Các bạn đang đọc truyện Dưới váy thần – Chương 44-45 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 44: Đường Đường, gả cho anh nhé…
Thẩm Đường từ boong tàu quay lại, vẻ mặt Korn cảm thấy thú vị, còn Tạ Quân Trình cười ngặt nghẽo không dừng lại được.
“Sao vậy?”
Bầu không khí thật khó hiểu, cô hỏi.
“Chơi trò chơi, cậu lấy biệt danh gì?” Mùi thịt nướng trên tay Hà Sở Nghiêu thơm phức tỏa ra khắp nơi.
Tạ Quân Trình nói lại quy tắc trò chơi cho Thẩm Đường: “Em không cần lấy biệt danh, vì em là người khác giới nên em chọn biệt danh gì, bọn anh đều nhớ rõ.”
“Em không tham gia à?”
“Có tham gia, nhưng em cứ đoán thôi.”
Tạ Quân Trình lấy tay che đi tên thật, chỉ cho cô xem những biệt danh: “Dựa vào cảm giác của em hãy đoán tên thật tương ứng, đoán đúng mới được uống rượu.”
Korn: “Ơ vậy sao tôi không thể giống với Thẩm Đường chứ?”
“Bởi vì Thẩm Đường chẳng có thông tin kinh doanh gì có giá trị, cô ấy có nói cũng như không.” Tạ Quân Trình lấy lại tờ giấy, cho Thẩm Đường một phút chuẩn bị.
Thẩm Đường không nghĩ ngợi đến một giây, cô nói: “Đôi đũa là Ninh Dần Kỳ, tôm yến mạch là Chủ tịch Triệu, bánh phô mai là anh, hoa Đế vương là Hà Sở Nghiêu.”
Cuối cùng thôn Hải Đường chỉ có thể là Tưởng Thành Duật.
Korn vốn định trong lúc Thẩm Đường nói sẽ len lén ghi lại, ai ngờ cô lại nói nhanh như vậy.
“Đúng không?” Anh ấy mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Tạ Quân Trình.
Tạ Quân Trình gọi nhân viên phục vụ đến rót rượu.
Đáp án không cần nói cũng rõ.
Korn nhìn chai rượu, vấn đề không phải là liệu tối nay anh ấy có thể uống hết rượu không, mà là anh ấy thua mất bao nhiêu thông tin kinh doanh.
Hà Sở Nghiêu ngớ người, nhịn không được ăn một miếng thịt nướng: “Đường Đường, sao cậu đoán ra được vậy?”
“Dùng đầu đoán đó.” Thẩm Đường quay sang hỏi người phục vụ: “Ở đây có ly rượu lớn không?”
Tạ Quân Trình liếc cô: “Sao em không hỏi có thùng không mang đến cho em một cái luôn đi?”
“…” Anh ta bảo phục vụ rót nửa ly rượu cho Thẩm Đường.
Vừa rồi Thẩm Đường đoán biệt danh không phải là đoán mò, tất cả đều có căn cứ hợp lý.
Ánh mắt Tạ Quân Trình hoài nghi, chắc chắn cái cuối là Tưởng Thành Duật.
Người bình thường sẽ không dùng đũa để đặt biệt danh, hơn nữa trước đây Ninh Dần Kỳ từng nói với cô, từ nhỏ anh ta dùng đũa ăn mì sợi rất khó khăn, đến nửa ngày ăn không được một bát mì.
Triệu Trì Ý từng thấy cô làm tôm yến mạch, lần đấy anh ta muốn ăn nhưng cô ngăn lại không cho.
Còn Tạ Quân Trình, anh ta vốn rất thích ăn bánh phô mai.
Hà Sở Nghiêu thì cực kỳ thích hoa Đế vương, hôm ra sân bay đón cô, anh ta đã cầm một bó hoa Đế vương lớn tặng cho cô.
Người chơi thứ hai là Tưởng Thành Duật, Korn thở phào, anh ấy vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Ngay cả Tưởng Thành Duật cũng tưởng Tạ Quân Trình đã hết trò.
Thế nhưng hiện thực khó đoán.
Tạ Quân Trình đặt câu hỏi: “Đôi đũa.”
Nếu trước đó đã ngầm thừa nhận quy tắc trò chơi thì bây giờ không có lý do gì mà không tuân theo nó.
Tưởng Thành Duật: “Chủ tịch Ninh.”
Anh không gọi thẳng tên thật.
Tạ Quân Trình nhắc nhở anh: “Phần sau phải trả lời cho nhanh đấy. Triệu Trì Ý.”
Tưởng Thành Duật thở dài: “Tôm yến mạch.”
Tạ Quân Trình nhịn cười: “Ninh Dần Kỳ.”
“Đôi đũa.”
“Tôm yến mạch.”
“Chủ tịch Triệu.”
“Đôi đũa.”
“Tổng giám đốc Ninh.”
Korn âm thầm ghi nhớ, tôm rang ngũ cốc là Triệu, chiếc đũa là Ninh.
Thẩm Đường lấy rượu đi đến boong tàu lần nữa, mấy thứ biệt danh này làm cô không tài nào ngồi thư giải thưởng thức ly rượu được.
Phía sau có tiếng bước chân, Thẩm Đường quay người lại.
Trên tay Tưởng Thành Duật cũng đang cầm nửa ly rượu giống cô, xem ra đã trả lời đúng tất cả. Biệt danh đều liên quan đến hai người nên việc ghi nhớ chúng không làm khó được anh.
Cô cầm nửa ly rượu chưa uống trong tay đưa anh: “Bồi thường cho anh.”
Tưởng Thành Duật nhìn cô: “Bồi thường cái gì?”
Thẩm Đường: “Tạ Quân Trình quen thói đùa dai, không có ý xấu đâu.”
Tưởng Thành Duật nhận lấy ly rượu từ tay cô, hòa hai ly thành một.
Ly không đặt lại lên bàn, đưa ly đầy cho cô: “Thử một một chút đi.”
Thẩm Đường lắc đầu, dựa vào lan can, phóng tầm mắt từ gần biển nhìn phía ánh đèn thành phố.
