Tiểu Sơn đi dọc theo sát chân núi, cẩn thận nhặt nhạnh những quả táo trên mặt đất lên săm soi. Mỗi khi tìm được một quả vẹn nguyên không hư hỏng, nhóc ta lại cười tươi rói nhét vào bên trong ngực áo của mình, nhưng số táo còn nguyên so với những trái đã dập nát thật sự là quá ít ỏi. Y ngẩng đầu nhìn lên sườn núi dốc đứng, những cây táo mọc xiên, đâm ngang ra từ vách đất khô cằn. Trên những cây táo mọc ở nơi cheo leo kia chính là những quả táo chín đỏ, căng bóng, vừa miệng và thơm ngon.
Không chút đắn đo, thằng bé cởi lớp áo ngoài ra, tìm một nơi trông có vẻ là sạch sẽ nhất trên mặt đất rồi trải ra, đặt lên những quả táo quý giá y đã gom nhặt được từ nãy đến giờ. Đâu vào đấy rồi Tiểu Sơn mới chầm chậm di chuyển đến sát vách núi, bắt đầu lần mò cách leo lên.
Cánh tay ngắn củn bám rịt vào bất kỳ thứ gì lồi ra khỏi vách đất, chân y mạnh dạn đạp lên những mỏm đá chắc chắn hơn lớp đất màu vàng cam xung quanh. Tiểu Sơn không suy nghĩ nhiều, nhắm thẳng đến cây táo gần y nhất mà leo đến, thân cây mọc chỉa ra cách mặt đất khoảng hơn một mét mà thôi. Ngón tay nhỏ nhắn vươn ra, khi Tiểu Sơn sắp túm được cành cây đầu tiên thì mỏm đá dưới chân lại bất ngờ vỡ nát, tách khỏi vách núi.
“Oạch”, thân thể còm nhom lập tức mất chỗ tựa lăn lông lóc xuống phía dưới. Tay chân trầy xước, áo quần lấm lem, tiểu Sơn hai mắt sáng ngời vẫn nhắm vào cây táo kia, bắt đầu leo lên thêm lần nữa.
Hệt như con khỉ con, trượt té thêm hai ba bận cũng không khiến y nản lòng. Khi đu được cả người vào cây táo kia, Tiểu Sơn không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhanh chóng hái lấy hái để bất kỳ quả táo nào trong tầm với của y. Vừa hái vừa lẩm nhẩm đếm, tiểu Sơn cảm thấy vẫn chưa đủ. Không phải ngày nào y cũng có thể trèo lên cao đến vậy, tốt nhất là phải tranh thủ hái thêm, càng nhiều càng tốt.
Nghĩ là làm, thằng bé ngước cổ tìm kiếm cây táo tiếp theo, chỉ cách cây táo này khoảng nửa mét chếch về phía trên bên phải. Tay trái y dò dẫm đặt vào một nhánh cây, chân cũng lựa một chạc cây chắc chắn để làm điểm tựa, tay còn lại Tiểu Sơn cố rướn người về phía mục tiêu mới. Hấp một cái, cả người thằng bé đã an toàn đu sang cây táo kia.
Sung sướng nhét thêm táo vào ngực áo, tiểu Sơn lúc này phải đối mặt thêm một nan đề mới, cái áo của y không còn chỗ nào để nhét táo vào nữa rồi. Vấn đề này xem ra còn khó nhằn hơn cả việc leo lên vách núi này, Tiểu Sơn thừ người ra, nó không biết phải làm sao với quả táo vừa hái được cả.
“Vứt xuống đây!”
Giọng nói trong veo bất chợt vang lên từ phía dưới suýt dọa tiểu Sơn ngã khỏi chạc cây của mình. Y hơi chồm người ra để nhìn cho rõ xem ai vừa nói. Không biết từ lúc nào dưới chân vách núi, cách chỗ tấm áo ngoài của y không bao xa, một thiếu niên anh tuấn đang ngửa đầu vẫy vẫy tay. Một thân áo đỏ, đứng ở nơi hiu quạnh này liền trở nên vô cùng bắt mắt, màu đỏ còn làm tôn thêm làn da trắng như vỏ bánh bao của người đó. Trắng trắng, mềm mềm, trông thật muốn cắn. Tiểu Sơn vô thức nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ném quả táo xuống cho vị thiếu niên kia.
