Các bạn đang đọc truyện Dưới váy thần – Chương 46-47 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 46: Em không hiểu, anh sẽ đến dạy em…
Uống xong một ly cà phê đá, lửa giận trong lòng Thẩm Đường vẫn chưa được áp xuống.
Ninh Dần Kỳ mua cổ phiếu của công ty Lục Tri Phi thuận lợi nhanh chóng như vậy, Ninh Đổng sẽ không thể không biết chuyện, ông ta lại là người bao che cho Tiêu Đổng và Lục Tri Phi.
Ở chỗ Ninh Đổng, công ty cháu trai của mình sáng lập còn không quan trọng bằng lợi ích của tập đoàn Tiêu Ninh, hy sinh lợi ích nhỏ bảo vệ lợi ích lớn, như thế nào cũng đều là có tính toán trước.
Tất cả bọn họ đều cho rằng cô sẽ không thể bỏ qua tất cả, hủy đi tập đoàn Tiêu Ninh giống như hủy đi Phàn Ngọc và Trần Nam Kình.
Lục Tri Phi lại gọi thêm một ly cà phê đá cho Thẩm Đường, Thẩm Đường tức giận như vậy, đã chứng minh sự quan trọng của Ninh Dần Kỳ trong lòng cô.
Ván cờ nguy hiểm lúc trước đã được giải quyết tận gốc, cô ta đã đánh cược đúng.
“Cô Thẩm, Ninh Dần Kỳ mua cổ phiếu của công ty tôi, không thiệt đâu. Tỷ lệ lợi nhuận tôi cho anh ta không tìm ra được cái thứ hai ở giới đầu tư, chỉ cần cô không dùng thủ đoạn sau lưng, anh ta chỉ có lợi mà không có hại.”
Thẩm Đường bưng ly cà phê đá thứ hai lên, làm một động tác nâng ly: “Chúc mừng chủ tịch Lục.”
Lục Tri Phi cầm ly cà phê trước mặt lên, giả cười: “Cảm ơn.”
Cô ta nhấp một ngụm.
Vị đắng, vị chua, tất cả đều ở trong ly cà phê này.
“Bây giờ cô với Tưởng Thành Duật thế nào rồi?” Cô ta hỏi.
Giống như bạn bè tán gẫu với nhau, một câu không liên quan đến việc quan trọng.
Chỉ có bản thân cô ta biết, mỗi một chữ đều chọc đến trái tim.
Người đàn ông kiêu ngạo như Tưởng Thành Duật, sau khi hoàn toàn cắt đứt nửa năm, vậy mà vẫn chạm mặt Thẩm Đường ở Hawaii.
“Cô tò mò chuyện tình cảm riêng tư của tôi như vậy, thỏa mãn cô một chút.” Thẩm Đường đặt cốc cà phê xuống, cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi xách ra đặt lên bàn.
Lục Tri Phi sững sờ, đè nén những suy nghĩ trong lòng đang cuộn lên xuống. Cô ta mỉm cười, không keo kiệt khen ngợi: “Ánh mắt không tệ, rất xinh đẹp.”
Cô ta không hỏi nhẫn là ai tặng, rõ ràng đáp án đã có câu trả lời, cô ta còn ở đây bịt tai trộm chuông.
Có thể lừa mình dối người một giây, cũng cố một giây.
“Nhẫn cầu hôn Tưởng Thành Duật tặng tôi, cầu hôn qua điện thoại, tôi từ chối rồi. Trước khi anh ấy rời đi đã nhét chiếc nhẫn vào túi áo của tôi.” Thẩm Đường đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út: “Số đo ngón tay là anh ấy nhìn vòng nhẫn dùng mắt đo, còn chính xác hơn đo lường nữa.”
Lục Tri Phi đặt ly cà phê trong tay xuống, gọi cho mình một ly cà phê đá.
Miếng thịt trong tim bị con dao cùn của Thẩm Đường cắt từng chút một, trên mặt cô ta duy trì nụ cười như cũ: “Cô tùy ý giẫm lên đồ vật tôi cầu mà không được, rất có cảm giác thành tựu phải không?”