Tưởng Thành Duật nhấp ly rượu, dựa vào lan can để thuận tiện nhìn cô: “Sau này em tính ở Manhattan sao?”
Thẩm Đường vẫn không nói, lắc lắc đầu.
Tiếng sóng biển ở đây rất giống với tiếng sóng ở thôn Hải Đường.
Chỉ là rất giống, nhưng không phải.
Ông nội không còn nữa, cô ngao du khắp nơi, cũng không biết trạm dừng tiếp theo là nơi nào.
“Thẩm Đường, em vẫn chưa buông bỏ được việc báo thù à?”
“Tại sao phải buông bỏ, đó là động lực để tôi còn sống tiếp. Không nói với anh nữa, nói rồi anh cũng không hiểu.”
“Anh không muốn em mệt mỏi như vậy.” Tưởng Thành Duật nhấp nhẹ một ngụm rượu, mượn lời của Tạ Quân Trình nói, nuốt xuống một ngụm rượu như nuốt xuống số tiền của chiếc bánh xe ô tô: “Buông bỏ rồi cũng sẽ có việc khác đáng làm hơn. Sự nuối tiếc trước đây của em, hiện tại có thể bù đắp lại.” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nghiêng của cô: “Em có luôn giữ nỗi nuối tiếc đó không?”
“Có một người.”
Tưởng Thành Duật tự cho rằng đó là Ninh Dần Kỳ, anh đánh giá một cách khách quan: “Về mọi mặt anh ta quả thật không tệ.”
Trầm lặng một lát: “Đường Đường, anh thà rằng để em quay lại bên Ninh Dần Kỳ, còn hơn là nhìn thấy em lún sâu vào vũng lầy của thù hận.”
Thẩm Đường sửng sốt.
Hiển nhiên không ngờ anh có thể nói như vậy.
Cô ngoảnh lại đối diện với anh: “Nỗi nuối tiếc đó không hề ở trong lòng anh.” Cô cười cười, đưa chủ đề câu chuyện về phía anh: “Không biết rốt cuộc trong lòng của Chủ tịch Tưởng có hình dạng gì, liệu có phải là một núi đầy ắp các loại kí hiệu tiền tệ, hay là một chị gái xinh đẹp nào đó không.”
Vờn quanh chóp mũi cô là hương rượu từ chiếc ly trong tay anh.
Tưởng Thành Duật bắt lấy ánh mắt của cô: “Có muốn vào trong xem thử không?”
Anh nói: “Chưa từng có ai vào trong cả.”
Thẩm Đường nhận thấy anh rất nguy hiểm, chỉ một câu nói vô tình thôi cũng đủ để làm cạm bẫy kéo chìm người ta.
Cô tự hỏi ở bên anh ba năm tại sao có thể sâu đậm đến thế, còn chẳng phải là do một câu nói của anh đâm thẳng vào trái tim, làm người ta rung động không thôi.
Trước đây, cô đã chờ mong có thể vào trong xem thử, nhưng bây giờ thì: “Không vào được nữa rồi.”
Tưởng Thành Duật: “Một bước cũng không được sao?”
“Chính xác mà nói, không phải không vào được, mà là không muốn nữa.”
Anh đã ở trong trái tim cô từ lâu, nhưng trước nay cô luôn cố đưa anh ra bên ngoài, đến bây giờ cũng vậy.
“Anh cứ từ từ mà uống, tôi đi tìm Tạ Quân Trình.”
Thẩm Đường xoay người rời khỏi boong tàu.
Tưởng Thành Duật dõi theo bóng lưng cô: “Em không muốn vào thì cứ đứng yên tại chỗ, anh sẽ bế em vào.”
Bất chợt Thẩm Đường dừng chân lại, đúng lúc Tạ Quân Trình gọi cô, cô bước đi nhanh đến.
…
Kết thúc chuyến đi vui vẻ ba ngày hai đêm tại Hawaii, Thẩm Đường và Tạ Quân Trình cùng trở về.
Manhattan và Hawaii là hai kiểu thời tiết khác nhau, vừa xuống máy bay, Thẩm Đường quấn chặt ngay cả người trong áo gió.
“Cậu lái xe đi.” Tạ Quân Trình vòng ra ngồi lên chỗ ghế phụ. Có như vậy, cô mới không lo nghĩ lung tung.
Thẩm Đường thắt dây an toàn, bản nhạc trên xe vẫn là bản nhạc jazz cô hay nghe ở căn hộ.
“Tối qua, Ninh Dần Kỳ thua mấy lần tiên tiếp, mỗi lần đều là không nhớ ra biệt danh của mình.” Tạ Quân Trình chống tay lên cửa kính xe: “Trí nhớ của cậu ta đâu có kém như vậy.”
“Cố ý thua chăng?”
“Ừm.”
Ninh Dần Kỳ đã cho anh ta biết kha khá thông tin kinh doanh hữu ích. Đối với bọn họ, mỗi lần vui vẻ đều không chỉ đơn thuần là để ăn uống nô đùa, mà còn là để chia sẻ thông tin.
Bằng không thì làm sao Tưởng Thành Duật và Ninh Dần Kỳ dù đường xá xa xôi vẫn đến đây.
Thị trường kinh doanh biến động khôn lường, để giảm thiểu thấp nhất rủi ro đầu tư thì tin tức nhất định phải cân xứng.
Tối qua chơi đến quá nửa đêm, sau đó Tưởng Thành Duật cũng thua vài lần.
Trong trò chơi như vậy, không thể chỉ để thắng thua thôi.
Cuối cùng, toàn bộ tin tức họ đều chia sẻ cho nhau, ai thấy có ích cái nào thì lấy đi cái đó.
“Những thứ có giá trị đối với cậu, mình sẽ sàng lọc kỹ lưỡng cho cậu.” Tạ Quân Trình nói với cô.
Điện thoại di động ném qua một bên, thư giãn theo bản nhạc, anh ta nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Câu hỏi mà mình hỏi cậu lúc đến Hawaii, mình muốn hỏi lại lần nữa.”
Thẩm Đường nhìn lướt anh ta: “Câu hỏi nào? Lúc ấy cậu hỏi rõ nhiều.”