Người bên dưới chuẩn xác bắt được, lại trông chờ tiếp tục ngẩng đầu nhìn Tiểu Sơn. Nhóc con trên đây cũng vô cùng hiểu ý, vơ vét đám táo còn lại trên cây liên tục ném xuống cho người phía dưới. Nhịp nhàng một chập, số táo hái được đã đủ ăn cả hai ngày.
Tiểu Sơn nhìn sang núi táo nhỏ được chất ngay ngắn trên áo y, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn, đôi mắt như chứa cả dải ngân hàng lấp lánh soi vào thanh niên áo đỏ kia. Người vẫn đứng ở đó, mân mê quả táo trong tay, nhưng tuyệt nhiên không nở một nụ cười đáp lại. Tiểu Sơn không hiểu vì sao lại thấy hơi hụt hẫng, mò mẫm tìm đường leo xuống khỏi vách núi để nhanh chóng trở về làng.
Nhưng việc leo xuống so với leo lên còn khó khăn hơn, y vừa phải cúi đầu tìm chỗ đặt chân vừa phải chú ý bám tay vào nơi chắc chắn. Vị trí của Tiểu Sơn lúc này đã cách mặt đất hơn hai mét, khi nãy vì hăng hái mà trèo càng lúc càng cao… Ngực áo nhét đầy táo cũng khiến cho nhóc ta di chuyển khó khăn hơn, bàn tay rịn đầy mồ hôi chật vật bấu vào trong nền đất.
Bỗng một tiếng “rắc” bé xíu vang lên, tiểu Sơn chưa kịp giật mình thì cả người đã bật ngửa ra sau, rơi thẳng xuống phía dưới.
Sợ hãi nhắm tịt hai mắt lại, tiểu Sơn lại nghe mùi cỏ thơm xộc vào trong khoang mũi, cả người nằm trọn trong vòng tay êm ái của thiếu niên kia. “Thịch… thịch… thịch…”, tiếng tim đập đều đặn truyền đến từ lồng ngực của người xa lạ lại khiến Tiểu Sơn tỉnh táo hơn, mở to mắt ra để nhìn cho rõ người đang ôm y vào lòng. Xương hàm rõ nét, đường cằm thanh tú, tóc đen mềm như lụa quẹt qua quẹt lại trên trán của tiểu Sơn.
“Cảm ơn… Tiểu ca ca người bỏ con xuống được rồi”, tiểu Sơn dụi dụi đầu vào lớp vải đỏ thơm lừng mùi cỏ hoa của người này, ý muốn nói y đã ổn.
Vị kia cũng ngay lập tức khẽ “Ừ” một tiếng đáp lời, cẩn trọng đặt nhóc con xuống đất.
Chân vừa chạm đất Tiểu Sơn đã phi đến đống táo của mình, lôi thêm vài quả còn nhét trong người ra đặt vào bên trên rồi cẩn thận cột tấm áo trải ra lại tạo thành một cái bọc chưa đầy táo đỏ. Khệ nệ ôm bọc táo trước ngực, Tiểu Sơn xoay đầu nhìn thanh niên vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ.
“Tiểu ca ca người muốn đi đâu?”, con đường này dẫn đến thôn của Tiểu Sơn, nhưng cũng có thể sẽ dẫn đến nơi khác nữa. Y còn quá nhỏ, không biết bên ngoài cái thôn nghèo khó của mình sẽ còn những nơi hào nhoáng nhộn nhịp nào khác. Nên y lo lắng chặn lại đường đi của thiếu niên áo đỏ kia, “Người đừng đi về phía này nữa. Trong thôn có dịch bệnh, người đừng vào. Con tặng người quả táo, lần sau lại đến có được không?”
Thằng bé lôi quả táo giữ riêng trong ngực áo ra, đây là thứ y định để dành cho Yên tỷ nhưng xem ra phải dùng để cảm ơn người đã giúp y hái táo còn cứu y khỏi cú ngã rõ đau kia.
Bàn tay đen nhẻm đầy bùn đất cẩn trọng mang quả táo nhét vào những ngón tay trắng mềm của thiếu niên, không dám để da thịt chạm nhau vì y sợ sẽ làm bẩn tay người này. Thiếu niên rất bình thản đưa quả táo lên mũi ngửi ngửi, gật đầu nhét vào ống tay áo, rồi bất ngờ cúi xuống bế cả Tiểu Sơn lên.