Cô ta nhẹ nhàng hít một hơi, thật sự ngay cả hít thở đều đau.
“Về tình yêu cô thắng rồi, chúc mừng.”
“Chủ tịch Lục, câu nói này cô nói không đúng.” Thẩm Đường tháo chiếc nhẫn kia ra: “Tôi chưa từng tranh giành tình yêu với cô, cái gì gọi là tôi đã thắng chứ?”
Lục Tri Phi cười lạnh: “Cô như thế này gọi là nhận được lợi ích còn khoe mẽ à.”
“Có lẽ trong mắt cô là như vậy, nhưng chủ tịch Lục à, cô nghĩ lại cho tốt một chút, tôi đã tranh giành anh ấy với cô lúc nào?”
Cà phê đá được bưng lên, Lục Tri Phi nhận cà phê chặn lại câu hỏi ngược kia của Thẩm Đường.
Thẩm Đường hỏi nhân viên phục vụ: “Có kem không? Cho chúng tôi hai phần.” Cà phê đá không đủ để dập tắt cơn giận, cho dù là cô hay Lục Tri Phi, cần gấp một hộp kem.
Nhân việc phục vụ mỉm cười: “Vị gì ạ?”
Thẩm Đường: “Sầu riêng.” Cô hỏi Lục Tri Phi muốn vị gì.
Lục Tri Phi cũng lười che giấu sự thất thố sau khi biết Tưởng Thành Duật cầu hôn bị từ chối: “Giống với cô ấy.”
Hai phần kem vị sầu riêng.
Hai người hận đến muốn chết, vẫn có thể bình tĩnh ôn hòa ngồi ăn kem cùng nhau, Lục Tri Phi cảm thấy mình bị Thẩm Đường dẫn dắt, cách bị điên còn không xa nữa.
Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ đã đưa kem tới.
Thẩm Đường tiếp tục nói câu nói bị gián đoạn lúc nãy: “Tôi sẽ chỉ ra sức vì tương lai của tôi và Tưởng Thành Duật, nếu không cố gắng được thì chia tay thôi, nhưng tôi tuyệt đối không có thời gian và hứng thú đi tranh giành anh ấy với một người phụ nữ khác.”
Thẩm Đường là đang ám chỉ cô ta không từ thủ đoạn để tranh giành đàn ông. Sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của Lục Tri Phi bị Thẩm Đường nghiền nát, cực giống với những hạt quả đầy màu sắc được rải lên trên kem, vỡ nát.
“Cô Thẩm, đừng quá làm ra vẻ, nếu như Tưởng Thành Duật đã cầu hôn cô, cô hãy trân trọng thật tốt. Cho dù có phải thật lòng hay không, tôi vẫn có thể nói được câu chúc phúc.”
Lục Tri Phi múc một muỗng kem lớn bỏ vào trong miệng, cái lạnh kích thích dạ dày, lại không đè ép được lửa giận: “Về mặt kinh doanh không tôi không chắc mình có giới hạn cuối cùng, ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, giới hạn cuối cùng là trò đùa buồn cười nhất.”
“Nhưng về mặt tình cảm, nếu như Tưởng Thành Duật không chọn cô thì không được, tôi sẽ không sống chết bám theo, tôi vẫn có thể làm được hai chữ cuối cùng trong tên tôi.”
Tri Phi là tên mà ông nội đã đặt cho cô ta, biết đúng sai.
Vừa nói, cô ta vừa ăn kem: “Sau này cô hãy sống tốt cuộc sống của mình, tôi yên ổn làm kinh doanh của ôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Thẩm Đường cảm thấy buồn cười: “Cô lợi dụng tôi, xây dựng kinh doanh trên nỗi đau của tôi, cô nói nước sông không phạm nước giếng thì nước sông không phạm nước giếng à? Cảm giác lợi ích trên thế giới này đều bị cô chiếm hết.”