“Có muốn làm trợ lý cho mình không?”
“Không làm.”
“Lý do.”
“Ân oán của riêng mình, tự mình sẽ giải quyết, không muốn liên lụy đến bất kỳ ai, nếu không mình sẽ thấy bứt rứt không yên.”
Tạ Quân Trình gật nhẹ đầu, nhưng rồi không nhịn được mà mắng cô: “Cậu xem Ninh Dần Kỳ và Tưởng Thành Duật đi, còn cả Triệu Trì Ý nữa, rốt cuộc thích cậu ở điểm nào chứ? Mấy người đó có khác gì con bò đâu?”
Nếu nhất định phải chọn một trong ba người đó: “Mình cảm thấy Ninh Dần Kỳ hợp với cậu hơn. Tên họ Tưởng với họ Triệu, đặc biệt là Tưởng Thành Duật đó, giống mình, đều là kiểu gắn thép lên cột sống, nên không thể hạ thấp mình để lấy lòng phụ nữ đâu.”
Thẩm Đường trách thầm, vẫn còn chút tự hiểu bản thân mình cơ đấy.
Tạ Quân Trình tiếp tục lời vừa nói lúc nãy: “Không làm trợ lý cho mình, vậy cậu định làm gì?”
“Mối quan hệ giữa mình với Tiêu Chân và Trần Nam Kình giờ đã công khai khắp nơi, Tiêu Chân vì lo nghĩ tâm trạng của Trữ Nhạc Lễ đã rút dần vốn đầu tư khỏi giới giải trí và tránh xa cái vòng vây đó.”
“Ừm.” Mối quan tâm hiện giờ của Tạ Quân Trình là: “Rồi sau đó cậu muốn làm cái gì?”
“Dùng vốn liếng và nhân lực của Tiêu Đổng thu mua công ty của Lục Tri Phi, vốn đầu tư từ giới thời trang đổ vào giới giải trí sẽ dễ dàng hơn nhiều, theo đó khiến Trần Nam Kình và Phàn Ngọc không có ngày trở mình được nữa.”
Thẩm Đường đạp chân ga, chiếc xe thể thao lao đi như một tên bắn.
Gió tạt qua rát cả mặt, Tạ Quân Trình kéo mui xe thể thao lên.
“Vốn liếng kinh doanh của Tiêu Đổng, cậu đâu thể tự ý sử dụng thuận lợi như thế được, ông ta nào có thể cam tâm tình nguyện.”
Khi đó, Tiêu Đổng bất đắc dĩ công khai thừa nhận Thẩm Đường, trên mạng náo loạn như thế, chẳng ai ngu ngốc, vừa nhìn là biết ông ta lên tiếng cũng là bị ép buộc để cứu vớt danh dự.
Đủ loại tin đồn nhảm nhí, nhà họ Tiêu đã để cho những người sau lưng xem hết trò cười.
“Không vội, cứ từ từ tích hợp vốn đầu tư của ông ta thôi.” Cô cười: “Đến Hawaii lần này, mình cảm thấy tính ra cũng không tồi, cậu xem mình giành lấy danh hiệu của cháu gái ông ta, chụp ảnh với những mỹ nữ danh tiếng khác, đều là để chắc chắn đứng bên cạnh vị C này.
“…”
Tạ Quân Trình đang tìm cái bịt mắt để đeo lên đi ngủ, lúc này chợt nhớ ra chẳng mấy bữa nữa là sinh nhật cô. Dù cho cô chưa từng đón sinh nhật, thì từ trước đến nay anh ta chưa bao để để cô thiếu những món quà mà cô nên có.
“Năm nay cậu muốn thứ gì?”
“Mình không thiếu thứ gì cả.” Dừng một lát, Thẩm Đường đổi ý: “Giữ lại một mảnh đất trên đảo cho mình đi.”
Tạ Quân Trình đồng ý nói: “Được luôn.”
Anh ta bỏ bịt mắt ra, lấy điện thoại xem lịch.
“Thứ sáu tuần này mình rảnh, mời cậu một bữa cơm.”
Hai người thống nhất thời gian.
Thứ sáu hôm đó, Tạ Quân Trình đến đón cô sớm một tiếng đồng hồ, đến dưới lầu của căn hộ thì thấy bóng dáng của Trần Nam Kình, đang đứng thẳng ở phía bên kia, nhìn từ sau lưng đúng là đoán không ra tuổi tác.
Anh ta nhìn về phía trước, Thẩm Đường đang đứng đó với vẻ mặt vô cảm.
Nghĩ ngợi vài giây, Tạ Quân Trình quay đầu xe, gửi tin nhắn cho Thẩm Đường: [Tối này tạm thời mình phải tăng ca, chắc không có thời gian đi ăn với cậu được.]
Thẩm Đường: [Mình nhìn thấy xe của cậu rồi.]
Tạ Quân Trình: [Đó không phải là xe của mình đâu.]
Thẩm Đường bực mình, cất điện thoại di động vào trong.
Trần Nam Kình đặc biệt tới đây. Vì mai là sinh nhật của cô.
“Tối nay ba chúc mừng với con.”
“Trước giờ tôi không đón sinh nhật.” Gió lớn, Thẩm Đường dựng thẳng cổ áo khoác ngoài lên.
Đứng ở nơi phố xá xứ người, cô và Trần Nam Kình cũng chỉ là những người bình thường, không ai trên đường để ý đến bọn họ.
Trần Nam Kình nói: “Đợt Tết Âm Lịch, ba đang giải quyết thủ tục ly hôn với Phàn Ngọc, bận quá không kịp đón Tết với con.”
Thẩm Đường không hề quan tâm đến tâm trạng của ông ta dù chỉ một chút, vì ông ta đâu có liên quan gì đến cô.
“Ngài Trần Nam Kình, về sau đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Cô quay mặt, nhìn ra phía đường phố đang tấp nập người qua lại: “Giữa tôi và ông đã không còn quan hệ gì nữa kể từ lúc tôi mười ba tuổi rồi. Tôi trả thù ông và Tiêu Chân không phải là muốn hai người chú ý đến tôi, bù đắp cho tôi, chỉ là tôi thấy gai mắt, muốn phá hoại. Chỉ vậy thôi.”
