Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 86

Tần Ý An hô hấp cứng lại.

Hắn cảm giác máu trong người mình như đông cứng vào khoảnh khắc này, rồi lại sôi trào điên cuồng. Rõ ràng Tịch Bối gọi cũng không phải là cách xưng hô “quá đáng” gì, chỉ là tiếng “anh” đã từng gọi vô số lần, nhưng tiếng “anh” này lại nhẹ bẫng mềm như bông, ẩn chứa chút cầu xin.

Càng có rất nhiều ỷ lại không tự giác và sự tin tưởng tuyệt đối, nguyện ý giao cả trái tim, cả linh hồn cho Tần Ý An dung túng.

Sự mềm mại này gần như muốn nhấn chìm người ta.

Con sói đói tên Tần Ý An không cho con mồi cơ hội trốn thoát, đã bắt được trong tay thì nhất quyết không buông, một tay giữ chặt gáy Tịch Bối, tay kia cởi nút thắt ở cổ áo mình, đường cong xương quai xanh trắng ngần vô cùng xinh đẹp, đường cong phía dưới ẩn hiện, càng khiến người ta mơ màng.

Tịch Bối cảm thấy cả người như khô rát, miệng lưỡi khô khốc, thở cũng không ra hơi. Cậu vội vàng mím môi lại, nhưng ánh mắt thì cứ dính chặt vào xương quai xanh của Tần Ý An, dù có cố cũng không thể rời đi được.

Ngay sau đó, cậu cảm nhận được lồng ng.ực của người phía trên khẽ rung lên – chắc là đang cười nhẹ. Có lẽ tâm trạng hắn đang rất tốt, tốt đến mức khiến người ta phát bực.

“Bảo bối,” Tần Ý An khẽ nâng mắt, nhẹ nhàng gọi, “Tiểu Trư bảo.”

Tịch Bối khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, cậu cố gắng rời mắt khỏi Tần Ý An, ấm ức lẩm bẩm: “Em...em vẫn còn giận đấy.”

“Lần sau anh mà còn uống rượu, còn lén em uống, hoặc là uống trước mặt em, em thật sự sẽ không thèm để ý đến anh nữa,” cậu nói rất nghiêm túc, “Người kia chúng ta còn không quen, căn bản là không cần uống!”

Tần Ý An bật cười, bàn tay nổi gân xanh dừng lại sau cổ Tịch Bối.

Giọng hắn rất khàn, mang theo chút khó chịu và nguy hiểm, nhưng ngữ khí lại như đang trần thuật sự thật:

“Nhưng mà, người đó có ý với em.”

“Anh ta đang tiếp cận em.”

Mãnh thú sẽ không cho phép bảo bối của mình dính hơi thở của người khác, nên dù trên người có vết thương, cũng sẽ hung hăng nhe răng thị uy với người khác.

Tịch Bối cứng đờ trong giây lát, không ngờ Tần Ý An lại uống rượu vì lý do này.

Nhưng cậu lại cảm thấy điều đó nằm trong dự đoán.

“Chỉ là... vậy anh cũng không nên...” Giọng Tịch Bối hơi yếu đi, đôi mắt long lanh ngấn nước dường như chứa đựng chút không vui.

Ý của cậu rất rõ ràng. Học trưởng kia chỉ đang ném ánh mắt quyến rũ cho người mù xem. Cậu hoàn toàn không có khả năng qua lại hay tiếp xúc với người đó.
Tần Ý An dường như đã hiểu cậu muốn nói gì, sau một lúc khẽ cười, giọng điệu chân thành, dỗ dành:

“Anh biết...Thật xin lỗi.”

“Vậy nên Đoàn Đoàn, hãy cho anh chút cảm giác an toàn.”

Nhưng con chó nhà không chỉ sợ chủ nhân vu.ốt ve đầu chó hoang khác, mà còn sợ chó hoang khác xâm phạm chủ nhân.

Chủ nhân cần cho con chó nhà xương để ăn, khen thưởng lòng trung thành bảo vệ chủ của nó.