Cô xúc một nửa kem thả vào trong ly cà phê, trộn lại với cà phê đá uống cùng.
Lục Tri Phi khuyên cô: “Về chuyện làm ăn cô đã không có đường để đi, vậy thì hãy bắt lấy tình yêu của cô thật tốt, đừng để đến lúc đó vừa mất cả chì lẫn chài.
Thẩm Đường lắc lắc chiếc nhẫn kia lên: “Cho cô xem nhẫn là muốn nói với cô, Tưởng Thành Duật tôi còn không nhượng bộ, thì đừng nói là cô.”
Ánh nắng buổi chiều xiêu vẹo chiếu vào khung cửa sổ, vừa lúc rơi xuống trên người Thẩm Đường.
Giữa ánh sáng và bóng tối, cô trong sáng, Lục Tri Phi ngoài tối.
…
Về đến nhà, Thẩm Đường ngồi xếp bằng trên thảm, dựa lưng vào sô pha, cẩn thận xem lại trong đầu một lượt tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Đột nhiên cô đứng dậy đến phòng sách, mở máy tính bảng ra.
Hôm ở bữa tiệc trên du thuyền ở Hawaii, có mấy quý cô đã đăng tải ảnh vui chơi lúc đó, bởi vì cô đứng ở bên cạnh vị trí trung tâm, cho nên những bức ảnh chụp chung đều có cô.
Cô gửi vài tấm ảnh cho Tạ Quân Trình: [Giúp mình tra xem mấy quý cô trên ảnh này không thích hoặc không hợp với người nào, tốt nhất là người trong giới kinh doanh, càng chi tiết càng tốt.]
Tạ Quân Trình: [Cậu muốn làm gì?]
Thẩm Đường: [Cần dùng tới. Mình đã thua một vố ở chỗ Lục Tri Phi, cụ thể ra sao gặp nhau sẽ nói. Nếu như buổi tối có thời gian đến căn hộ ăn cơm, mình xuống bếp.]
Tạ Quân Trình không dám tâng bốc tài nấu nướng của Thẩm Đường, nhưng vẫn dũng cảm đến. Cho dù là chất lượng có hạn, anh ta cũng dự định nhắm mắt ăn hết.
Thẩm Đường đặt điện thoại xuống rồi đi chuẩn bị bữa tối, những món biết làm của cô có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng chắp vá lại ăn.
Lần cuối xuống bếp là giao thừa năm ngoái, là lúc ăn cơm tất niên với ông nội.
Cô chỉ từng xuống bếp vì hai người, một là ông nội, người còn lại chính là Tưởng Thành Duật.
Chưa đến nửa tiếng, chuông cửa đã vang lên.
Thẩm Đường đi ra mở cửa, Tạ Quân Trình mang theo mấy chai rượu vang đến.
“Rượu vang trong tủ đã sắp bị cậu uống hết phải không?”
“Vẫn còn nửa chai.”
Thẩm Đường đóng cửa, đi theo sau anh ta vào phòng bếp.
Phòng bếp có hai cửa sổ lớn, trong suốt sáng sủa.
Vừa nấu cơm còn có thể vừa nhìn xuống thành phố sầm uất này, vừa sang trọng vừa thoải mái.
“Lục Tri Phi đã đào hố gì cho cậu thế?” Tạ Quân Trình rót nửa ly rượu vang.
Thẩm Đường kể chi tiết chuyện gặp mặt với Lục Tri Phi buổi chiều, không giấu diếm thứ gì.
Tạ Quân Trình cầm lấy ly rượu ngồi trên ghế cao của bàn ăn, chân dài chống mặt đất, nhìn chằm chằm viên đá nổi lên trong ly rượu.
Anh ta suy nghĩ một lúc lâu: “Sao mình cứ cảm thấy Lục Tri Phi đã bắt đầu sắp đặt từ lâu rồi vậy?”