Thẩm Đường đi vào bên trong.
Trần Nam Kình vẫn đứng trơ người dưới lầu đến tận lúc trời tối đen, đường phố sáng đèn.
Ông ta dọc theo khu phố đi về phía trước, cách không xa là Quảng trường Thời đại. Trước kia, ông ta cũng thích đi dạo nơi đây một mình, đi tìm kiếm cảm hứng sáng tác trong cảnh phồn hoa mà cô đơn.
Giờ đây, phồn hoa vẫn như trước, còn ông ta cô độc với chính mình.
…
Thẩm Đường rót nửa ly rượu vang đỏ, rượu vang đỏ mà Tạ Quân Trình đặt trong tủ rượu gần như bị cô uống sạch, cô cầm lấy ly rượu ngồi lên sân thượng, ngắm nhìn màn hình quảng cáo cỡ lớn của Quảng trường Thời đại.
Không có gì để làm, cô mở xem tài khoản mạng xã hội đã đăng ký lúc ở London.
Từ khi về nước rồi gia nhập vào làng giải trí, cô chưa từng để ý đến Ninh Dần Kỳ.
Nhấp vào tài khoản cá nhân của anh ta, đã có mười một bài đăng trong suốt sáu năm qua.
Vào ngày sinh nhật của cô, anh ta đăng một dòng nhắn rất đúng giờ: [Sinh nhật vui vẻ.]
Vào lúc 0 giờ năm mới, anh ta đăng dòng chữ: [Năm mới vui vẻ.]
Ly rượu trống không, Thẩm Đường lấy lại tinh thần.
Đến 0 giờ, cô tự nói với mình một câu. “Thẩm Đường, sinh nhật vui vẻ.”
Chuông điện thoại di động vang lên, một dãy số lạ, nhưng một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Chúc mừng vào đúng 0 giờ, đây là một ngoại lệ đối với cậu hai của nhà họ Tưởng.
“Tuổi hai mươi sáu gặp nhiều may mắn.”
“Cảm ơn.” Thẩm Đường nghe mà cảm giác không chân thực, cô lại già đi một tuổi rồi.
Tưởng Thành Duật đang ở London, trời còn chưa sáng.
Anh mới tỉnh dậy, cố tình đặt chuông báo thức để gọi điện thoại cho cô.
“Chủ tịch Tưởng, nếu không có chuyện gì, tôi tắt máy nhé.”
“Đợi đã.” Tưởng Thành Duật cầm một chiếc nhẫn trong tay, dùng lực siết chặt tay lại: “Anh muốn tặng em một món quà sinh nhật, Đường Đường, gả cho anh nhé.”
Nửa đêm nửa hôm, không biết có phải do rượu làm tê liệt thần kinh hay không, chính tai cô nghe mà sao đầu óc cô ong ong cảm tưởng như bị ảo giác. Hay là anh vẫn chưa tỉnh ngủ, đang nói mê sảng.
Đây đúng là một giấc mộng đẹp.
“Tưởng Thành Duật, anh…”
“Anh biết em đang muốn nói gì.” Tưởng Thành Duật lặp lại lần nữa: “Gả cho anh nhé, Đường Đường.”
Sáu chữ, còn mê hoặc lòng người hơn cả cảnh đêm của Manhattan ngoài kia.
Có vui không? Cô tự hỏi mình.
Tiếng lòng cô đáp lại, rất vui.
Tạ Quân Trình sai rồi, Tưởng Thành Duật chỉ có nửa tấm thép đóng trên cột sống, thế nên có thể miễn cưỡng hạ thấp người cúi đầu với cô.
Thẩm Đường không biết mình có phải lần đầu tiên được cầu hôn qua điện thoại không, lời cầu hôn cũng chỉ có sáu chữ, lặp lại hai lần và chỉ đảo trật tự các từ.
“Được, nhưng mà Chủ tịch Tưởng, anh đợi một chút.” Cô sải bước đến phòng làm việc: “Gần đây, người theo đuổi em cũng nhiều lắm, để em xem xem anh xếp ở vị trí số bao nhiêu.”
Trong lúc đó, cô dừng lại vài giây, lật mở ngẫu nhiên một tập tài liệu, lầm bầm: “Chủ tịch Tưởng, em tìm thấy rồi, anh là số 250, nhớ kỹ số của mình, khi nào đến lượt em sẽ thông báo cho anh.”
Tưởng Thành Duật mỉm cười, quả nhiên chỉ có cô mới dám tùy hứng giẫm đạp lên lời cầu hôn của anh như thế.
“Vậy em viết số đi, viết xong rồi anh đi lấy.”
Chương 45: Đường Đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh…
Ngày sinh nhật hai mươi sáu tuổi này, Thẩm Đường bận hơn mọi năm. Lúc Tưởng Thành Duật cầu hôn cô vào nửa đêm, cùng lúc đó nền tảng xã hội của Ninh Dần Kỳ cập nhật bài viết thứ mười hai.
Vừa thức dậy không lâu, Triệu Trì Ý gọi điện thoại cho cô, anh ta đang ở dưới lầu của căn hộ, buổi trưa muốn mời cô ăn cơm.
“Không phải tổ chức sinh nhật cho em, ăn một bữa ăn nhẹ, sau đó lại bồi thường em sau, buổi chiều anh còn phải mở cuộc họp.”
Thẩm Đường trang điểm nhẹ, mặc một chiếc áo khoác màu trắng gạo.
Đầu xuân năm nay tới sớm, trong lòng cô lại nặng nề như mùa đông lạnh lẽo.
“Sinh nhật vui vẻ.” Triệu Trì Ý đã chuẩn bị một bó hoa Đế vương, đã được lựa chọn cẩn thận, nhưng cũng không phải rất đắt tiền.
“Cảm ơn.” Thẩm Đường nhận lấy.
Triệu Trì Ý mở cửa xe cho cô: “Nhà hàng nằm ở gần đây.”
