Đừng Quên

Chương 5 - Ước Định

“Ca.. Người tự dưng… tự dưng đi mất… Con còn định… định… Hức… Định đến Lục Thành phái tìm người.”

Tiểu Sơn vừa nói vừa khóc, thỉnh thoảng còn nấc lên, nhất quyết bám dính trên người Lục Thủy không buông ra nữa. Lục Thủy cũng không cưỡng ép nhóc ta, y là lần đầu tiên nghe thấy có người vì muốn tìm mình mà đến Lục Thành phái, không phải cầu dược, không vì cầu mạng, chỉ vì muốn gặp y.

“Lục Thành phái xa lắm. Nhưng nếu ngươi không quên ta, tám năm nữa hãy đến Lục Thành tìm ta nhé. Nếu ta vẫn nhớ được ngươi, sẽ nhận ngươi làm đồ đệ. Được không?”

Lục Thủy ngồi dậy, đỡ Tiểu Sơn đứng thẳng trước mặt mình, hai tay ép hai gò má của nhóc ta lại, giữ cho bốn mắt nhìn chằm chằm vào nhau. Tiểu Sơn nắm lấy cổ tay của Lục Thủy, đầu gật như búa bổ, tám năm thôi mà, tám năm sau thì nó sẽ trở thành đồ đệ của người này, có thể gặp lại người.

Mà đồ đệ là gì thì Tiểu Sơn vẫn chưa rõ lắm, về nhà nó chắc chắn sẽ hỏi Yên tỷ cho rõ ràng. Nhưng chỉ cần có lời hứa hẹn này nhóc ta đã vui đến mức lại sắp sửa bật khóc. Rõ ràng vài hôm trước vẫn là một nhóc con kiên cường chịu đựng, gặp người này ba lần thì có đến hai lần khóc lóc thảm thương.

Lục Thủy nhìn cái miệng thì cười toe nhưng nước mắt lại tiếp tục trào ra của Tiểu Sơn, nhìn đến khó hiểu. Con người có thể trải qua cảm xúc gì mà vừa khóc lại vừa cười, vừa ngọt ngào lại vừa xót xa đến vậy? Y buông tay khỏi mặt Tiểu Sơn, ôm nhóc kéo lại gần, hôn nhẹ lên gò má nhỏ, rồi hôn lên khóe mắt vương nước mắt kia.

Nước mắt lần này, vừa mặn, lại vừa ngọt.

Ôm ôm này, hôn hôn này, đều là Tiểu Sơn dạy cho Lục Thủy, y thành thục mang trả lại cho Tiểu Sơn. Lần sau gặp lại, đã là chuyện của tám năm nữa. Y không biết đứa nhỏ này có còn nhớ đến y, có thực hiện lời nói của mình. Y càng không biết, tám năm sau, y có còn nhớ đến buổi chiều hôm nay, nhớ đến cách ôm, cách hôn, cách trân trọng người khác.

“Ngươi tên gì?”, Lục Thủy chợt hỏi.

“Mọi người gọi con là Tiểu Sơn. Người hiện giờ cũng có thể gọi con là Tiểu Sơn. Nhưng sau này gặp lại, con lớn rồi người đừng gọi con thế nữa. Phải gọi con là Thanh Sơn nhé!”

Tiểu Sơn dùng tay áo lau nước mắt, quyến luyến nắm tà áo của Lục Thủy kéo lại, “Còn người, người nói con biết người tên gì được không? Lục Thành phái hẳn rất nhiều người, con sợ không tìm được người…”

“Lục Thủy.”

Lục Thủy trả lời rồi xoa đầu Tiểu Sơn, thật sự hướng về phía tây mà rời đi. Mặt trời lặn dần, bao bọc một lớp ráng chiều đỏ cam xung quanh thân ảnh cũng rực rỡ của y khiến Tiểu Sơn nhìn đến ngơ ngẩn. Lục Thủy, Lục Thủy, nước biết cớ sao lại rực rỡ chói mắt đến thế này?

Còn Lục Thủy vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng, cuối cùng không an tâm mà tụ linh lực vào đầu ngón tay, viết ra hai chữ Thanh Sơn vào lòng bàn tay mình. Dòng chữ ánh lên sắc vàng rồi biến mất, như đã hòa vào máu thịt ở nơi bàn tay của Lục Thủy y rồi.

Lục Thủy Thanh Sơn, non xanh nước biếc, từ giờ phút này đã ấn định sẽ quấn quýt không rời. Phải không?