…Nhưng, phải làm sao mới gọi là cho cảm giác an toàn đây?

Tịch Bối đỏ bừng mặt, khẽ mím môi.

Sau đó, cậu chủ động vòng tay ôm cổ Tần Ý An,

Rồi nhẹ nhàng nghiêng người đến gần.

Thật ra, bọn họ đã thân mật với nhau rất nhiều lần, nhưng những lần Tịch Bối chủ động thì lại không nhiều. Phần lớn đều là những hành động vụng về đến mức đáng yêu, giống như một đứa trẻ đang làm nũng với cún con vậy.

Mỗi khi cậu chủ động lại gần, hàng mi dài sẽ khẽ run lên, nhấp nháy như một chiếc quạt nhỏ. Đôi mắt tròn đen láy, trong veo như trái nho đen, ánh lên tia sáng như có một hồ nước trong đang gợn sóng bên trong.

Điều đáng yêu nhất là, mặt cậu đã đỏ ửng lúc nào không hay, đôi môi hồng nhạt mềm mại hơi chu ra, đúng là một Đoàn Đoàn, một Tiểu Trư Bảo đáng yêu đến phát điên. 

Một Tịch Đoàn Đoàn như vậy sinh ra là để Tần Ý An hôn chết.

Lần này cũng giống như vậy, Tịch Bối ngượng ngùng tiến đến, đặt một nụ hôn ngây ngô lên môi Tần Ý An, tai còn chưa kịp đỏ, đã bị hôn đến khó thở.

Vài phút ngắn ngủi, một nụ hôn sâu kiểu Pháp lần thứ hai diễn ra.

Tiếng nước ướt át vang vọng trong phòng ngủ, kéo dài hồi lâu, gần như ái muội đến mức khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Tịch Bối nhanh chóng nuốt nước miếng, cảm thấy... có, có chút không ổn.

Tần Ý An.

Anh ấy, anh ấy...

Tịch Bối hít một hơi lạnh, có lẽ vì cậu đang ngồi trên đùi Tần Ý An, cảm giác nóng rực khó chịu dâng trào khiến toàn bộ sống lưng cậu tê dại.

Cậu ấy biết Tần Ý An đang rất “đau”.

Không phải.

Trước đây cũng từng thấy qua.

Có phải là do vị trí không?

Cảm giác chung, so với trước đây đáng sợ hơn! Biết là lợi hại, nhưng không biết lợi hại đến vậy.

Eo nhỏ của Tịch Bối bị Tần Ý An ôm một vòng, cậu muốn trèo xuống khỏi người Tần Ý An, nhưng không thành công.

“Bảo Bảo, đừng nhúc nhích.” Tần Ý An thở hắt ra một hơi, nhẹ giọng nói, “Được không.”

Giọng điệu của Tần Ý An rất kỳ lạ. Không giống như giọng điệu lạnh lùng và châm biếm khi hắn nói chuyện với bạn bè, khiến họ tức giận kêu gào; cũng không giống như giọng điệu dịu dàng và bất lực khi hắn dỗ dành cậu, không mang theo bất kỳ d.ục v.ọng nào.

Giọng điệu của hắn tuy dịu dàng, nhưng lại chứa đựng một chút hơi thở gấp gáp, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Tịch Bối lập tức không giãy giụa nữa, dù đầu óc cậu mơ màng, chợt nhớ ra mình ban đầu về nhà rất tức giận, nhưng không biết từ lúc nào đã lăn lộn đến mức này này với Tần Ý An.

“Được...” Tịch Bối ngây ngốc đồng ý.

Ngay sau đó, cậu cảm thấy bụng lạnh, lớp áo lông dày cộm bỗng nhiên bị vén lên.

Tần Ý An cúi đầu.

Bụng trắng nõn mềm mại không có chút thịt thừa, không biết đồ ăn Tịch Bối thường ngày ăn đi đâu hết, gầy đến mức hơi quá đáng.

Tần Ý An đau lòng. Hắn trấn an như thể. Nhẹ nhàng li.ếm láp trên làn da đỏ ửng mềm mại.