Thật sự không xa, vừa ngồi vững thì xe đã dừng lại trước của một nhà hàng Ý. Nhà hàng này đã mở ở đây mấy chục năm, biển hiệu trước cửa cũng không mấy hoành tráng.
Triệu Trì Ý thường ghé ăn ở nhà hàng này, giới thiệu vài món hải sản và đồ ngọt đặc sản cho Thẩm Đường.
Gấp thực đơn lại, Triệu Trì Ý nói một câu: “Xin lỗi.”
Thẩm Đường hiểu rõ vì sao anh ta xin lỗi, ở New York, chỉ có vài người biết được chỗ ở của cô, và người duy nhất Trần Nam Kình có thể hỏi chỉ có anh ta.
“Đạo diễn Trần nói ông ấy đã đến mấy ngày, vẫn không tìm được em sống ở đâu.” Triệu Trì Ý không đành lòng, vốn dĩ cũng hy vọng Thẩm Đường có người nhà cùng đón sinh nhật.
Nhưng mà tối qua anh ta gặp đạo diễn Trần ở cửa khách sạn, thì ra quan hệ cha con của hai người họ, còn tồi tệ hơn anh ta nghĩ.
“Anh nghĩ rằng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, mọi người cũng đều buông xuống cả rồi.”
Cho dù như thế nào, đều là do anh ta suy nghĩ không thỏa đáng: “Xin lỗi, tối qua anh đã tự mình đưa địa chỉ của em cho đạo diễn Trần.”
“Không sao cả.” Thẩm Đường nói: “Một người không quan trọng mà thôi.”
Triệu Trì Ý nhìn Thẩm Đường, cô đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Trên đường tới đón em anh còn đang nghĩ phải khuyên em thế nào.”
Anh ta bất lực cười một cái: “Bây giờ cảm thấy thật là không biết tự lượng sức.”
“Khuyên tôi cái gì?” Thẩm Đường vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi tình nhân trẻ tuổi tùy ý ôm hôn nhau. Cô tự hỏi tự trả lời: “Khuyên tôi tha thứ Trần Nam Kình sao?”
Triệu Trì Ý đưa cho cô một ly nước: “Khuyên em tha thứ cho bản thân mình.”
Đã hận nhiều năm như vậy rồi, là không muốn buông tha cho bản thân.
Thẩm Đường không nói chuyện.
Triệu Trì Ý nhận ra mình đã nói một câu vô nghĩa, anh ta chuyển sang nói về Ninh Dần Kỳ, cô và Ninh Dần Kỳ chắc chắn không giống như trên mạng đồn thổi, nhưng nhất định cũng rất đặc biệt.
“Rốt cuộc tình cảm em đối với Ninh Dần Kỳ là như thế nào?”
“Là dựa dẫm. Trước mười tám tuổi, ngoại trừ ông nội và bà nội, anh ấy là tất cả của tôi. Sau này không còn gặp được người tốt như anh ấy nữa.”
Món khai vị được bưng lên, Thẩm Đường thu tầm mắt lại.
Cô mở khăn ăn ra, ra hiệu cho anh ta dùng bữa.
Lời nói của Triệu Trì Ý đã đến bên miệng, thấy cô lấy cầm dao nĩa thì cũng ngắt lại.
Cho đến khi đồ ngọt được bưng lên, Triệu Trì Ý mới nói chuyện, không dẫm vào điều cấm kị của cô nữa, nói về bản thân anh ta: “Anh đang bàn chuyện hợp tác với Hà Sở Nghiêu.”
“Ừm, về phương diện nào?”
“Nhà bọn họ kinh doanh dịch vụ ăn uống cao cấp mấy chục năm, dịch vụ ăn uống của khách sạn Thường Thanh còn thiếu sót, hợp tác có thể bổ sung cho nhau.”
Thẩm Đường còn nghĩ rằng anh ta và Hà Sở Nghiêu muốn hợp tác làm ăn về phương diện giải trí: “Không phải anh chỉ quan tâm công ty giải trí của anh sao?”
“Việc làm ăn của khách sạn bây giờ do anh phụ trách.”
Điện thoại kêu lên.
Nhìn vào người gọi đến, biểu cảm của Triệu Trì Ý nhạt xuống.
“Trần Nhất Nặc tìm anh.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô.
Thẩm Đường xúc một miếng kiwi trong dĩa đồ ngọt đưa vào miệng, hoàn toàn không quan tâm.
Triệu Trì Ý nhận điện thoại, giống như đã nghĩ, Trần Nhất Nặc tìm anh ta là muốn xin cách thức liên lạc và địa chỉ hiện giờ của Thẩm Đường.
“Cô Trần, thật xin lỗi.”
“Chủ tịch Triệu, tôi tìm Thẩm Đường không phải để quấy rồi, tôi cũng đã tới New York rồi, nếu không phải bất đắc dĩ thì làm sao tôi lại tìm anh.” Giọng điệu của cô ta tha thiết.
Thẩm Đường đặt dĩa xuống, chỉ xuống dưới lầu: “Bảo cô ta đến quán cà phê tìm tôi.”
Triệu Trì Ý sửng sốt, vẫn làm theo lời cô, sau khi cúp điện thoại thì gửi định vị cho Trần Nhất Nặc.
Chuyện này xem ra là chuyện gia đình của người ta, anh ta không tiện hỏi thêm.
Vẫn còn phải nhanh chóng đến công ty mở cuộc họp, Triệu Trì Ý thanh toán, sau đó hai người xuống lầu.
Lúc đến Thẩm Đường ngồi xe của anh ra, sợ cô không có xe trở về: “Cuộc họp kết thúc anh sẽ đến đón em.”
Thẩm Đường từ chối: “Không cần đâu, đi về cũng không bao xa.”
Trước khi đi, Triệu Trì Ý nhắc nhở Thẩm Đường xem hotsearch trong nước, có lẽ lần này Trần Nhất Nặc tới tìm cô có liên quan đến những chuyện trên hotsearch kia.
Thẩm Đường ôm bó hoa Triệu Trì Ý tặng vào quán cà phê, trong quán cà phê không nhiều người, cô cũng đã gọi một ly cà phê nóng.