Cả người một lần nữa chìm vào lớp vải mềm mại ấm áp, mùi hoa cỏ bao bọc lấy y, Tiểu Sơn không chút chống cự vòng tay ôm cổ thiếu niên này. “Người đừng quên táo của con nhé!”, y vươn đầu thì thầm vào tai người kia, vành tai mỏng từ từ chuyển sang màu đỏ ửng.
“Ừ. Ta đưa ngươi về.”
Một tay nhẹ nhàng bế Tiểu Sơn, tay còn lại nhấc theo bị táo bọn họ đã cùng nhau hái. Thiếu niên không sợ hiểm nguy trước mắt, bước vào thôn trang đã chìm trong tĩnh mịch mơ hồ.
Khi những ngôi nhà đầu tiên của thôn nhỏ bắt đầu hiện ra, Tiểu Sơn vừa mừng vừa sợ. Mừng vì y cảm nhận được thiếu niên này muốn đến thôn của y, thậm chí là sẽ lưu lại nơi này, nhưng y cũng sợ, sợ ai rồi cũng không thoát khỏi căn bệnh kỳ quái kia. Không biết trong cái đầu bé nhỏ đang nghĩ những gì, Tiểu Sơn bất thình lình hôn lên gò má trắng hồng kia, thậm chí còn muốn nhè nhẹ cắn xuống. Y đói sao?
“Người đừng vào. Sẽ chết đó…”, Tiểu Sơn thì thầm, “Người thơm như vậy, còn đẹp nữa, không nên chết ở đây.”
Tiếng cười trong nhẹ vang lên, thiếu niên anh tuấn kia cuối cùng cũng bị nhóc con này chọc cho không nhịn cười được nữa. Cậu quay sang nhìn gương mặt lem luốc bùn đất kia, không sợ bẩn mà học theo tiểu Sơn thơm nhẹ một cái lên gò má y.
“Không sao. Ta…”
“Đệ tử bái kiến trưởng lão!”, hai giọng nói đột ngột vang lên chặn ngang lời của cậu ta.
Tiểu Sơn ngơ ngác nhìn Khánh Y cùng Vân Lam đang cúi đầu hành lễ trước mặt cậu, hay đúng hơn là trước mặt vị công tử áo đỏ này.
Tiểu Sơn luyến tiếc cọ cọ vào cổ áo người kia rồi ngoan ngoãn nhảy xuống đất, không đợi ai chỉ bảo đã tự giác ôm bị táo của mình khệ nệ đi trở về nhà của trưởng thôn.
Sau lưng y, Khánh Y và Vân Lam vẫn giữ nguyên tư thế như khúc gỗ, chắp tay cúi gập người hướng vị thiếu niên kia mà hành lễ. Áo đỏ kiều diễm, tóc đen nhẹ bay, trên mặt không rõ vui buồn hờn giận, chính là Lục Thủy - Lục Thủy tiêu dao, một trong ba vị trưởng bối cấp cao ở Lục Thành phái. Là tiểu sư đệ của Thừa Phong chân nhân, người đang là chưởng môn của Lục Thành phái. Đứng trước vị sư thúc tổ này, hai tiểu đệ tử như Khánh Y và Vân Lam lập tức cảm thấy bị đè nén, đến ngẩng đầu cũng không dám.
Chờ một lúc lâu Lục Thủy mới mở miệng cho bọn họ đứng thẳng lên, sau đó ung dung lướt qua người bọn họ, nhắm hướng Tiểu Sơn mà đi.
Một khoảng lặng im, đủ dài để hai người bọn họ đưa mắt thống khổ nhìn nhau. Viện binh cuối cùng cũng đã đến, nhưng lại là vị sư tổ xuất quỷ nhập thần, bí ẩn nhất cả Lục Thành phái. Xung quanh Lục Thủy còn có vô số lời đồn khác, đáng tin cũng có mà không đáng tin càng nhiều hơn. Nhưng dễ nhận ra nhất chính là tính tình cổ quái lập dị, không thích ở gần ai, vì thế mà ngay cả chưởng môn cũng hạ lệnh không cho phép bất kỳ đệ tử nào bén mảng đến gần đỉnh Thừa Thiên. Càng không cho phép ai tiến vào bán kính hai ba mét xung quanh Lục Thủy, nếu bọn họ vô phúc đụng phải vị trưởng lão này.