“Vốn dĩ là như vậy mà.” Thẩm Đường lấy bơ từ trong tủ lạnh ra dùng: “Lục Tri Phi phơi bày quan hệ của cậu và mình, nhìn thì giống như giúp mình làm rõ việc tiến vào giới giải trí không phải vì muốn dựa vào quan hệ với Trần Nam Kình để kiếm tiền, trên thực tế cô ta đã giúp Tiêu Đổng một chuyện lớn, cô ta tính toán rất kỹ lưỡng.”
Cô dừng công việc trên tay lại: “Lục Tri Phi nghĩ rằng mình có chứng cứ để chứng minh quan hệ của mình và Tiêu Chân, sớm muộn cũng ép buộc Tiêu Đổng thừa nhận, vì vậy đã ra tay phơi bày chúng ta là bạn trai bạn gái trước, còn muốn kết hôn. Sau lưng cậu lại là tập đoàn M.K lớn mạnh.”
Sau khi Tiêu Đổng công khai cô, giá cổ phiếu của Tiêu Ninh không giảm xuống, ngược lại bởi vì đã trói định Tạ Quân Trình và tập đoàn M.K trong vô hình, nhà đầu tư đều coi trọng tương lai tập đoàn Tiêu Ning có thể hợp tác với M.K, vì thế nên giá cổ phiếu của Tiêu Ninh tiếp tục tăng lên.
Nếu không lần này Lục Tri Phi tìm Tiêu Đổng giúp đỡ, Tiêu Đổng cũng sẽ không sảng khoái như vậy.
Mọi người đều có tính toán của riêng mình, cũng không ai ngu ngốc.
Tạ Quân Trình gật đầu một cái: “Lần này giá cổ phiếu tập đoàn Tiêu Ninh không giảm còn tăng, phải cảm ơn Lục Tri Phi.”
Lúc đầu Lục Tri Phi phơi bày nước cờ này, thế nào cũng không thể thiệt.
Kết quả tốt nhất chính là, sau khi Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật cãi nhau đến tan tành, có lẽ cô ta và Tưởng Thành Duật có thể thành đôi, đồng thời không làm chậm trễ phát triển sự nghiệp.
Kết quả tệ nhất cũng là, cho dù không có được tình yêu, nhưng trên sự nghiệp đã có sự ủng hộ của nhà họ Tiêu, cô ta ở bên Âu Mỹ sẽ như cá gặp nước.
Tạ Quân Trình uống ngụm rượu vang lành lạnh: “Người phụ nữ như cô ta, không có tình yêu vẫn có thể sống, nếu như không còn sự nghiệp nữa thì sống không bằng chết. Cậu đấu với cô ta trên thương trường, có lẽ tạm thời không thể thắng.”
Anh ta hỏi: “Mình cung cấp dịch vụ tư vấn miễn phí, cậu có cần không?”
“Không cần.” Thẩm Đường tự có dự tính của mình: “Cậu giúp mình tra rõ đối thủ của mấy người trong ảnh là được, những việc khác mình sẽ tự làm, nếu không sẽ không còn thú vị.”
Cô thật sự thiếu sót kiến thức kinh doanh, đặc biệt là trên thị trường vốn đầu tư.
“Mình sẽ học Tưởng Thành Duật, bảo anh ấy giúp mình.”
“Cái gì?” Tạ Quân Trình kinh ngạc nuốt một viên đá nhỏ xuống, khiến lồng ngực anh ta phát đau: “Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi sao?”
Thẩm Đường gật đầu: “Bây giờ kiểu anh ấy tốt với mình không còn là kiểu nhìn từ trên cao xuống nữa, mình có thể chấp nhận thái độ bây giờ của anh ấy, cũng bằng lòng cho mình và anh ấy một cơ hội làm lại, nếu như cuối cùng vẫn không thể đi cùng nhau, ít nhất mình sẽ không tiếc nuối nữa. Cũng không chậm trễ chuyện mình dạy dỗ Lục Tri Phi một bài học, ổn đấy chứ.”
Tạ Quân Trình đặt ly rượu xuống, lấy tạp dề đeo lên: “Cậu uống đi, mình nấu đồ Tây cho cậu, nếu cậu quay đầu là bờ, mình cũng phải có chút thành ý nhỉ.”