Không mang theo chiếc điện thoại cũ, cô gửi tin nhắn cho chị Lỵ, kêu chị Lỵ nói cho cô tình hình trong nước thế nào.
Bây giờ Bắc Kinh là sáng sớm, chị Lỵ là cú đêm nên đến giờ vẫn chưa ngủ.
Muốn giấu cũng không giấu được, cô ấy chụp ảnh màn hình hotsearch hai ngày nay, bao gồm một chút bình luận hot gửi qua hòm thư điện tử cho cô.
[Chuyện kia của em đã lắng lại nửa năm, trí nhớ của internet có hạn, bây giờ không có ai chú ý nữa. Thứ bảy tuần trước, bộ phim của Phàn Ngọc bị Tiêu Chân đè ép trước giờ phát sóng. Chị đã tung hai cái hotsearch làm quà tặng lớn cho Phàn Ngọc, tin tức bà ta ly hôn với Trần Nam Kình, lại đưa tên của em lên hot search. Trong năm năm bà ta đối phó đoàn đội của chúng ta thế nào, chị trả lại bà ta từng thứ một.]
Thẩm Đường vừa nghe là hotsearch Trần Nam Kình ly hôn, đến cả văn kiện đính kèm cũng lười mở ra.
Nói chuyện với chị Lỵ mấy câu tình huống gần đây, Trần Nhất Nặc đã đến như đã hẹn.
Thẩm Đường tắt điện thoại, nhấc bó hoa kia lên đặt ở góc bàn.
Trần Nhất Nặc không có tâm trạng uống cà phê, vẫn gọi một ly mocha.
Chênh lệch thời gian lộn xộn, sắc mặt cô ta rất tiều tụy.
“Chủ tịch Triệu tặng chị sao?” Trần Nhất Nặc nhìn hoa Đế Vương đang nở rộ một cái, dáng vẻ tùy ý không khác với tính cách của Thẩm Đường. Cô ta không quên nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Thẩm Đường nhấc ly cà phê lên uống.
“Cô giáo Thẩm.” Trần Nhất Nặc vẫn gọi cô như vậy: “Gia đình em đã tan nát rồi, có thể mong chị xin nương tay cho không? Nửa năm nay, cuộc sống của em và mẹ em quá gian nan.”
“Có thể gian nan bằng tôi hai mươi lăm năm trước sao?” Thẩm Đường mỉm cười: “Nhiều năm như vậy, nhưng mẹ cô chưa từng nương tay với tôi.”
“Em không muốn tranh luận với chị.” Trần Nhất Nặc luôn luôn ghi nhớ, cô ta đến đây là để hòa giải, không phải để cãi nhau.
Nếu cứ tiếp tục náo loạn như vậy, những bộ phim mà mẹ cô ta đầu tư sẽ không có cách nào phát sóng bình thường nữa.
“Em biết chị cũng rất khó khăn. Ba và mẹ em đã ly hôn, chỉ riêng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đã lên tới hàng trăm tỷ, chỗ nào cũng thiệt hại.”
Cô ta nhẹ giọng nói: “Nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà, đừng để người khác xem trò cười nữa được không chị?”
“Cô Trần, tôi họ Thẩm, sao có thể nói là người một nhà chứ?”
Trần Nhất Nặc nói không lại cô, chuyển sang nói chuyện khác: “Cô giáo Thẩm, trước đây em thật sự rất thích chị, tán thưởng chị, cũng mong muốn sẽ trở thành bạn bè với chị, tuyệt đối không có nửa câu là giả.”
“Cảm ơn.” Thẩm Đường đặt ly cà phê xuống, khảy những cánh hoa: “Cô thích tôi là bởi vì tôi chưa từng tiết lộ quan hệ của tôi và Trần Nam Kình ra trước mặt cô, cho dù lúc đầu mẹ cô đối với tôi như vậy, hận không thể giẫm chết tôi, tôi cũng chưa từng có chút ác ý với cô. Nếu chúng ta đổi vị trí, cô là tôi, nếu như cô cũng làm được giống như tôi, tôi nghĩ mình không chỉ thích cô lúc trước, hiện tại tôi cũng sẽ không tới làm phiền cô nữa.”
Sắc mặt Trần Nhất Nặc đỏ bừng, như ngồi trên kim châm.
Trong lòng phiền loạn, cô ta khuấy ly mocha.
“Xin lỗi, không phải em muốn làm phiền chị.”
Cô ta cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất: “Bây giờ em không có gia đình hoàn chỉnh nữa, mẹ em cũng đã chịu nhiều đả kích rồi, coi như là công bằng đi. Em chỉ muốn dừng chuyện này lại, để chúng ta trở về cuộc sống bình thường thôi.”
“Công bằng? Chuyện này có thể công bằng sao? Cô Trần, chuyện này không thể dừng lại, bởi vì ông nội tôi sẽ không trở về nữa, sự tiếc nuối của ông ấy trước khi ra đi, không thể bù đắp được nữa. Có lẽ trong mắt cô, một người ông không quan trọng, cô có nhiều người thân như vậy, nhưng đối với tôi của tôi, tôi chỉ có hai người thân, đều mang theo tiếc nuối mà rời đi. Tôi không sống tốt, cũng đừng ai mong được sống tốt.”
Thẩm Đường gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán.
“Hôm nay gặp cô, là muốn tận mặt nói với cô, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Cô ôm lấy hoa, mang túi xách rời đi.
Ánh mặt trời buổi chiều lười biếng, đón sinh nhật trong thời gian như thế này rất dễ chịu, vậy mà những người không liên quan cứ liên tục xuất hiện.
Thẩm Đường không trở về căn hộ, cô đi bộ không có mục tiêu trên đường phố.
Đây là ngày nhàn rỗi nhất trong sáu năm nay, không có chuyện gì làm cả.
Đi từ buổi chiều đến khi mặt trời sắp xuống núi, đã đi qua những nơi nào, cô cũng không nhớ được.
Đến dưới lầu của căn hộ, có một chiếc xe việt dã xa lạ, nhưng người đàn ông quen thuộc đang dựa lên cửa xe, anh mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng.