Tiểu Sơn hớn hở mang theo số táo mình hái được đi thẳng trở về nhà của trưởng thôn, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhóc ta tiến về phía nhà bếp. Bên trong lặng ngắt như tờ, cô Hồng không biết đã đi đâu mất, bếp lửa không người chăm coi khiến than hồng cũng dần tàn lụi. Tiểu Sơn kéo ghế đẩu leo lên cẩn thận thăm dò ấm nước phía trên, nước bên trong hơi âm ấm, chẳng biết đã bị đem đun bao lâu, hay bị bỏ quên bao lâu rồi.
Đến khi bếp lửa cháy lại hừng hực, táo hái về cũng được rửa sạch sẽ, Tiểu Sơn cả người đã ướt đẫm mồ hôi, vừa lấm lem bùn đất, vừa dính đầy nhọ nồi. Nhưng y không để ý đến những việc đó, đứa nhóc này thầm nghĩ y chỉ cần giữ cho hai bàn tay sạch sẽ để mang táo lên cho mọi người là đủ.
“Cho huynh”, Tiểu Sơn lặng lẽ tiến vào gian phòng đầy người bệnh, nhét một quả táo căng bóng vào trong tay Khánh Hoàn, rất nhanh lại nhét thêm một trái khác cho Vân Hòa. Lúc này nhóc ta mới nhìn thấy gian phòng đã có thêm vài người chen chúc trên giường bệnh, mặt mũi phờ phạc đờ đẫn.
Nó cố gắng mím chặt môi, hai tay run run đưa cho cô Hồng một quả táo chín đỏ, cẩn thận như cái cách sáng nay cô vẫn còn nhường phần cháo thật đầy cho y. Cô Hồng thở hắt ra, mệt mỏi mỉm cười nhưng lúc này đã không còn đủ sức để cho Tiểu Sơn một cái xoa đầu nào nữa.
“Lục trưởng lão! Mời sang bên này!”, Khánh Hoàn nhét vội quả táo vào trong ống tay áo, chỉ hướng cho vị trưởng lão trông chẳng lớn hơn cậu là bao.
Trông thấy Tiểu Sơn vẫn bám ở chỗ cô Hồng, Khánh Hoàn nhẹ tiến sang toan bế y ra ngoài thì Lục Thủy đã nhanh chân hơn cậu một bước. Tiểu Sơn như con mèo nhỏ lem luốc, vốn dĩ định trước sẽ bị xua đuổi nhưng hiện giờ lại yên ổn rúc vào trong lớp lớp vải đỏ của Lục Thủy.
Vân Hòa lần đầu gặp qua vị trưởng lão kì quặc này, nhưng tiếng đồn thì đã nghe qua không ít. Trông thấy Tiểu Sơn được Lục trưởng lão cho ngồi trong lòng thì bày ra mặt quỷ trêu chọc y khiến đứa nhỏ bật cười thành tiếng.
“Nghiêm túc!”, Lục Thủy liếc mắt về phía Vân Hòa răn đe, nhưng bàn tay thì cực kỳ hiền lành xoa xoa mái tóc bết dính của Tiểu Sơn. Thiếu niên áo đỏ trong một khoảng thời gian ngắn đã bắt mạch xong cho mọi người, nhắm mắt hít thở thật sâu sau đó không nóng không lạnh ra lệnh.
“Tìm những chậu nước thật to bê đến đặt ở cửa ra vào và cửa sổ. Còn ngươi!”, Lục Thủy ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Khánh Hoàn, rồi mới nói tiếp. “Mang theo tên nhóc vừa không nghiêm túc kia, đi ngược theo chiều gió, tìm cho bằng được loài hoa màu trắng, cánh nhọn và nhỏ cỡ hai ngón tay khép lại, nhụy màu vàng nhạt. Thường mọc lẫn trong dây leo ở nơi vách núi. Tìm và hái cho bằng hết.”
Lục Thủy đưa bàn tay lên khẽ bấm đốt, trong miệng lẩm nhẩm tính toán gì đấy. Ngón tay y thon dài, móng tay được cắt cẩn thận vuông vức, linh hoạt chuyển động.
“Nhiều nhất cũng chỉ có mười lăm đóa. Phải hái hết, cho vào trong một túi phong ấn, mang về đây cho ta.”
“Đệ tử tuân mệnh”, Khánh Hoàn và Vân Hòa lập tức cúi đầu hành lễ, không chậm trễ mà phóng ra bên ngoài. Vừa đúng lúc hai chậu nước đã được Khánh Y và Vân Lam mang lên, theo đúng ý của Lục Thủy mà đặt ở lối ra vào và cạnh cửa sổ.
