Tịch Bối, người luôn dễ dỗ dành dù có tức giận cũng không giận lâu. Huống chi, cậu thật ra không hẳn là tức giận so với tức giận, đúng hơn là xấu hổ.
Sự xấu hổ này lên đến đỉnh điểm khi dấu hôn bị bạn cùng phòng phát hiện.
Mười phút nữa mới hết tiết môn “Văn học điện ảnh Trung – Ngoại”, thầy giáo đã bảo mọi người bắt đầu ôn lại bài, Tịch Bối đỏ mặt lấy điện thoại ra, gõ chữ lia lịa, khiến người ta có cảm giác hùng hổ.
【Tùy ý mà an: Em giận rồi.】
【Tùy ý mà an: Lần sau không được cắn má và tai, vì vết quá rõ. 】
Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, đưa tay che gáy, vội kéo cao cổ áo len, thêm một câu.
【Gáy cũng không được. 】
Tần Ý An trả lời rất nhanh.
【Vì sao? 】
Tịch Bối... Tịch Bối đỏ mặt.
Còn có thể vì sao nữa.
Sáng nay khi đến lớp, Tịch Bối phát hiện hai người bạn cùng phòng đã giữ chỗ cho cậu, chờ cậu đến ngồi cùng. Tịch Bối rất vui, đặt sách xuống vừa định vui vẻ trò chuyện với hai người trước khi vào học, thì nghe thấy Hạ Vũ Tuyết ngơ ngác “A” một tiếng, vội vàng nói: “Bối ca, cậu bị dị ứng à? Chỗ này của cậu...”
Tịch Bối lập tức quay đầu nhìn Hạ Vũ Tuyết, ngây ngô nói: “Không có mà, tôi không bị dị ứng gì cả.”
Cậu quay đầu lại, cổ áo vô tình quay sang phía Dương Phàm, lần này đến lượt Dương Phàm “Ái chà” một tiếng, cẩn thận đưa tay kéo cổ áo len của Tịch Bối lên, ngập ngừng nói: “Cái đó... có thể không phải dị ứng, mà là muỗi đốt thôi, haha...”
“Muỗi?” Tịch Bối vẫn chưa hiểu ra, cậu theo bản năng nói: “Không, không ngứa mà, nhà tôi hình như không có muỗi.”
Dương Phàm che mặt, cậu ta cảm thấy mình đã tạo ra một cái cớ hoàn hảo cho Tịch Bối, nhưng Tịch Bối đã đạp đổ nó.
Hạ Vũ Tuyết nhanh chóng lấy điện thoại ra, đưa ảnh chụp cho Tịch Bối, nghiêm túc nói: “Vậy thì nghiêm trọng rồi, nếu không phải dị ứng, cũng không phải muỗi đốt, thì còn có thể là gì? Chẳng lẽ...”
Tịch Bối nhìn bức ảnh, lập tức ngây người.
Còn, còn có thể là gì nữa?!
Dấu hôn Tần Ý An để lại trên người cậu. Sâu có, nông có, hình dạng khác nhau, trên làn da trắng nõn mảnh khảnh ở sau cổ cậu trông cực kỳ nổi bật. Điểm chung là chúng đều toát lên vẻ d.ục v.ọng sâu sắc, chỉ cần nhìn một giây thôi cũng đủ biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặt cậu “bùm” một tiếng đỏ bừng.
Cùng lúc đó, Hạ Vũ Tuyết đang lảm nhảm bên cạnh bị Dương Phàm bịt miệng lại.
Hạ Vũ Tuyết ngơ ngác một giây, rồi lập tức phản ứng, “Ái chà” một tiếng.
Hai người đàn ông thẳng đuột không nhịn được cười, gần như gục xuống bàn.
Tịch Bối cả tiết học đều phải che cổ, chỉ có thể dùng một tay viết bài, thực sự rất vất vả.
Hạ Vũ Tuyết vẫn không nhịn được thói quen buôn chuyện, cậu ta ghé sang hỏi một câu: “Cái đó... Bối ca, cậu cảm thấy thế nào?”
“...”
Tịch Bối dùng bút vẽ một đường mực đen trên giấy.
Dương Phàm chỉ trích Hạ Vũ Tuyết: “Những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tịch Bối vừa định gật đầu, liền nghe thấy Dương Phàm nói tiếp.
“Giống như tôi, tôi chỉ quan tâm Tây Bắc của chúng ta có đau không,” cậu ta cười quan tâm nói, “Thế nào, có cần tôi đi mượn cái đệm lót không?”
“Xoẹt” một tiếng, giấy dưới tay Tịch Bối rách toạc.
Niềm vui nỗi buồn của con người vốn không giống nhau! Tịch Bối chỉ cảm thấy bọn họ ồn ào!