Chiếc xe việt dã hoang không bị trói buộc đều mất đi màu sắc bên cạnh anh.
Tưởng Thành Duật Đứng thẳng, nhìn hoa trong tay cô: “Em mua sao?”
“Triệu Trì Ý tặng.”
Thẩm Đường đặt hoa lên mui xe, vung vung cánh tay đã đau.
Hình ảnh cầu hôn lúc sáng sớm lan ra giữa hai người.
Tưởng Thành Duật vươn tay: “Đưa số cho anh.”
“Anh bay mấy nghìn cây số để đến đây lấy số sao?” Nói xong, Thẩm Đường lấy một thỏi son từ trong túi xách ra, đi tới gần anh mấy bước.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Muốn viết lên tay sao?”
“Viết lên tay một lúc sau sẽ mờ mất.” Thẩm Đường kéo áo khoác của anh, viết số ‘250’ lên ngực áo sơ mi của anh.
“Em viết lên áo của anh, anh đưa em ra ngoài ăn cơm thế nào đây?” Tưởng Thành Duật không để ý quần áo bị làm bẩn, anh đã đặt nhà hàng chúc mừng sinh nhật cô, chuyến bay trong đêm còn phải nhanh chóng trở về London, không có hành lý bên người, không có cách này thay áo sơ mi.
“Ai nói muốn ra ngoài ăn cơm với anh.” Thẩm Đường đóng thỏi son lại.
Tưởng Thành Duật rũ mắt nhìn ba chữ số kia: “Người theo đuổi em thực sự nhiều như vậy, Thẩm Đường em đừng sống chết canh giữ vùng biển ở thôn Hải Đường nữa, tranh thủ đến Thái Bình Dương làm vua đi.”
Thẩm Đường cười một cái: “Vậy thì cảm ơn lời chúc tốt lành của anh.”
Tưởng Thành Duật bất lực với cô, mở cửa xe ra cho cô lên xe: “Một nhà hàng Trung Quốc, không làm mất nhiều thời gian của em, ăn xong anh còn phải đến sân bay.”
Hôm nay anh đã lùi một số việc để bay đến đây, dự án với nhà họ Tiêu kia, cần phải trao đổi với không ít chi nhánh bản địa, người khác không thể làm chủ, cần anh quyết định biện pháp ngay tại chỗ.
Thẩm Đường thắt dây an toàn, Tưởng Thành Duật lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo gió ra, vứt áo gió ra ghế sau, đưa chiếc nhẫn đó cho cô: “Của em.”
Thẩm Đường nhìn chiếc nhẫn kia, rồi lại nhìn anh: “Tối qua em từ chối vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Cầu hôn thất bại rồi cũng phải đưa nhẫn cho em, đây là đặc biệt chọn cho em đó.” Tưởng Thành Duật đặt chiếc nhẫn lên chỗ ngồi bên cạnh cô.
Khởi động xe quay đầu rẽ sang hướng khác.
“Em cất vào đi, xem có thể nhận được bao nhiêu chiếc nhẫn của anh.”
Thẩm Đường cầm chiếc nhẫn lên, khuôn mặt tinh xảo: “Chuẩn bị lúc nào vậy?”
“Từ khi trở về từ Hawaii.” Tưởng Thành Duật giải thích: “Đây là kiểu dáng riêng được chọn ở cửa hàng, sửa lại cho em nên phải tốn vài ngày.”
“Làm sao anh biết số đo ngón tay của em?”
“Dùng mắt để tính, nếu không vừa thì nói cho anh, nhẫn đặt làm cần phải có số đo chính xác.”
Thẩm Đường đặt chiếc nhẫn trở về chiếc hộp trên tay vịn giữa hai người.
Không đồng ý lời cầu hôn thì không thể nhận nhẫn.
“Số 250 kia.” Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Câu từ chối lời cầu hôn của anh còn chưa đủ sao?”
Thẩm Đường hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy sáu chữ kia của anh đủ không?”
“Theo anh nói thì chắc chắn là đủ, đó là mấy chữ anh muốn nói với em nhất.” Tưởng Thành Duật không hiểu: “Một cô gái gả cho người ta, không phải xem nhân phẩm, trách nhiệm và năng lực của anh ta sao? Chỉ vì mấy lời yêu đương thôi à?”
“… Đương nhiên đều phải xem, dưới điều kiện này, ai không thích lời yêu đương chứ?”
“Nếu như em thích, vậy lần sau cầu hôn em anh sẽ nói thêm mấy câu.”
Bỗng nhiên Thẩm Đường nghẹn họng, giọng điệu nuông chiều của anh dành cho cô dường như lại trở về trước đây.
Anh không khuyên cô buông bỏ hận thù nữa, không bảo cô nên làm thế nào nữa.
Nhà hàng Trung Quốc này là Tạ Quân Trình giới thiệu trong nhóm trước đây, mỗi một món ăn đều có thể được gọi là tinh túy trong ẩm thực.
Trên đường tới đây, Tưởng Thành Duật mua cho cô một phần bánh ga tô nhỏ.
Một chiếc bánh ga tô nhỏ, không có nến, Thẩm Đường cũng không muốn ước nguyện, cô lấy nĩa xúc ăn.
“Tuần sau anh về Bắc Kinh, một tháng sau cũng phải ở lại đó.”
Thẩm Đường gật đầu.
Tưởng Thành Duật: “Có thời gian rảnh anh sẽ tới thăm em.”
Thẩm Đường xúc một miếng bánh kem bỏ vào trong miệng: “Em là người anh muốn gặp thì có thể gặp đấy à?”
Tưởng Thành Duật cười nhẹ, thuận theo suy nghĩ của cô: “Anh xếp số đến gặp em nha.”
Mỗi khi giọng điệu của anh mềm xuống, cô không thể chịu được.
“Em muốn hợp tác với anh, lúc nào cũng có thể đến Bắc Kinh tìm anh.” Đến hôm nay Tưởng Thành Duật vẫn chưa nghĩ ra phải hợp tác với cô thế nào, mà cô muốn làm gì tiếp theo, anh cũng không có một chút manh mối.
“Đường Đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh đi.”
Thẩm Đường cúi đầu ăn bánh kem, không nói chuyện.