Chuyện ngày sau ai nói trước được, chỉ có lúc này đám Khánh Hoàn, Khánh Y, Vân Lam cùng Vân Hòa đang nghiêm trang đứng trong đại điện của Lục Thành phái. Bọn họ phải đối diện gương mặt gầm gầm khó chịu của chưởng môn, thành thật báo cáo hết thảy sự vụ ở thôn trang nhỏ kia. Việc giúp đỡ bách tính là việc bất kỳ đệ tử chính phái nào cũng phải tham gia, lúc phái bốn người bọn họ đi, Lục Thành phái không ngờ sự việc phát sinh khó lường như vậy. Đến ngay cả Lục Thủy trưởng lão, hòn ngọc quý được trên dưới Lục Thành gìn giữ, hay xa lánh, cũng phải xuất sơn ứng cứu.

Vẻ mặt của Thừa Phong vô cùng khó đoán. Vị chưởng môn của Lục Thành phái, cũng là đại đệ tử của Thừa Thiên chân nhân uy danh chấn động tu chân giới trong vòng trăm năm trước, nổi tiếng xa gần canh giữ Lục Thủy trưởng lão hệt như hổ dữ canh mồi, không cho phép ai bén mảng đến gần.

Phải nói thêm Thừa Phong phái chủ yếu là kiếm tu, nhưng hai người nổi danh nhất xuất thân từ nơi này đều không phải tu sĩ chuyên tu kiếm đạo. Thừa Thiên chân nhân là tu sĩ được cho là người duy nhất phi thăng thành tiên trong trăm năm qua ở lục địa An Bang này, là chưởng môn đời thứ năm của Lục Thành phái, cũng là người nổi tiếng nhất của môn phái này. Trước đời Thừa Thiên chân nhân, Lục Thành cũng chỉ là một môn phái tầm trung không có gì nổi bật, nhưng đến khi Thừa Thiên lên tiếp quản, danh tiếng và uy thế của Lục Thành cũng dần dần vang xa. Bởi trong khắp lục địa An Bang này, chỉ có Lục Thành phái mới có một tu sĩ luyện đan đạt đến cảnh giới hóa thần sơ kỳ, cơ hội phi thăng vô cùng rộng mở. Hơn nữa, đan dược do Thừa Thiên luyện ra, nghìn vàng khó cầu, công hiệu kỳ diệu, uy chấn bốn phương.

Người nổi danh thứ hai, cũng có liên quan mật thiết với Thừa Thiên chân nhân này, chính là Lục Thủy trưởng lão kia, là đệ tử quan môn của Thừa Thiên ngày trước. Tin đồn lan truyền trong nội bộ Lục Thành phái, Lục Thủy là đệ tử được Thừa Thiên tự mình đưa về, tự mình nuôi lớn, tự mình dồn hết kinh nghiệm cùng kiến thức uyên bác truyền dạy. Nhờ đó, trong số ba đệ tử chân truyền của Thừa Thiên, cuối cùng cũng xuất hiện một vị luyện đan sư nổi đình nổi đám, trở thành niềm hy vọng tiếp theo của phái Lục Thành.

“Rồi Lục Thủy trưởng lão của các ngươi đâu? Vì sao đến giờ vẫn chưa trở về?”, Thừa Phong vỗ mạnh lên tay vịn ghế khiến cho Vân Hòa suýt giật bắn người.

Đúng rồi, “niềm hy vọng tiếp theo của Lục Thành phái” sau khi phân phó đan dược cho bọn họ đã đi đâu không biết. Để bây giờ bốn đệ tử nhỏ nhoi này phải hứng chịu cơn giận từ niềm hy vọng thứ hai của phái Lục thành.

Thừa Thiên ba mươi năm trước đột ngột rời bỏ vị trí chưởng môn, mặc kệ người ngoài bàn ra tán vào thế nào, nhất quyết phải để Thừa Phong lên thay lão làm chưởng môn. Còn Lục Thủy, lại bị giam lỏng ở đỉnh Thừa Thiên, không có sự cho phép của sư huynh và sư tỷ thì không được phép xuất sơn. Người nổi danh thứ hai của phái Lục Thành, chỉ có thể xuất hiện trong lời đồn đại…

“Về rồi.”