Thẩm Đường không khách sáo, đổi lại thành cô trở lại ngồi trước bàn ăn.
Cảnh đêm lộng lẫy trước mặt thuộc về cô, là thành phố cô đơn này.
…
Ở Bắc Kinh lúc này, lại là một buổi sáng sớm lạnh lẽo.
Mấy ngày trước nhiệt độ lên tới mười mấy độ, hôm nay cái lạnh đầu xuân đã ập đến.
Trước khi Tưởng Thành Duật ra ngoài, anh nhận được tin nhắn của cháu gái: [Chú, bộ đồ trang điểm năm ngoái cháu cho chú đó, chú trả cháu đi, dù sao chú cũng không dùng đến mà.]
Ra ngoài cửa, gió lạnh thổi đến.
Một tay anh ấn lại vạt áo, dùng ghi âm trả lời cháu gái: [Chú giữ lại cho Đường Đường, cháu thiếu thì tự mua đi.]
Cháu gái: [Kìa chú, làm người phải có giới hạn cuối cùng, Thẩm Đường người ta đã có bạn trai rồi, chú vẫn nên tìm một chị gái khác đi. Cho dù thế nào, cháu đều yêu chú, cũng sẽ cố gắng hết sức ủng hộ couple của chú. Chú không biết cháu có bao nhiêu mong chờ có một em trai hoặc em gái đâu, đợi khi cháu kết hôn với Phó Thành Lẫm đúng lúc có thể làm phù dâu phù rể cho cháu. Mà cũng làm Phó Thành Lẫm ngượng ngùng rồi, hơn ba mươi tuổi còn phải ôm em trai em gái nữa.]
Tưởng Thành Duật: “…”
Không có cách nào tiếp tục trò chuyện, anh tắt màn hình điện thoại, ngồi lên xe đến công ty.
Giữa đường, nhận được điện thoại của Tạ Quân Trình.
Đây là lần đầu tiên Tạ Quân Trình chủ động gọi điện thoại cho Tưởng Thành Duật, sắp tới tập đoàn của hai nhà sẽ cùng nhau thu mua một công ty, công ty muốn thu mua nằm ở Bắc Kinh, người trong tổ dự án của M.K được điều động từ trụ sở chính bên này.
“Chủ tịch Tưởng, đến lúc đó vẫn phải làm phiền anh quan tâm nhiều hơn.”
Nể mặt Thẩm Đường, cho dù đêm ở bữa tiệc trên Hawaii đó, Tạ Quân Trình làm khó anh các kiểu, Tưởng Thành Duật vẫn khách sáo như cũ nói: “Đó là điều nên làm.”
Tuần sau người của tổ dự án sẽ đến Bắc Kinh, Tạ Quân Trình hỏi Tưởng Thành Duật: “Không biết là vị nào bên Kinh Húc là người phụ trách dự án lần này vậy?”
“Chỉ cần liên quan đến dự án thu mua, đều là tôi tự mình xem xét.”
Nghe xong, Tạ Quân Trình yên tâm rồi.
Chỉ là bên Kinh Húc kia do ông chủ Tưởng Thành Duật này đảm nhiệm vai trò người phụ trách dự án, M.K cũng không thể tùy ý phái một phó chủ tịch qua đó, đến lúc đó khi từng người tranh giành lợi ích, không có quyền lên tiếng như Tưởng Thành Duật.
“Phía M.K bên này tôi phụ trách, những người khác của tổ dự án qua đó trước, tôi xử lý một chút chuyện, sau đó sẽ đến Bắc Kinh.”
“Vậy chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh.” Tưởng Thành Duật cúp điện thoại.
Lần này công ty mục tiêu cần thu mua, giữ mức định giá bốn mươi hai nghìn tỷ.
Sau này có rất nhiều công việc đang đợi Tưởng Thành Duật, thời gian anh đi thăm Thẩm Đường, đã ít lại còn ít hơn.
