tiểu Sơn mong chờ được nhìn thấy. Giấc mơ trẻ con của y, lỡ rồi thì bỏ đi vậy.

Đoàn đưa dâu thưa thớt, gần như đã huy động tất cả những người có thể đi xa một chuyến cùng với những người thật lòng yêu quý An Yên. Cô nhóc mồ côi sống giữa tình yêu thương đùm bọc của cả thôn nhỏ, rồi dùng chính tình yêu của mình để đùm bọc lại một mảnh đời đáng thương khác, hiện giờ đã lớn đến nhường này.

An Yên áo dài đỏ thêu phụng vàng kim, nhìn gần sẽ thấy vài sợi chỉ đã bay mất màu vàng vốn có nhưng vải nhung đỏ lại là hàng thượng hạng. Một sự kết hợp kỳ khôi nhưng cũng đầy khăng khít. Vải đỏ là quà dạm ngõ đàng trai gửi đến, phụng thêu chỉ vàng là do những cô dì trong thôn ngày đêm luồn kim xỏ chỉ. Thôn này bé thật, nghèo thật, khốn khó thật nhưng chưa bao giờ thiếu đi tình yêu thương giữa người với người.

“Mời cô dâu lên xe ngựa!”, tiếng bà mai ròn rã vang lên bên ngoài.

Thôn nhỏ vô danh của Tiểu Sơn cách trấn Hoa Đông một đoạn đường khá dài, đi bằng xe ngựa cũng tốn mất ba bốn ngày đường. Vậy nên lễ nghi cưới hỏi cũng được hai bên đồng ý giản lược. Chú rể không cần phải đến tận nơi rước dâu, cử bà mai đại diện mang theo xe ngựa, kèn hoa đến là được. Thay vào đó anh Minh sẽ chờ ở đầu trấn Hoa Đông đón cô dâu xinh xắn của mình về nhà.

Giữa tiếng kèn tiếng chiêng náo nhiệt, tiếng pháo vang như tiếng cười, An Yên vịn tay bà mối cúi người bước lên xe. Lên xe rồi cô nhóc vẫn không khỏi luyến lưu vén tấm rèm cửa sổ, ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà bé nhỏ đã bảo bọc che chở nàng. Nơi ngưỡng cửa, Tiểu Sơn đôi mắt đỏ hoe nhưng chiếc răng khểnh vẫn khoe ra tinh nghịch vẫy tay với nàng.

Thằng bé đưa tay lên miệng, tạo thành một cái loa hét lên thật to, “Yên tỷ trăm năm hạnh phúc. Đệ ở ngay phía sau!”

Y chạy vội vào nhà, đeo chiếc tay nải đã chuẩn bị sẵn lên vai, miệng nói vọng ra bên ngoài nhắn mọi người chờ y thêm một chút. Tầm mắt vô tình lướt qua một mảng màu đỏ thắm không thua gì tà áo cưới của chị Yên, như mũi kim nhọn đâm vào quả bóng đang bơm đầy niềm vui của thằng bé.

Qua tám năm rồi tấm áo ngoài đó vẫn được xếp cẩn thận bên dưới gối tiểu Sơn nằm. Không biết nó đã được may bằng gì mà sau ngần ấy thời gian, bao lần giặt giũ nắng mưa màu vải tươi nguyên vẫn không hề lay chuyển, còn mùi thơm cây cỏ thoang thoảng Tiểu Sơn lưu luyến sớm đã hóa hư không rồi.

“Không có duyên làm sư đồ thì vật này con vẫn phải trả cho người, phải không?”

Nụ cười bất lực chứa đựng buồn tủi không hợp với một thiếu niên hay cười nở trên môi y, Tiểu Sơn cẩn thận cất tấm áo kia vào trong ngực áo của mình. Tựa như ước mơ nhỏ nhoi cùng lời hứa mơ hồ vẫn luôn được nhóc ấp ủ trong lồng ngực của mình vậy. Đến lúc phải trả về chủ nhân của nó rồi…

Đoạn đường xa vời vợi kết thúc bằng trời hoa giấy tung bay ở cổng trấn Hoa Đông. Anh Minh cũng mặc áo dài đỏ, đóng khăn đỏ, mang theo hi vọng cả cuộc đời mình đứng ở nơi đó đón chờ người con gái anh yêu thương. Kèn trống một lần nữa nổi lên tưng bừng, người dân ở Hoa Đông trấn cũng niềm nở chào đón đoàn đưa dâu ít ỏi của An Yên. Mọi người dường như đều bị cuốn vào niềm vui của việc hai người có tình có thể về được với nhau.

An Yên là cô dâu mới xinh đẹp nhất, vui tươi nhất, hạnh phúc nhất. Tiểu Sơn nhìn nàng dịu dàng đứng bên cạnh anh Minh, thi thoảng ngược mắt lên nhìn rồi cười thẹn đỏ mặt. Ba mẹ anh Minh đối xử với nàng cũng hết mực nhẹ nhàng, nâng ly rượu cưới nàng dâng lên mà rơm rớm nước mắt. Có lẽ Yên tỷ của y đã tìm được đúng bến đỗ của đời mình, kết thúc chuỗi tháng năm bôn ba bươn chải, dãi nắng dầm mưa nuôi nấng một thằng nhóc không thân không thích.

“Tỷ phải hạnh phúc nhé, có thời gian thì viết thư cho đệ. Những chữ tỷ dạy đệ đều đã nhớ hết cả rồi. Đệ nhất định sẽ đến thăm tỷ!”