Một vệt ánh sáng đỏ xuyên thẳng vào trong đại điện, trong chớp mắt đã trở thành một thanh niên áo đỏ tuổi vừa hai mươi, âm trầm lặng lẽ đứng kế bên Thừa Phong. Bốn đứa nhỏ bên dưới trong thấy y thì nhè nhẹ thở phào, cảm thấy tu vi ít ỏi của bọn họ cuối cùng cũng có thể được bảo toàn.

“Thưởng cho bọn chúng đi.”

Câu thứ hai Lục Thủy nói ra kể từ khi bước vào đại điện này, hệt như câu đầu, không có chủ ngữ vị ngữ kính ngữ gì. Một câu ra lệnh ngang ngạnh và bất cần, nếu để người khác nói ra sẽ có thêm chút cảm giác láo xược khó chấp nhận, nhưng câu nói kia lại bình bình vô cảm, nghe vào tai chẳng có cảm xúc gì. Thừa Phong dường như đã quá quen với cách nói chuyện này của sư đệ mình, khẽ gật đầu với Anh Khôi, đệ tử thủ tỏa của mình để cho cậu ta lo liệu.

Đại điện tức thì giảm đi năm người, không khí trở nên im ắng khó tả. Lúc này một vị nữ tu ngoại bào tổng thể trắng muốt, lại nổi bật đai lưng và viền áo màu đỏ thẫm mới lười biếng động đậy chân tay đứng lên từ ghế ngồi. Trang phục của nàng như sự kết hợp hài hòa giữa màu trắng tẻ nhạt của Thừa Phong và màu đỏ kiều diễm của Lục Thủy, nhanh chóng tiến đến trước mặt hai người.

“Lại lén lút đi chơi chứ gì? Đừng tưởng bọn ta không biết tính của đệ!”, giọng nói đanh đá lập tức đập vỡ nát hình tượng kiều diễm kia. Thừa Tuyết vương tay định nhéo lên gương mặt quanh năm vô cảm nhưng trông lại vô cùng đáng thương của tiểu sư đệ nhà mình, cuối cùng lại ngừng giữa không trung. Không cần đợi cái liếc mắt như bốc hỏa của sư huynh Thừa Phong, nàng cũng rất thức thời thu lại cánh tay ngu ngốc này.

Giữa nàng và Lục Thủy, giữa Thừa Phong và Lục Thủy, giữa tất cả mọi người và Lục Thủy, vĩnh viễn phải tồn tại một khoảng cách như thế. Bất khả xâm phạm.

Bốn người Khánh Hoàn được Anh Khôi dẫn ra bên ngoài thì không còn vẻ hốt hoảng sợ sệt như ban nãy nữa. Bọn họ dù là đệ tử ngoại môn nhưng tu luyện ở Lục Thành phái cũng đã trên mười năm rồi, người ở lâu nhất là Khánh Hoàn thì cũng đã ngót nghét gần hai mươi năm.

“Đại sư huynh. Lục Thủy trưởng lão lúc nào cũng nói chuyện với chưởng môn như thế sao?”, người không giữ được mồm mép của mình đầu tiên luôn là Vân Hòa.

Không còn chưởng môn đứng trước mặt, không còn ánh nhìn bí ẩn luôn chăm chăm soi về phía mình, Vân Hòa cảm thấy mồm miệng cũng trơn tru hơn, tiện tay kéo ống tay áo Anh Khôi mà hỏi. Ba người còn lại tuy không lên tiếng nhưng lỗ tai cũng đã dỏng lên chờ đợi chút thông tin mới mẻ từ chính miệng thủ tọa đệ tử của chưởng môn.

Anh Khôi mỉm cười nhẹ nhàng, phong thái khác hẳn với sư tôn của mình là lão Thừa Phong, thậm chí mang chút mị hoặc của sư cô Thừa Tuyết. Cậu vỗ nhẹ vào lưng Vân Hòa, ý bảo nhóc kia bước nhanh lên một chút, nhất quyết không nói thêm điều gì. Vân Hòa len lén quay lại nhìn Vân Lam và Khánh Y bĩu môi, không hẹn mà bước chân hướng về Lưu Tinh Cát cũng đều nhanh hơn nhiều.

“Sao ngươi ra đây lại còn ít nói hơn cả bọn chúng?”, Anh Khôi nhìn người duy nhất vẫn còn đi sóng bước với mình là Khánh Hoàn.