Cô đã không biết lại còn ghét bỏ thành ý theo đuổi của anh.
Một tuần sau, tin tức tập đoàn Kinh Húc và M.K hợp tác và thu mua, cho dù toàn tổ dự án đều đã ký thỏa thuận giữ bí mật, vẫn không thể ngăn được sự lan truyền nhanh chóng trong giới như cũ.
Ở London xa xôi, Tiêu Đổng cũng nghe nói, ông ta vừa họp xong lúc sáng, hôm nay Ninh Đổng cũng ở đây.
“Nghe nói Thẩm Đường đã đi Bắc Kinh.” Ninh Đổng cũng đang xem báo cáo kinh tế tài chính ngày hôm nay, nhắc đến một câu.
Tiêu Đổng cười cười: “Tin tức của ông cũng rất nhanh.”
Tầm mắt của Ninh Đổng vẫn luôn dừng trên tờ báo, ánh mắt dưới đôi kính không hề gợn sóng: “Không còn cách nào, ai bảo chuyện này liên quan đến sự khuếch tán lãnh thổ của Tiêu Ninh trong nước sau này.”
Dừng lại vài giây.
“Đây là Thẩm Đường dự định nhận thua, đi kết hôn với Tưởng Thành Duật à?”
Tiêu Đổng đang đun nước pha trà hoa nhài, đời này ông ta chỉ thích rượu vang và trà hoa nhài, đến nay tuổi đã cao, không dám uống rượu vang mỗi ngày, chỉ có thể pha trà hoa nhài để uống.
“Kết hôn không phải không thể. Với tính cách của nó, không đánh trả Lục Tri Phi vậy thì không phải Thẩm Đường.”
…
Mấy ngày nay Bắc Kinh đã mưa một trận lớn, nhiệt độ giảm nhanh xuống còn hơn mười độ.
Hôm nay Viên Viên trang điểm kĩ lưỡng, trước khi đến sân bay, cô ấy tốn mấy tiếng đồng hồ trang điểm một phen, vẽ một lớp trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài kiểu dáng mùa xuân vừa mới mua, còn mặc một chiếc áo gió kiểu mới nhất bên ngoài.
Khoảnh khắc vừa mới bước xuống xe, cô ấy lạnh đến mức run lên cành cạch.
Nhìn thấy bóng người quen thuộc bước ra, cô ấy kích động vẫy tay: “Chị Đường!” Sau đó cũng đã nhìn thấy người đẩy hành lý phía sau Thẩm Đường kia.
Thẩm Đường nhìn cô trợ lý nhỏ ngày trước bây giờ ăn mặc xinh đẹp, bất lực lắc đầu, đây là vì muốn làm đẹp vì người.
“Chị Đường, nhớ chị chết mất.” Viên Viên ôm lấy Thẩm Đường, biết Thẩm Đường trở về, cô ấy đã mất ngủ hai đêm. Xuyên qua bờ vai Thẩm Đường, cô ấy nhìn về phía vệ sĩ đeo kính râm ở đằng sau: “Đã lâu không gặp.”
Vệ sĩ rất ngạc nhiên, trợ lý nhỏ chào hỏi với anh ấy, khẽ gật đầu một cái.
“Chị Đường, em đã thu dọn nhà cửa xong rồi, căn phòng kia của chị vẫn là kiểu dáng lúc đầu, khăn trải giường cũng không thay đổi, cây xanh lớn lên càng thêm tươi tốt.” Viên Viên huyên thuyên nói trong bảy tháng qua, Bắc Kinh và căn hộ kia thay đổi thế nào.
Thẩm Đường không biết sẽ ở Bắc Kinh bao nhiêu lâu, đến lúc đó lại có kết cục thế nào với Tưởng Thành Duật, cô không thuê nhà, dự định ở khách sạn.
Sau khi Viên Viên biết được thì nhất quyết không chịu, muốn cô về ở căn hộ, nói nơi đó cũng từng là nhà của cô.
Căn hộ có hai phòng ngủ, đủ cho cô và Viên Viên ở.