Kiểu hôn này không quá đà, thậm chí rất dịu dàng, nhưng chỉ một lát sau, hàng mi Tịch Bối đã ướt đẫm nước mắt, làn da trắng nõn ửng hồng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên đặc biệt sinh động.

Mu bàn chân Tịch Bối căng lên, cậu cắn chặt mu bàn tay, thở dồn dập.

Da cậu rất trắng, bình thường chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bầm tím, chỉ cần bị hôn mút nhẹ nhàng cũng sẽ ửng đỏ.

Vệt đỏ trên người cậu hiện lên rõ rệt, như những đóa mai đỏ điểm xuyết, đẹp đến mức khiến người ta phải chú ý.

Chỉ như vậy thôi vẫn chưa đủ.

Tịch Bối khép nhẹ hai chân lại, nhưng cũng không hoàn toàn khép kín.

Cậu quá tin tưởng vào con thú dữ dưới thân.

Vì vậy, cho đến khi gốc đùi bị cọ xát đỏ ửng,  Tịch Bối cũng chỉ biết khẽ “ư ư” không nói lời nặng nề nào, ngược lại vẫn mềm mại vòng tay qua cổ Tần Ý An, ngơ ngác tin tưởng vào tên xấu xa đang làm loạn trên người mình.

Thực ra, cậu rất muốn hỏi Tần Ý An đã học được những điều này từ đâu.

Nhưng vừa mới mở miệng nói vài chữ, Tần Ý An đã như thể đọc được suy nghĩ của cậu, thản nhiên nói ra mấy chữ.

“Tần Tư Vũ,” hắn nói, “USB. Anh xem.”

Tịch Bối ngây người. Tần Tư Vũ chẳng phải coi cậu là thần tượng sao? Thần tượng thuần khiết như vậy, sao fan lại không thuần khiết chút nào!

Tần Ý An nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của cậu thì không nhịn được cười, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày nở một nụ cười mê hoặc lòng người.

Nhân lúc Tịch Bối còn đang ngơ ngác nhìn hắn, chớp chớp mắt một cách mờ mịt, Tần Ý An liền đưa tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy từ bên trong ra vài món đồ.

Năm chiếc BCS có hương dâu tây, cùng với một chai gel bôi trơn mùi sữa dâu ngọt ngào.

Hắn khẽ nói: “Anh xin lỗi em.”

Chẳng bao lâu sau, Tịch Bối đã không còn nói ra được lời nào. Âm thanh cuối cùng phát ra chỉ còn là những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, mang theo âm cuối như sắp khóc. Tan vào trong bóng đêm tĩnh lặng.

Căn biệt thự họ mua có một khu vườn riêng biệt. Đèn trong vườn được bật lên, ánh sáng mờ mờ soi lên hòn non bộ và đình nhỏ tinh xảo.

Những chiếc đèn lồng đỏ treo trên mái khẽ đung đưa trong gió, ánh nến bên trong lập lòe lay động, hắt xuống mặt hồ bên dưới, nơi những chú cá nhỏ vẫn đùa giỡn bơi lội, đuổi theo ánh sáng lập lòe như đang chơi trò trốn tìm.

Chú cá nhỏ hoạt bát bơi lượn trong làn nước trong vắt, nhẹ nhàng lướt qua mái vòm hẹp của hòn non bộ. Cái đuôi nhỏ khẽ hất lên, để lại từng vòng nước gợn sóng xinh đẹp như những cánh hoa đang nở bung giữa lòng hồ.

“Ọp ọp… ọp ọp…” hai tiếng vang lên – có lẽ là do va nhẹ vào mỏm đá núi giả – khiến nó quay cuồng một lúc giữa mặt nước, sau đó lại vui vẻ rượt đuổi đám bèo lục bình như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Giữa trưa hôm sau.

Rèm cửa sổ trong phòng ngủ được kéo chặt, ánh sáng ban ngày khó lòng len vào, tiếng chim hót ríu rít ngoài sân cũng chỉ có thể mơ hồ vọng đến – lẫn trong đó là giọng của Cố Tần gọi đám cá nhỏ ra ăn, hòa cùng tiếng róc rách của dòng nước trong khu vườn, tạo nên khung cảnh náo nhiệt, sinh động.