Tưởng Thành Duật đưa khăn giấy cho cô, chỉ vào trên môi.
Thẩm Đường hiểu ra, lau chút bơ dính bên cánh môi mềm mại.
Ăn một bữa cơm, hai người không nói mấy câu, bầu không khí yên tĩnh nhưng không ngột ngạt nữa.
Từ nhà hàng đi ra, Tưởng Thành Duật đưa cô trở về căn hộ.
Anh xoay đầu nhìn cô: “Gần đây có mệt lắm không?”
Thẩm Đường chậm rãi lắc đầu: “Không biết.”
Muốn thả lỏng bản thân, nhưng ngược lại mất đi phương hướng.
Vì vậy không biết là nhẹ nhõm hay càng mệt mỏi.
“Mệt rồi thì về Bắc Kinh đi.”
Biết rằng cô sẽ không đáp lại, Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Em có nợ ân nghĩa của Triệu Trì Ý không?”
“Không nợ, coi như là anh ta nợ.”
“Ừm.” Tưởng Thành Duật nói: “Nếu nợ, anh sẽ trả.”
Ô tô dừng ở dưới lầu căn hộ, lại đến lúc phải chia xa.
Tưởng Thành Duật lấy áo khoác từ ghế sau cho cô, bó hoa kia cũng đưa cho cô.
Anh nhìn cô, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Ngủ ngon.”
Thẩm Đường vẫy vẫy tay, xoay người đi lên căn hộ.
Theo thói quen cô đút tay vào túi áo khoác, chạm vào một chiếc nhẫn mát lạnh.
Không biết từ lúc nào, anh đã để chiếc nhẫn vào trong túi áo của cô.
Cô vội vàng quay đầu, chiếc xe việt dã của anh đã hòa vào dòng xe.
…
Chiều thứ bảy tuần sau đó, Thẩm Đường đang đọc sách kế hoạch, một dãy số lạ gọi điện thoại tới.
Lúc đầu còn tưởng là Tưởng Thành Duật đổi số điện thoại gọi cho cô, sau khi nhận điện thoại thì lại là một giọng nữ quen thuộc.
“Cô Thẩm, đã lâu không gặp.”
“Trí nhớ của chủ tịch Lục thật kém, vừa gặp nhau hai ngày trước lễ tình nhân mà.”
“Cô xem trí nhớ này của tôi.” Lục Tri Phi đang ở đối diện, nhìn lên căn hộ cao chót vót: “Cô Thẩm, xuống dưới uống ly cà phê không?”
“Đợi một chút.”
Người đến không tốt lành, Thẩm Đường gấp sách kế hoạch lại.
Chiếc nhẫn kim cương nằm trên góc bàn kia, là đồ vật nhỏ có mùi pháo hoa duy nhất trong căn hộ này.
Thẩm Đường thay quần áo xuống lầu, vệ sĩ cũng đi theo.
Lục Tri Phi mặc một chiếc áo sơ mi đen, kiểu dáng mùa xuân năm mới.
Cô ta gọi một ly cà phê cho Thẩm Đường, làm động tác mời ngồi.
“Tôi vừa mới từ London qua đây.” Cô ta cười cười: “Có phải chuẩn bị đối phó công ty của tôi không?”
Thẩm Đường dựa vào lưng ghế: “Biết rõ còn cố tình hỏi sao?”
Lục Tri Phi lấy một tập bản sao tài liệu từ trong túi xách ra: “Cô không còn cơ hội nữa. Một trong những cổ đông của tôi bây giờ là Ninh Dần Kỳ, hợp đồng đã hoàn thành quy trình, cái tôi ký với anh ta là ván bài thỏa thuận. Một khi anh ta hủy bỏ hợp đồng, công ty anh ta tự mình lập nghiệp kia sẽ bồi thường hoàn toàn, đó chính là tâm huyết bao nhiêu năm nay của anh ta.”
Ánh mắt Thẩm Đường lộ rõ sát khí, Ninh Dần Kỳ không hề biết ân oán giữa cô và Lục Tri Phi, khi anh ta đầu tư vào cũng mơ màng không biết gì: “Cô và Tiêu Đổng hợp lại bẫy anh ấy sao?”
“Chữ bẫy này không thể sử dụng tùy tiện đâu, đây là đổ tội cho người khác đó.” Lục Tri Phi mở sang điều khoản mấu chốt, dựng lên cho Thẩm Đường xem: “Nhìn cho kỹ nhé.”
Cô ta chỉ vào điều thứ năm: “Đây là Ninh Dần Kỳ tự nguyện ký. Tôi và Tiêu Đổng đều là vì muốn tốt cho cô, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, đừng bắt ai cắn ai, sống tốt cuộc sống của cô đi.”
Cô ta lại lật đến trang cuối cùng: “Đây là chữ ký của Ninh Dần Kỳ, nhận ra chứ nhỉ? Quên rồi cũng không sao cả, cô có thể tra xem tình hình kết cấu sở hữu cổ phần của công ty tôi bây giờ, tên của công ty Ninh Dần Kỳ ở trên đầu.”
Một phần tiền vốn của Tiêu Đổng là nhập vào chỗ của cô ta thông qua công ty của Ninh Dần Kỳ, có sự giúp đỡ tiền vốn hùng hậu, Thẩm Đường muốn hợp nhất lại, còn khó hơn cả lên trời.
Với tính cách điên cuồng của Thẩm Đường, không chiếm được chắc chắn sẽ hủy hoại, nếu như muốn hủy hoại, vậy chính là hủy hoại hoàn toàn công ty của Ninh Dần Kỳ.
Sức nặng của Ninh Dần Kỳ trong lòng Thẩm Đường, Thẩm Đường sẽ không bỏ mặc.
Cô ta chặn hết cả hai con đường của Thẩm Đường.
Lục Tri Phi cất bản sao hợp đồng đi: “Tôi và Tưởng Thành Duật, có lẽ không có tương lai, nhưng tôi không cho phép sự nghiệp của tôi không có tương lai. Tôi rất mong chờ, tiếp theo cô sẽ chiến đấu với tôi thế nào.”