Câu “Vì sao” của Tần Ý An khiến Tịch Bối nhớ lại chuyện xấu hổ buổi sáng, mặt đỏ bừng như quả cà chua, không muốn nói gì, chỉ trả lời anh:
【Dù sao cũng không được!】
“Ting ting” một tiếng, tin nhắn đến.
【Thanh đoàn: TT】
Tên Tần Ý An chuyển thành “đang nhập tin nhắn”, Tịch Bối biết anh nhất định có điều muốn nói! Nếu cậu nhìn thêm hai giây, chắc chắn sẽ mềm lòng, vì vậy cậu nhanh chóng tắt điện thoại trước khi nhìn thấy Tần Ý An trả lời, mặt đỏ ửng lắng nghe mấy bạn học bên cạnh trò chuyện.
Mấy cô gái thu dọn cặp sách, đang thảo luận về một học sinh mới chuyển đến khoa bên cạnh.
“Hình như là khoa máy tính,” một cô gái nói đầy bí ẩn, “Hôm qua cậu ấy mới đến trường làm thủ tục nhập học, cậu đoán xem trên tường thổ lộ có bao nhiêu bài đăng về cậu ấy?”
Một cô gái khác ngập ngừng nói: “Hai bài? Ba bài?”
Cô gái đang nói chuyện lắc ngón tay, hạ giọng nói: “Sai rồi, đoán lại đi.”
Người kia nhíu mày: “Còn có thể có bao nhiêu? Năm bài?”
Cô gái dẫn đầu lên tiếng, khoa tay múa chân nói: “Một ngày, tám người! Mà ba nữ sinh, năm nam sinh!”
Lập tức, một tràng “Trời ạ” vang lên không ngớt.
Một cô gái khác nhịn không được bật cười, có chút không nhịn được: “Ủa, sao năm người đều là nam vậy...”
Tịch Bối cùng Hạ Vũ Tuyết, Dương Phàm nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc.
“Nói sao nhỉ...” Người kia gãi đầu, giọng hạ thấp cực độ, “Chuyện thường thôi, Tịch Bối của chúng ta chẳng phải cũng vậy, nhiều nam sinh theo đuổi mà?”
Đột nhiên nghe thấy tên mình, Tịch Bối suýt chút nữa sặc nước, bị hai người bạn bên cạnh giữ chặt, Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm đã cười đến không thở nổi.
Cô gái kia tiếp tục: “Hai người họ đều là ‘mồi nhử’ trong giới gay mà, một người thì lạnh lùng sắt đá, người kia thì đúng kiểu Omega trong mơ...”
Chuyện đó đúng là vượt quá sự hiểu biết của Tịch Bối.
May mà đúng lúc ấy, chuông tan học vang lên. Hai người bạn cùng phòng vẫn còn đang cười đến phát rồ liền khoác vai Tịch Bối kéo đi ra ngoài.
“Nè nè… Hôm nay Khoa Máy tính có tiết học ở cùng tầng với tụi mình đó, có muốn qua ngắm thử một chút không?”
“Đi chứ!!”
“……”
Tịch Bối bị hai người ôm vai kéo đi cùng, mặt thì đỏ bừng như sắp cháy.
Người mới chuyển đến từ Khoa Máy tính… chẳng phải chính là…
Hành lang lúc này đã chật kín người, sinh viên tranh nhau đổi phòng học, giành chỗ ngồi, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn. Chỉ có mấy người không có tiết học tiếp theo là thong thả, rảnh rỗi nhất.
Bỗng trong đám đông vang lên một tràng tiếng hò reo nhỏ, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
“Tới rồi!”
“Ai tới?”
“Còn ai vô đây nữa! Soái ca Khoa Máy tính chứ ai!”
Vừa dứt lời, từ trong đám đông xuất hiện một dáng người quen thuộc…
Thật ra khung cảnh này rất đẹp mắt, nếu có người đứng ở vị trí xa hơn một chút, sẽ thấy một cảnh tượng bất ngờ mà hài hòa.
Thanh niên cao ráo dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không chút biểu cảm, áo khoác đen không rõ nhãn hiệu chỉ biết là đắt tiền, vạt áo khẽ bay theo bước chân.
Trong tay anh ta cầm không phải sách vở, mà như một tập tài liệu quan trọng, cả người khác biệt hoàn toàn với sinh viên bình thường xung quanh, khí chất nghiêm nghị.
Anh ta bước về phía trước, đối diện là một thiếu niên mặc áo len trắng, áo khoác kaki, trông sạch sẽ, xinh đẹp như không phải người thật, ôm sách ngoan ngoãn đứng tại chỗ, cổ ửng hồng nhạt.
Hai người đang tiến lại gần nhau.