Sáng hôm sau An Yên đứng trước ngõ nhà, bịn rịn nức nở nhìn những thôn dân thân thuộc của mình lần lượt rời đi. Tiểu Sơn, đứa em trai nàng yêu thương bao năm cũng phải cùng nàng nói lời tạm biệt. Con đường về thôn nhỏ xa xôi như vậy, biết khi nào nàng mới có thể gặp lại y, ôm y, xoa xoa mái tóc hơi xoăn mềm mềm của y… Anh Minh ôm chặt An Yên vào lòng, bàn tay thô cứng của người đàn ông khi dỗ dành người con gái mình yêu lại vô cùng dịu nhẹ. Tiểu Sơn cũng vuốt đuôi tóc của nàng, hệt như khi y còn bé, mỉm cười rồi dứt khoát rời đi.

Cả hai người đàn ông yêu thương nàng nhất lúc này đều muốn nói với An Yên nàng rằng tương lai còn dài, bọn họ vẫn còn rất nhiều cơ hội phía trước.

Tiểu Sơn thật sự nghĩ vậy, nên dù có buồn bã trống vắng, y vẫn hi vọng rất nhiều ở tương lai, cho đến khi bước đến cổng trấn, dãy núi hùng vĩ phía Tây lọt vào tầm mắt của y. Non xanh, nước biếc… Có chuyện y vẫn cần phải hoàn thành.

“Mọi người trở về trước, con phải đến Lục Thành phái một chuyện!”, Tiểu Sơn hét lớn, vẫy vẫy tay với tốp thôn dân đang chuẩn bị lên xe ngựa rời đi, rồi xoay lưng nhắm hướng núi mà chạy.

Cô Hồng giật mình định gọi y lại, trong đầu lại nhớ ra chút ký ức vụn vặt từ năm nảo năm nao. Người già thường hay như thế, những việc vừa xảy ra đấy thì vài khắc sau đã vứt ở sau đầu, còn những thứ đáng lý ra nên chôn ở đáy rương ký ức thì luôn dễ dàng được gợi lại.

“Thằng nhỏ này… Y thật sự nghiêm túc sao?”, rồi cô mỉm cười phúc hậu, bắt đầu kể lại những thứ vừa sống dậy trong ký ức của mình, ngỡ như mới chỉ hôm qua. “Mọi người không nhớ sao? Tám năm trước, thằng bé này…”

Phải… Thằng bé này bảo rằng y sẽ đến Lục Thành phái, nhưng để làm gì thì y chưa từng nói cho bọn họ biết.

Người duy nhất y thổ lộ, lúc này đang mang vẻ mặt sương giá ngồi ở ghế tựa của riêng mình trong đại điện của Lục Thành phái. Lục Thủy ảnh mắt lơ đãng soi qua thủy quang kính, chẳng để ý đến diễn biến đầy căng thẳng của trận chiến cuối cùng trong đại hội tông môn.

“Đệ… Vì sao lại ở đây?”, từ giây phút Lục Thủy như một đốm lửa đỏ hừng hực khí thế lao vào trong đại điện rồi tự nhiên ngồi xuống vị trí bên trái của y thì Thừa Phong chưởng môn luôn muốn hỏi điều đó. Nhưng lão đắn đo rất lâu, phần vì không biết phải mở lời thế nào, phần lại ngại hai vị sư thúc tu vi hóa thần kỳ đang đang ngồi ở phía sau bọn họ cười chê.

Nhưng cuối cùng vị chưởng môn này cũng không nén được tò mò mà truyền âm sang hỏi, mặc kệ cho việc hai tu sĩ tu vi độ kiếp và nguyên anh lén lút truyền âm cho nhau trước mặt tu sĩ hóa thần không khác gì đang múa rìu qua mắt thợ. Bởi ông đã nghĩ sư đệ của mình buồn chán, muốn đến theo dõi thi đấu tự tìm chút niềm vui, chỉ là dự đoán đó càng lúc càng sai. Cái vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt thờ ơ không chút quan tâm này chẳng thể nào có thể diễn tả được bằng vài từ “hứng thứ” hay “muốn tìm vui cả”.

Lục Thủy nãy giờ dường như đang thả hồn thơ thẩn ở đâu đó, mất một lúc mới truyền âm đáp lời sư huynh, vỏn vẹn hai chữ “Đợi người”.

Hẳn Lục Thủy không biết câu trả lời của mình đã khiến vị sư huynh kia suýt chút nữa há mồm hét lên một tiếng. Cả Lục Thành phái này, à không, có thể phóng đại một chút thành cả tu chân giới ở lục địa An Bang này đều biết luyện đan sư Lục Thủy chưa từng giao hảo qua lại với ai. Đột nhiên hôm nay cái kẻ đoạn tuyệt với chúng sinh lại bảo đang đợi một ai đó, có khiếp đảm hay không cơ chứ? Thừa Phong thầm ngẫm nghĩ, mang tất cả những người sư đệ của mình có thể quen biết liệt kê ra ở trong đầu càng thấy việc này là bất khả thi. Bởi ngoài Thừa Phong y, Thừa Tuyết sư muội, những người còn lại đều tồn tại như bóng mờ trong cuộc đời dài dằng dặc của Lục Thủy.

“Đệ nói lại lần nữa đi. Đệ đang đợi ai?”

“Thanh Sơn”, Lục Thủy vẫn kiệm lời như thế. Y chỉ trả lời bằng đúng cái tên y đã lẩm nhẩm ép mình không được quên trong suốt tám năm qua.

Bình Luận (0)
Comment