“Là hoa Thiên Ly. Cứ cách vài trăm năm thì nở rộ một lần, thời kỳ ra hoa lại không hề cố định, nơi sinh trưởng không tập trung, vẻ ngoài cũng không hề nổi bật. Chính vì thế mà cái chết do nó gây ra lại vô cùng nhiều. Thứ phấn hoa rơi ra từ phần nhụy này sẽ lẫn trong gió mà thâm nhập cơ thể con người. Chỉ cần qua một, hai ngày, tùy theo lượng phấn hít phải mà trúng độc mà chết. Thiên Ly, ly tan, chính là có ý này.”
Lục Thủy dứt lời thì bỏ đóa hoa vào lại trong túi vải, thu vào nạp giới của mình. Y nhón người đứng lên tìm nơi luyện dược giải, cục màu đen nóng ấm trong lòng trượt dài mới khiến y nhận ra đứa nhỏ này đã ngủ say từ lúc nào. Cơ thể nhỏ xíu cuộn lại, tự ôm lấy tự bảo vệ chính mình, nhưng Tiểu Sơn lại cực kỳ tin tưởng ngủ quên trong vòng tay của một người chỉ vừa gặp gỡ.
“Những người khỏe mạnh có thể trở về, hiện giờ không còn nguy hiểm nữa. Ta phải luyện giải dược, không được làm phiền.”
Lục Thủy vẫn ôm rịt Tiểu Sơn đã ngủ say vào lòng, theo hướng chỉ dẫn của Khánh Hoàn mà bước xuống phòng bếp, vung tay mở kết giới ngăn cách bọn họ với những người còn lại. Khánh Hoàn nhìn về phòng bếp, không biết suy nghĩ điều gì, quả táo từ trong tay áo rơi ra lăn lông lốc trên mặt đất, dập nát.
Đỉnh luyện dược được Lục Thủy lấy ra từ nạp giới, to cỡ một vòng tay người ôm, màu đen đặc oánh không có hoa văn gì, nhàm chán nhưng rắn rỏi. Y ngồi tư thế tĩnh tọa, đặt Tiểu Sơn nằm sát phía sau lưng mình, cẩn thận lót một lớp vải. Hai tay Lục Thủy chắp thành hình tam giác đặt ngay ngắn trước ngực. Một nguồn nhiệt nóng rực tụ giữa nơi những đầu ngón tay chạm nhau, phóng về phía đỉnh sắt. Trong đỉnh lập tức bùng lên ánh lửa, tỏa hơi nóng bao phủ cả căn bếp.
“Nóng…”, Tiểu Sơn vô thức than thở, trở người lăn ra nền đất muốn tìm một chút mát mẻ.
Tiếng kêu nhỏ như tiếng mèo con nhưng đủ khiến Lục Thủy ngưng lại động tác cho cánh hoa thiên ly vào lò. Y quên mất bản thân mình không thấy nóng, nhưng đứa nhỏ này thì chẳng thể chịu đựng ngọn địa hỏa đặc trưng của đỉnh Thừa Thiên này. Cẩn trọng kéo Tiểu Sơn lại gần mình, Lục Thủy vung tay phủ cho nhóc một lớp phòng hộ riêng, ngăn cản hơi nóng có thể vắt khô con người vẫn đang hừng hực tỏa ra này. Một ký ức mơ hồ vụt qua tâm trí của Lục Thủy, y đã gặp qua cảnh này ở đâu nhỉ? Cách thức chăm sóc này, là lúc nào y đã được học qua…
Con người quên chuyện mười năm, hai mươi năm trước là điều thường tình, nhưng đối với một tu sĩ đã được lên hàng trưởng lão như y, cái trí nhớ chỉ có thể dùng một từ “kém” để miêu tả này thì thật không thể chấp nhận được. Y đã sống bao lâu rồi, làm thế nào lại trở thành kẻ lập dị cô độc ở Lục Thành phái, đến chính bản thân Lục Thủy cũng không biết. Lắm lúc y còn phải hỏi Thừa Phong, vị sư huynh ưa đen mặt lầm lì của mình rằng năm nay là năm gì, bọn họ đã trải qua những gì… Ký ức của y như nhúm tro tàn, từ từ bị gió thổi đi mất.
Hai mắt vẫn chăm chú dõi theo ánh lửa đỏ sẫm bên trong lò luyện đan, Lục Thủy đã thuần thục điều khiển ngọn địa hỏa này đến nỗi dù y có đôi lúc phân tâm thì lửa kia cũng không thể vượt ngoài tầm kiểm soát. Đúng rồi, năm năm tháng tháng, chỉ có y, cùng lò luyện đan này, và ngọn lửa mãi không bị dập tắt kia.