Và trước ánh mắt khó tin của mọi người, thanh niên vươn tay cầm lấy sách của thiếu niên đặt vào tay mình. Như thể đã làm quen thuộc hàng trăm ngàn lần.
Tần Ý An gật đầu chào hỏi hai người bạn cùng phòng của Tịch Bối, sau đó hơi khom lưng, nghiêng mặt đến trước mặt Tịch Bối, giọng nói khàn khàn: “Sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Hành lang ồn ào như nước sôi xung quanh không biết từ lúc nào đã yên tĩnh lại, ngoại trừ những sinh viên vội vã, những người thích hóng chuyện đều dựng tai lên.
Tịch Bối lắc đầu: “Em còn chưa xem.”
Tần Ý An nhẹ nhàng nhéo cổ áo sau của cậu, dẫn cậu xuyên qua đám đông, nhẹ giọng nói: “Vậy anh nói thẳng nhé. Có lẽ là vì anh không có danh phận, nên ngay cả...”
“An An..đừng...đừng nói nữa.”
“Tại sao không cần?”
“...”
“Lần sau… vẫn có thể cắn nữa không?”
“…… Có thể.”
“……”
Một người cao gầy, một người hơi thấp, hai người tự nhiên mà dựa sát vào nhau, sánh bước đi dọc hành lang, không để ý đến ai, thoải mái bước ra con đường rợp bóng cây xanh.
Trời đã vào đông, nhưng cơn gió xuân như đang ghé qua sớm. Ánh nắng bên ngoài vừa rực rỡ vừa ấm áp.
“Khoan đã…”
Những cô bạn nữ lúc nãy ngồi sau lưng Tịch Bối cũng vừa kéo nhau bước ra, một người trong số đó tròn mắt thẫn thờ hỏi: “Tịch Bối lớp mình… quen cái anh chàng soái ca bên khoa Máy tính kia sao?”
“Nếu không phải mình đang mộng du,” một người khác nhún vai, “Thì đúng rồi đấy.”
“Ừm…” cô nữ sinh kia thì thào, “Tôi nghĩ đến ba cô gái và năm cậu con trai…”
“Trong đó còn có cả nhóm theo đuổi Tịch Bối suốt một năm trời ấy…”
“Đều sắp thất tình rồi.”
Cuộc sống đại học không hẳn là hoàn hảo như trong tưởng tượng. Nhưng cũng không hề tệ như những gì người ta vẫn nghĩ.
Những hoạt động và giải trí vô tận trong trường học được mô tả trong tiểu thuyết và phim truyền hình đều mang yếu tố hư cấu. Điểm số, bài kiểm tra và bài tập nhóm mới là hiện thực của cuộc sống sinh viên.
Tuy nhiên, những điều khiến sinh viên bình thường cảm thấy phiền lòng lại không quá nặng nề đối với Tần Ý An và Tịch Bối.
Họ thực sự tận hưởng những ngày tháng bận rộn và có mục tiêu theo đuổi.
Nửa học kỳ trôi qua nhanh chóng, Tần Ý An đã bù đắp những môn học bị bỏ lỡ.
Công ty Bối An đã đi vào hoạt động ổn định, công ty Tất Âm thậm chí đang trên đà phát triển trở thành công ty hàng đầu trong ngành sản xuất video trong nước.
Tần Ý An có điểm giống như nhân vật trong manga anime, với thân thế gia đình quyền lực, vừa đi học vừa đi làm —— lại còn có thể vừa sủng vợ.
Hầu như cả khuôn viên trường đều biết, khoa Máy tính và khoa Văn học có hai chàng trai đẹp trai nổi bật.
Tuy nhiên, cả hai người đều không bao giờ chấp nhận lời tỏ tình của ai, họ cùng nhau học tập, cùng nhau ăn uống, giống như đã quen với cuộc sống như vậy từ trước.
Dần dần, mọi người cũng từ bỏ ý định, không còn ai đi xin thông tin liên lạc nữa.
Cho đến hai ba năm sau, mùa khai giảng, những tân sinh viên tràn đầy khát khao đổ xô vào trường...
Sau một hai tháng khai giảng, Tần Ý An và Tịch Bối đi trên đường, thường xuyên được tân sinh viên xin WeChat.
Vì vậy, trong trường họ dần dần hình thành một quy tắc bất thành văn, một mẹo nhỏ khá kỳ lạ.
Làm thế nào để đoán được đâu là tân sinh viên ở trường Đại học Kinh Quảng?
Rất đơn giản, chỉ cần vào tường thổ lộ thấy bài đăng tìm thông tin hay lời tỏ tình với Tần Ý An khoa Máy tính và Tịch Bối khoa Văn học, thì chắc chắn đó là tân sinh viên.