Lục Thủy hài lòng gật nhẹ đầu, lại vung tay hướng ra phía ngoài gian nhà mà ra lệnh, “Bây giờ đưa tất cả những người còn lại trong thôn vào đây. Sẽ hơi chật chội một chút, nhưng chỉ cần qua hết đêm nay thôi.”
Những người dân còn khỏe mạnh ở thôn nhỏ này cũng chẳng còn bao nhiêu người, đi ra ngoài tìm thức ăn một buổi cũng đã trở về sau Tiểu Sơn ít lâu, đang lo lắng chờ ở bên ngoài. Bọn họ theo hướng dẫn của hai vị tu sĩ trẻ tuổi lục tục tiến vào bên trong, tìm đại một vị trí trống trải mà ngồi xuống, chán nản trông về phía thanh niên áo đỏ lạ lẫm nhưng uy quyền này.
Lục Thủy cũng nhìn bọn họ, nhưng trong mắt không rõ là cảm xúc gì, có đôi chút vô thần không cảm xúc khiến bọn họ đồng loạt giật mình cụp mắt. Đôi môi mỏng trông nghiêm khắc, kết hợp với gương mặt không chút vui vẻ dọa không ít người nhưng không dọa được Tiểu Sơn. Y thả lỏng người chìm vào trong lồng ngực của Lục Thủy, hai mắt lim dim sắp chìm vào giấc ngủ, bên tai vẫn nghe thoang thoảng tiếng chú văn huyền diệu của người.
Nước trong chậu từ từ dao động, dường như được tiếp thêm loại năng lượng nào đó mà những con người thông thường bọn họ không thể lý giải được. Trước những đôi mắt mở to vì kinh ngạc của bọn họ, nước từ trong chậu từng giọt từng giọt bay lên phía trên, trong chớp mắt giăng thành một bức màn mỏng chắn lại lối ra vào và cửa sổ.
“Trưởng lão… Đây là…?”, Khánh Y không nén được tò mò, dịch hai bước lại gần Lục Thủy khẽ hỏi.
Lục Thủy xoay sang nhìn y, chân mày nhướng lên nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa hai người bọn họ. Khánh Y vẫn một bộ dạng hiếu học mà há miệng chờ câu trả lời, đến khi bị Vân Lam từ phía sau kéo nhẹ lưng áo cậu mới giật mình lùi lại tận ba bốn bước.
Vẻ mặt trở về nét hài hòa dù vẫn không vui vẻ, Lục Thủy chầm chậm giải thích. Theo giọng nói vừa trong vừa lạnh của y, mọi người trong thôn mới ngỡ ngàng trước thứ bọn họ gọi là dịch bệnh. Tấm màn tạo bằng nước trong suốt cho người bên trong nhìn rõ ra bên ngoài, nhìn được không gian từ sáng tỏ dần dần chìm vào màn đêm tăm tối. Chỉ có những người nằm trên giường bệnh là bắt đầu tìm lại được ánh sáng của sự sống mà thôi.
“Lục trưởng lão, đệ tử đã trở về”, Khánh Hoàn bị chặn lại bên ngoài màn nước trong vắt, cất tiếng gọi vào bên trong.
Lập tức nước bắt đầu tuân theo quy luật của tự nhiên ào ào rơi xuống, tấm màn mỏng bị xóa bỏ, lộ ra hai thiếu niên áo quần hơi xộc xệch đang chờ ở bên ngoài. Vị phía sau mặt mũi còn cực kỳ tức giận quạu quọ, không nói không rằng bước vào trong phòng.
Những người dân bên trong đều đang đợi hai người bọn họ trở về, ánh mắt đều tập trung vào túi vải màu trắng ngà phát ra ánh sáng xanh đang được treo ở thắt lưng của Khánh Hoàn. Lục Thủy vươn tay ra nhận lấy túi vải đó từ Khánh Hoàn, nhẹ nhàng rút dây buộc miệng túi, lấy ra đóa hoa trắng muốt giản dị nhưng cũng đầy mê hoặc.
Bao xung quanh nhụy hoa là một bong bóng thủy tinh trong veo, giam giữ thứ cội nguồn của chết chóc, của bệnh tật ăn mòn thôn dân bọn họ. Lục Thủy nâng đóa hoa lên ngắm nghía một lúc rồi hướng về những người dân còn khỏe mạnh giải thích.