Chợt Lục Thủy khẽ rùng mình, hai tay bắt ấn trước ngực hốt hoảng buông ra. Y cảm nhận được thứ gì đó mềm oặt nhỏ xíu vừa bám vào bên hông mình, lập tức tụ linh lực vào lòng bàn tay để đập cho thứ kia nát bét. Sau đó thì y sững người, nhìn vòng tay nhỏ xíu của Tiểu Sơn đang ôm ngang eo mình, làn da đen nhẻm đầy vết trầy xước mang theo bụi đất dính lên y phục đỏ tươi của y.
Tiểu Sơn co quắp những ngón tay trông như nhánh củi khô của mình, ra sức bấu víu vào Lục Thủy, cả người như con tôm co lại bám rít vào người của vị tu sĩ này. Trong giấc mơ hoang mang và đau khổ của mình, Tiểu Sơn y vùi mặt vào hơi ấm duy nhất y bắt được, chỉ mong nó có thể ở lại lâu dài sưởi ấm cho nhóc ta. Đừng như ba, đừng như mẹ, đừng như Yên tỷ, đừng như cô Hồng, lần lượt đều chẳng thể chăm sóc cho nhóc nữa.
“Ngoan. Đừng khóc… Sắp kết thúc rồi.”
Cánh tay Lục Thủy cứng còng, cố dùng hết dịu dàng mà y hiểu được, vỗ về đứa trẻ đang rấm rứt khóc sau lưng mình. Chỉ có điều Lục Thủy không biết, trẻ con ấy mà, càng được dỗ dành khóc sẽ càng to. Ban đầu chỉ là những tiếng nức nở thút thít, sau đó là những giọt nước mắt to như hạt đậu ồ ạt rơi ra. Cuối cùng thì thằng bé Tiểu Sơn này cũng có thể trở về đúng với cái lứa tuổi của mình, há miệng to mà gào khóc nức nở. Lục Thủy thầm cảm thấy may mắn vì kết giới y dựng đã chặn hết được thanh âm truyền ra truyền vào, không thì cả thôn này chắc sẽ nghĩ y đang mang đứa nhỏ cho vào lò luyện thành đan dược mất.
Tiếng khóc phiền phức khiến vị tu sĩ nguyên anh kỳ này không thể chịu đựng thêm nữa, một tay vòng ra sau túm Tiểu Sơn kéo đến trước mặt mình, bàn tay khác chặn lại cái miệng đang gào khóc kia.
Tiểu Sơn bị ngạt mà vùng tỉnh từ cơn mơ, đôi mắt to tròn ngơ ngác mở ra nhìn Lục Thủy. Trong đôi mắt đó vẫn vương theo nước mắt, những buồn tủi chất chồng chưa kịp hóa thành thực thể mà rơi ra. Lục Thủy bây giờ mới thả bàn tay đang che miệng của nhóc con ra, ngón cái lướt qua gò má Tiểu Sơn lau đi hết nước mắt của nhóc ta.
Đầu ngón tay có cảm giác ươn ướt mát dịu, Lục Thủy vô thức đưa lên môi. Đầu lưỡi nhẹ vươn ra, vị mặn tan trong nháy mắt. Hóa ra nước mắt có vị như thế… Mặn mặn, đăng đắng…
Đứa nhỏ hai mắt mở to ngơ ngác nhìn thiếu niên không vướng bụi trần này vừa lau nước mắt cho y, lại còn nếm qua mùi vị nước mắt đó nữa. Y không biết thế nào là dơ bẩn, là không nên, là kỳ quặc, là điên rồ, Tiểu Sơn đơn giản chỉ nghĩ người này xem y không khác gì con cháu trong nhà, là người thân ruột thịt. Chỉ có người nhà mới không ngần ngại lau nước mắt cho ngươi, chăm sóc ngươi, bảo vệ ngươi mà chẳng cần đòi hỏi điều gì.
“Oa… Oa… Oa”, Tiểu Sơn nghĩ đến đây thì lại ngoác miệng ra khóc tiếp, hai cánh tay bé nhỏ vung vẫy hướng về phía Lục Thủy. Trong lúc Lục Thủy vẫn còn hốt hoảng vì nhóc con đột ngột bật khóc thì bị hai cánh tay đó ôm ghì ở cổ. Tiểu Sơn sà vào lòng Lục Thủy, khóc đến váng trời váng đất, váng cả đầu vị tu sĩ quanh năm thanh tĩnh kia.