Khánh Hoàn dường như đang bận suy nghĩ gì đó, bị Anh Khôi gọi thì giật mình, chân sau va vào chân trước, cả người ngã sấp về phía trước. May cho y là Anh Khôi nhanh tay, bước sang đỡ lấy hai bên bả vai của y, giữ cho Khánh Hoàn không đập cả mặt xuống đất. Chỉ có điều…

Tư thế lúc này của bọn họ trông vô cùng ám muội. Trên con đường lát đá trắng tinh nối liền Lục Thanh phong và Lưu Tinh Cát hiện giờ cũng có không ít môn đồ, bọn họ đều đang há hốc mồm nhìn đại sư huynh Anh Khôi của mình ôm rịt lấy một thiếu niên mặt mày hốt hoảng. Anh Khôi đã quen với việc bị người khác chỉ trỏ, vẻ mặt thản nhiên đẩy Khánh Hoàn đứng thẳng lên, tiện tay xoa đầu của y thêm một cái.

“Ta còn tưởng ngươi chín chắn hơn mấy nhóc kia. Hóa ra lúc đấy là đang cố gắng trước mặt chưởng môn. Trông mặt ngốc như thế!”

Lần đầu tiên bị người khác trêu chọc, còn ở giữa chốn đông người, mặt và vành tai của Khánh Hoàn lập tức đỏ bừng. Y nghĩ mình nên đi nhanh hơn, tốt nhất là chạy đến nhập bọn cùng Vân Hòa, nhưng nếu bây giờ co giò bỏ chạy thì còn mất mặt hơn. Cuối cùng y chỉ có thể cúi gầm mặt đứng chôn chân tại chỗ.

Anh Khôi cười nhẹ vài tiếng, hiền hòa vỗ vai Khánh Hoàn, tiếp tục đưa y đến Lưu Tinh Các.

“Trúc Cơ hậu kỳ, không tồi đâu. Có muốn trở thành đệ tử nội môn không?”, Anh Khôi trao túi đựng linh thạch cuối cùng cho Khánh Hoàn, vẫn chưa buông tha cho thằng nhóc ưa xấu hổ này.

Trái với biểu hiện ngượng ngùng đến không nói nên lời lúc nãy, khi nghe đến bốn chữ “đệ tử nội môn” thì hai mắt Khánh Hoàn lập tức sáng bừng lên, khí thế nhìn thẳng vào Anh Khôi. Y không nói, chỉ kiên định gật đầu, bởi đệ tử nội môn là đích đến của biết bao con người ở ngoại môn bọn hắn. Trở thành đệ tử nội môn, thậm chí còn có thể trở thành đệ tử chân truyền của các vị trưởng lão, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở hơn nhiều.

Trước mắt Khánh Hoàn lờ mờ thoáng qua một hình bóng…

Anh Khôi trông thấy bộ dạng quyết tâm cùng khấp khởi hi vọng như thế của Khánh Hoàn, trong lòng đột nhiên cũng hẫng đi một nhịp. Cậu mở lời, lời chưa từng nói với bất kỳ đệ tử nội ngoại môn nào từ trước đến nay.

“Ta cùng ngươi luyện tập. Tám năm nữa, có thể tham gia tỷ thí tông môn để tranh suất trở thành đệ tử nội môn rồi.”

Kể từ khi trở về Lục Thành phái, lần đầu tiên Khánh Hoàn cười đến hai mắt híp cả lại, chỉ còn thiếu việc nhảy cẫng lên nữa mà thôi. Tám năm, đối với người thường thì dài dằng dặc, đủ cho vật đổi sao dời, sinh li tử biệt, tình sâu tình cạn, nhưng với người tu chân cũng chỉ như một giấc ngủ dài. Nhắm mắt, mở mắt là đã thấy tám năm kia trôi vụt qua rồi.

Anh Khôi chuyển từ xoa đầu thành những cái vỗ vụng về lên mái tóc đen nhánh của Khánh Hoàn, không biết rằng cây hoa đào trong lòng mình vừa nhú lên những chồi xanh đầu tiên sau một mùa đông tưởng chừng như vô tận.

Tỷ thí tông môn đối với đệ tử nội môn chỉ là một màn biểu diễn, với đệ tử ngoại môn lại là trận đấu một mất một còn. Cứ mười năm một lần, diễn ra đồng thời với đại hội nhập môn, là cơ hội cho các đệ tử ngoại môn cọ xát, thể hiện bản lĩnh của mình sau một thời gian tu luyện ở Lục Thành phái. Người có biểu hiện xuất sắc nhất, đánh bại được những đối thủ cạnh tranh sẽ chính thức trở thành đệ tử nội môn, có cơ hội nhận thêm nhiều đãi ngộ và truyền thừa.