Thế nhưng bên trong phòng lại yên tĩnh lạ thường.

Trên chiếc giường lớn, một người đang nằm úp mình giữa đống chăn mềm. Tấm tơ tằm mềm mại phủ kín lấy thân hình cậu – dù đã được kéo lên khéo léo, vẫn không giấu được phần cổ mảnh khảnh lộ ra bên ngoài.

Trên làn da trắng mịn ấy, vô số dấu hôn đỏ sẫm đan xen như cánh hoa rơi giữa nền tuyết trắng, vừa khiến người đỏ mặt, vừa khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Vành tai nhỏ nhắn ẩn sau mái tóc đen nhánh cũng bị cắn một ngụm, để lại dấu răng hằn sâu.

Có lẽ vì chăn quá ấm, người nọ trở mình.

Lần này tình hình càng thảm hại hơn, tấm lụa tuột khỏi người, đôi chân dài trắng nõn gần như đỏ ửng.

Nếu chỉ có vài dấu hôn hồng mai trên ngực và dấu răng thì không sao, nhưng không biết tên hỗn đản nào lại cắn cả bắp chân cậu.

... Có lẽ là do lúc cao trào, chân bị đặt lên vai.

Thật ác độc.

Quần áo đắt tiền vương vãi khắp sàn, vài món đồ dùng cỡ lớn bị vứt vào thùng rác, cùng với một chai bôi trơn dùng dở.

Thanh niên cao gầy tuấn mỹ chậm rãi nhặt những thứ vương vãi trong phòng ngủ, phân loại đặt lên bàn hoặc ghế. Bữa trưa nóng hổi được đặt trên tủ đầu giường. Hắn cúi người, ghé sát mặt vào người đang nằm trên giường, nhẹ nhàng gọi: “Đoàn Đoàn.”

Tịch Bối nghe thấy tiếng gọi, nhưng phản xạ có điều kiện khiến cả người co rúm lại, vội vàng kéo chăn che kín người. Cậu lăn một vòng trên giường, bọc mình như một con nhộng, xác nhận an toàn rồi mới lên tiếng “ừm”.

Hầu kết Tần Ý An khẽ động.

Hắn vẫn tiếp tục nói: “Đoàn Đoàn, ăn chút gì đi.”

Tịch Bối không nói gì, cũng không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt đen láy lên án Tần Ý An.

Cậu không thể tin được Tần Ý An, người mà cậu luôn coi là “yếu đuối” và “ốm yếu”, lại có thể mãnh liệt đến vậy vào đêm qua.

Mãnh liệt đến mức cậu gần như mất mạng.

Điều này khiến Tịch Bối nhớ lại khoảng thời gian rất lâu trước đây, khi họ mới đến trang trại ngựa, Bất An vẫn là một con ngựa rất khó bảo, có thể khiến người cưỡi nó phát điên, cả người đều không ổn, chỉ có thể run rẩy bò xuống.

Chẳng lẽ đúng là vật tùy chủ nhân?

Tần Ý An có thực sự bị xuất huyết dạ dày gần đây không?

Rốt cuộc ai mới là người bị xuất huyết dạ dày, là anh hay chính cậu?

Tịch Bối nghi ngờ sâu sắc về bản thân mình.

Điều quan trọng nhất là, hôm qua Tịch Bối thực sự rất tức giận. Cơn giận này còn chưa kịp bùng nổ đã tan biến đi đâu mất.

“Em không muốn ăn cái này,” Tịch Bối nhỏ giọng, cực kỳ u oán mà lên án, “Em muốn ăn kem.”

Thanh niên vuốt nhẹ mái tóc rối bù của cậu, khẽ bật cười.

Tần Ý An hạ giọng hỏi: “Vì sao?”

Tịch Bối ngây người nói: “…Em muốn biết rốt cuộc là dạ dày anh xuất huyết, hay là của em.”

Bình Luận (0)
Comment