Lục Thủy cả người cứng đơ, không biết phải tiếp tục dỗ dành ôm thằng bé hay nhanh tay đẩy phăng nó ra nên y cứ thế mà trơ ra như tượng, để mặc cho thằng bé ôm rịt. Y không nhớ y đã từng được ai đó khẩn thiết ôm lấy thế này bao giờ chưa trong suốt cuộc đời dài dằng dặc mà y đã trải qua đó. Y không nhớ mình từng khóc khi nào, không nhớ mình từng cười ra sao, không nhớ được mình từ đâu mà đến, vì đâu mà trở thành một kẻ đến quá khứ của chính mình cũng không thể gọi ra.
Nỗi đau của Tiểu Sơn, theo nước mắt thấm qua từng lớp y phục của Lục Thủy, thấm đến tận da thịt mát lạnh trái ngược với ngọn lửa do y khống chế ngày đêm kia. Cuối cùng cũng khiến Lục Thủy cảm thấy đau đớn từ tận trong lòng.
Lửa trong lò luyện đan đã tắt, đan dược luyện thành trong vắt như giọt nước trôi nổi bên trong. Lục Thủy ôm Tiểu Sơn đã khóc đến thiếp đi, bần thần nhìn ra bên ngoài. Là ngày hay đêm? Y cũng không biết nữa…
Sáng hôm sau Tiểu Sơn thức dậy trong tấm áo ngoài đỏ tươi thơm mùi hoa dại, tuy mỏng manh nhưng lại vô cùng ấm áp. Căn bếp được nắng rọi vào, trở nên bừng sáng và đầy sức sống, như cách những người bệnh đang dần dần lấy lại hi vọng của mình. Không biết Tiểu Sơn đã ngủ bao lâu, nhưng khi y chạy ra gian phòng chính, mọi thứ đều đã quay trở về khung cảnh trước khi đám người Khánh Hoàn đến. Tu sĩ áo trắng cười nói vui tươi hay thiếu niên áo đỏ thơm nồng ôn nhu, đều đã rời đi hết.
Tiểu Sơn ôm trong tay tấm áo đã được xếp lại gọn gàng, đứng ở một góc nhìn gian nhà hôm trước vẫn còn chật ních chõng tre và người bệnh. Hiện giờ, người bệnh đều đã khỏe mạnh, đang hì hục khiêng chõng tre ra ngoài, trả về nơi vốn dĩ chúng phải thuộc về. Vài người lui cui quét dọn sạch sẽ ngôi nhà của lão trưởng thôn, có lẽ trong thâm tâm đang tự hứa với lòng sẽ thay lão chăm nom nơi này cẩn thận. Khung cảnh tinh khôi, sạch sẽ, được dát lên màu vàng tươi của ánh nắng thì càng trở nên lóng lánh như trong tiên cảnh.
Mọi người đều hân hoan vui vẻ như thật sự đã được bước đến chốn bồng lai của đời mình.
Chỉ có Tiểu Sơn, ngủ một giấc thật dài, thức dậy đã đứng ngoài rìa của niềm vui đó. Nó siết thật chặt thứ duy nhất còn lưu lại để chứng tỏ người ôm nó và được nó ôm hôm qua thực sự có tồn tại, thực sự đã từng bước đến cuộc đời ngắn ngủi của nó, cho nó ấm áp, dựa dẫm. Rồi không từ mà biệt.
“Dậy rồi sao?”, Yên tỷ đứng cạnh giếng nước, gàu trong tay liên tục đưa tới đưa lui, ngẩng đầu nhìn vào nhà thì thấy Tiểu Sơn đang ngẩn ngơ đứng nơi đó.
Cô nhóc trải qua một đợt bệnh bất ngờ, cả người gầy xộp đi khiến cho gương mặt vốn đã nhỏ nhắn càng trở nên nhỏ hơn nữa. Những đường nét thanh tú càng lộ rõ thêm, tôn lên đôi mắt bồ câu to tròn chứa đựng hân hoan chân thành dào dạt, tôn lên nụ cười vui sướng không thể che giấu kia. Cô nhóc đặt gàu nước vào trong thùng, lau vội tay vào vạt áo phía trước, tiến lại bế Tiểu Sơn lên.