Vậy nên, không hề sắp đặt mà lại tựa như vũ trụ an bài, Tiểu Sơn ôm trong mình giấc mộng tám năm để gặp lại vị thiếu niên áo đỏ anh tuấn. Khánh Hoàn cũng đặt cho mình một ước định mai sau, dùng tám năm khổ rèn đổi lấy… đổi lấy một cơ hội.

Người cũng đang nghĩ về lời hứa tám năm này ngoài Tiểu Sơn đang ở thôn nhỏ xa xôi, Khánh Hoàn ở Tiền Lục phong, còn có cả vị Lục Thủy trưởng lão đang ngồi ngơ ngẩn ở Thừa Thiên phong.

Thừa Thiên phong là nơi ở trước đây của Thừa Thiên chân nhân, trước đây được gọi là Hậu Lục phong, sau vì sự nổi danh của chưởng môn nhà mình mà được đổi tên theo đạo hiệu của người. Vốn dĩ đây sẽ là nơi ở cho chưởng môn các đời tiếp theo của Lục Thành phái, nếu như không có sự xuất hiện bí ẩn của Lục Thủy. Hiện giờ, cả một ngọn núi rộng lớn, linh lực dồi dào, địa hỏa thịnh vượng, lại chỉ có một mình y đi đi lại lại. Xung quanh còn có hai tầng cấm chế do đích thân Thừa Phong lập trận, không cho phép người nào bén mảng đến gần Thừa Thiên phong.

“Thanh Sơn… Thanh Sơn…”, Lục Thủy không có việc gì làm thì đâm ra chán, lẩm bẩm nhắc lại cái tên của thằng nhóc kia. Y tự nghĩ nếu mỗi ngày đều tự lẩm nhẩm nhắc nhở chính mình, thì có lẽ sau tám năm y cũng không quên lời hứa do chính mình lập ra.

Y một mình lẩn quẩn ở Thừa Thiên phong cũng không phải ngày một ngày hai, dựa vào cái trí nhớ mơ hồ của mình thì có lẽ từ khi Lục Thủy đến đây, nơi này cũng vắng vẻ như thế. Khi sư tôn của y vẫn còn thì Thừa Thiên phong do hai người bọn họ chia nhau mà sống, sư tôn thỉnh thoảng sẽ thông qua ngọc giảng dạy y thảo dược, hỏa khống, tôi đỉnh, luyện đan. Còn lại đều là Lục Thủy y một mình mày mò nghiên cứu, không sư huynh sư tỷ, không huynh đệ đồng môn, không bằng hữu kết giao, không gì cả.

Tựa như một loại cây lạ xù xì gai góc vô tình lọt vào khu vườn đầy hoa thơm, Lục Thủy lờ mờ nhận ra, có vẻ ngay từ bé y đã bị cách ly như thế. Từng vòng cấm chế, là để ngăn cản người khác đến làm hại y, hay là để ngăn y ra bên ngoài giẫm nát vườn hoa đó?

“Ôm thì sẽ rất ấm. Hôn thì sẽ thấy ngọt. Nước mắt có vị mặn mặn đăng đắng, nhưng nếu vừa khóc vừa cười thì sẽ có thêm chút vị ngọt dư âm.”

Lục Thủy mở ra một quyển sổ còn trống, bắt đầu chấm mực ghi chép lại những trải nghiệm lần đầu tiên y được thử qua. Y nhớ hơi ấm chân thực mà đứa nhỏ kia truyền cho mình, nhớ cảm giác như có điện chạy dọc cơ thể khi được Tiểu Sơn hôn lên gò má. Còn gì nữa nhỉ? Lục Thủy cũng nhớ vị thơm ngọt khi hôn lại gương mặt dù đầy bụi bẩn của Tiểu Sơn, nhớ cả vị nước mắt lúc này lúc khác của đứa bé ấy.

Tám năm… Tám năm sau y có thể gặp lại tiểu Sơn, lại có thể hỏi thêm những thứ mình chưa biết. Người đầu tiên không suy xét thân phận của y, không bị những cấm chế kỳ quái kia ngăn cản, ngang nhiên xông vào khoảng cách giới hạn của Lục Thủy, dạy y những thứ chưa ai từng dạy bảo qua.

Bình Luận (0)
Comment