Nàng không chê bai mà hôn nhẹ lên mái tóc đã bết dính lại của nhóc, yêu thương như cái cách mẹ Tiểu Sơn đã hôn y không biết bao nhiêu lần.
“Tỷ đã nghe mọi người kể những ngày qua đệ giúp đỡ họ thế nào rồi. Tiểu Sơn của tỷ là ngoan nhất! Giờ chúng ta mau về nhà thôi. Tỷ nấu nước tắm cho đệ, rồi quay lại đây cùng mọi người dùng cơm.”
Tiểu Sơn cười đến híp cả mắt, đầu kê trên vai Yên tỷ, đung đưa hai cái chân của mình, miệng liếng thoắn tạm biệt vài thôn dân vẫn đang tất bật trong sân nhà của lão trưởng thôn quá cố. Thoát khỏi hụt hẫng khó tả khi vừa tỉnh dậy, Tiểu Sơn cảm thấy một sự biết ơn không thể đong đếm được đối với những vị tu sĩ đã ghé qua thôn nhỏ của nó. Dù họ có đến muộn, không thể cứu được ba mẹ của nhóc ta, nhưng vẫn cứu được cả thôn này khỏi cái chết âm trầm đáng sợ, cứu lại được Yên tỷ xinh đẹp đáng yêu của y. Họ đã lưu cho Tiểu Sơn lại một mái nhà, dù không trọn vẹn, dù hơi xiêu vẹo, dù là chắp vá, nhưng vẫn là mái nhà êm ấm của đứa nhỏ như y.
Trẻ con ấy mà, nơi nào được yêu thương, nơi đó chính là nhà.
Yên tỷ dọn dẹp lại ngôi nhà nhỏ đã bị bỏ trống vài hôm, sắp xếp cho Tiểu Sơn một chỗ ngủ có thể xem là tươm tất. Y lui cui trên chiếc giường nhỏ của mình, cẩn thận vuốt phẳng cái áo ngoài mà người kia để lại, đặt ở đầu giường rồi lấy gối chặn lên trên. Nó đến bây giờ hình như vẫn không nhớ thiếu niên như hoa như sương đấy tên gì, không biết người bao nhiêu tuổi, nhưng đã lẳng lặng ghi khắc vào lòng mình.
“Yên tỷ, Lục Thành phái ở đâu? Có xa không?”, Tiểu Sơn ngồi trong chậu nước âm ấm được chuẩn bị cho mình. Trước khi gàu nước tiếp theo được cẩn thận đổ xuống đầu thì Tiểu Sơn tranh thủ cất tiếng hỏi.
An Yên thành thục chà xát mái tóc của Tiểu Sơn, nghiêng đầu suy nghĩ tìm câu trả lời cho câu hỏi của nhóc con này. So với Tiểu Sơn thì An Yên có thể lớn hơn nhiều, nhưng nàng ta cũng chưa từng đi ra khỏi khu vực phụ cận của thôn này, hiểu biết cũng chỉ dừng lại ở hai vách núi vây quanh nơi này mà thôi. Nàng nhíu mày, cuối cùng bất lực trả lời, “Ta cũng không biết nữa. Chắc hẳn là rất xa. Nếu đệ muốn đến nơi đó thì phải chờ lớn lên đã, phải cao lớn khỏe mạnh như mấy vị đạo trưởng ấy mới có thể đến được Lục Thành phái.”
Câu trả lời của An Yên cũng không tính là câu trả lời, vì chính Tiểu Sơn cũng biết được rằng cái nơi tên Lục Thành phái đó hẳn là phải xa lắm. Ít nhất là xa đến khuất sau chân trời, nó có đi mòn gót giày cũng chưa thể đến được… Nhưng nhóc ta vẫn muốn đến, khát khao, mơ ước, gọi là gì cũng được, tóm là Tiểu Sơn quyết tâm phải đến được nơi đó. Dù cho phải đi bao xa, dù cho phải tốn bao nhiêu thời gian, nó cũng sẽ đến được nơi đó, tìm được người thiếu niên áo đỏ, trả lại cho người tấm áo cùng hơi ấm người đã cho nó.
“Tiểu Sơn muốn đến Lục Thành phái.”
Tiểu Sơn lại một lần nữa rành rọt nói lên ước nguyện nó vừa đặt ra cho riêng mình trước mặt cả thôn. Mọi người đang quây quần chia sẻ chút ít thức ăn quý giá còn lại trong niềm hân hoan phấn khởi khi bệnh tật đã qua đi. Tiểu Sơn trở thành đứa nhóc được cả thôn đổ dồn tình yêu thương và bảo bọc, bởi nhóc mất đi cả ba và mẹ chỉ trong vỏn vẹn vài ngày lại ngoan ngoãn hiểu chuyện chăm sóc mọi người nơi đây.
Mọi người đều cười ồ lên khi nghe Tiểu Sơn nói, rồi y hệt như An Yên, dụ dỗ nhóc ta ăn nhiều thêm chút nữa. Cô Hồng mạnh tay cho thêm thức ăn vào chén của Tiểu Sơn, ép nó phải ngồi ăn cho bằng hết. Những ước mơ con trẻ, vào tai người lớn hoặc là trở thành trò cười, hoặc là trở thành ảo tưởng.
Người xem lời nói của Tiểu Sơn là thật, họa chăng chỉ có một mình nó mà thôi. Nhưng không sao, chỉ cần nhóc ta ghi nhớ là được.
Thôn nhỏ xế chiều, nắng vẫn oi ả lắm. Tiểu Sơn đi dọc theo con đường lớn dẫn ra thôn, không biết đang tìm kiếm điều gì. Bữa cơm đạm bạc ăn mừng của thôn nhỏ đã kết thúc, mọi người đều trở về nhà tiếp tục bươn chải cho cuộc sống của bọn họ. Đàn ông trong thôn đa số sẽ đi đốn củi, hái táo, săn bắn để đổi lấy tiền và thức ăn. Phụ nữ trong thôn nhỏ chuyên nghề đan lát, dùng dây leo mọc dọc theo sườn núi phơi khô, bện lại thành những chiếc giỏ chắc chắn.
Yên tỷ đã đến nhà cô Hồng để học nghề, hai người phụ nữ đều chỉ còn một thân một mình nhanh chóng mà khăng khít. Tiểu Sơn vây xem một hồi thì bắt đầu buồn chán, nhân lúc không ai để ý đã chạy tọt ra đây.
Nhóc ta ngồi xổm xuống ở đầu thôn, nhìn con đường ngoằn ngoèo phía trước, không biết sẽ dẫn đến được nơi nào. Từ phía đó, nhóm người Khánh Hoàn lần đầu xuất hiện. Cũng từ phía đó, thiếu niên áo đỏ thản nhiên bắt đầu nói chuyện với y. Lục Thành phái, có chăng đang ở phía đó của con đường, khuất sau những tán cây xanh um, khuất sau những dãy đồi trùng điệp, khuất sau chân trời phía Tây không thể với đến kia?
“Meo…”, một con mèo vừa trắng vừa vàng không biết chui ra từ xó nào bắt đầu ra sức dụi lấy dụi để vào chân tiểu Sơn.
Trước đây trong thôn cũng nhiều mèo hoang lắm, người dân vô tình gặp thì cũng sẽ cho chút cá chút cơm, nhưng vài ngày vừa qua lại chẳng thấy con nào bén mảng đến nữa. Đám mèo này chẳng lẽ lại thông minh đến thế, biết dịch bệnh đã đẩy lùi thì lại lục tục kéo trở về đây.
Tiểu Sơn vuốt ve lớp lông mượt mà của chú mèo, quá mượt so với một con mèo hoang không ai chăm sóc. Cái bụng của chú ta mỡ tràn ra, đung đưa qua lại, trông vừa đáng yêu vừa hết sức buồn cười. Mèo nhỏ được cưng nựng một hồi thì nằm phịch xuống đất, tin tưởng kê đầu lên bàn chân của tiểu Sơn.
“Ngươi cũng thích mèo sao?”
Không biết bên cạnh từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người, cũng học theo Tiểu Sơn ngồi thụp xuống vuốt ve mèo mập. Ngón tay thon thả trắng như ngọc luồn vào lớp lông mịn như nhung, vô tình chạm vào ngón tay be bé của Tiểu Sơn. Nhóc ta suýt giật mình hét lên, nhưng đụng phải ánh mắt của người kia thì không thốt ra được tiếng nào.
Vòi nước ở mắt được bật công tắc, nước mắt lại ầng ậc trào ra. Tiểu Sơn lập tức bỏ qua con mèo, nhào qua người áo đỏ đang ngồi bên cạnh ôm chầm lấy khiến Lục Thủy mất thăng bằng ngã phịch xuống đất. Sau vài lần tiếp xúc với nhóc con này, Lục Thủy đã quen với cảm giác ôm siết ghì chặt, ngồi luôn trên mặt đất mà dỗ dành nhóc ta.