Viên Viên vô cùng nhiệt tình, giúp vệ sĩ thuê một căn phòng ở tòa nhà bên cạnh.
Xa cách bảy tháng, Thẩm Đường sắp quên mất trong căn hộ là hình dạng thế nào, nhìn thấy trên bàn trà là một chiếc bút nhớ năm màu, còn có một chồng kịch bản bị cô xem nát, ký ức bị gọi trở về.
‘Sanh Tiêu cạn duyên phận’, ‘Đầu hạ năm ấy’, ngay cả bộ kịch bản cuối cùng quay xong đã rút lui ‘Tỉnh dậy từ giấc mơ’, Viên Viên cũng mang trở về cho cô.
Thẩm Đường lật mở ‘Đầu hạ năm ấy’ ra xem, hình ảnh Tưởng Thành Duật ghen khi cô quay cảnh hôn vẫn ở ngay trước mắt cô.
Điện thoại có tin nhắn gửi đến, Tạ Quân Trình: [Buổi tối khoảng mười giờ rưỡi, câu lạc bộ.]
Anh ta còn gửi cho cô ảnh chụp màn hình định vị của câu lạc bộ.
Thẩm Đường đặt kịch bản xuống, mang vali vào trong phòng thay đồ, mở ra tìm một chiếc váy dài quyến rũ. Mặc xong, cô nhìn gương một cái, đột nhiên bật cười.
Cô giống hệt với Viên Viên.
Mười giờ bốn mươi lăm, mấy chiếc ô tô sang trọng lần lượt tiến vào trong sân câu lạc bộ.
Đây là nơi bữa tiệc thứ hai của Tưởng Thành Duật đêm nay, không tới cũng không được.
“Anh Tưởng, hút một điếu thuốc rồi hãy vào.” Người đi cùng muốn đưa điếu thuốc cho anh.
Tưởng Thành Duật xua xua tay, lấy một chai nước đá từ trong xe ra uống.
Có người không nhịn được, hỏi: “Anh thật sự muốn hợp tác với Tạ Quân Trình sao?” Đến nay trong cái giới kinh doanh này, đây đã là bí mật nửa công khai.
Tưởng Thành Duật: “Ừ.”
“… Anh điên rồi à?” Người nói câu này, đêm đó cũng tham gia bữa tiệc ở Hawaii, tận mắt thấy Tạ Quân Trình và Thẩm Đường vẫn chưa chia tay.
Chuyện này mới qua không bao lâu, anh đã muốn hợp tác với bạn trai chính quy của người ta ư?
Trước kia bọn họ không tin cái gì ếch ngồi đáy giếng, bây giờ nhìn thấy rồi, hai đóa hoa hải đường khiến anh không nhìn rõ bản thân mình đang làm gì.
Tưởng Thành Duật lười quan tâm, đêm đó anh đã giải thích ở trên du thuyền, bọn họ không tin, trách ai chứ.
Anh uống một nửa chai nước đá, đóng nắp lại, đi vào trong câu lạc bộ.
“Tưởng Thành Duật.” Một giọng nói lành lạnh mang theo chút kiêu ngạo xuyên vào màng nhĩ.
Bước chân Tưởng Thành Duật dừng lại, anh chắc chắn mình không uống say, không phải nghe thấy ảo giác.
Anh đột ngột xoay người lại, Thẩm Đường đang ở bên ngoài cách anh mấy mét.
Ánh đèn đường dịu dàng, hiện rõ người phụ nữ không có lương tâm như cô vậy.
Tưởng Thành Duật đưa chai nước trong tay cho vệ sĩ, bước nhanh đến bên cô.
Anh không nói gì cả, cong eo một phát ôm cô lên.
Đã rất lâu rồi, anh không ôm cô một cái thật cẩn thận.
“Ôi! Anh làm gì vậy?” Thẩm Đường bị giật mình.
Trong sân còn có mấy người khác, làm sao anh lại ôm cô lên như thế.
Ngay cả ba năm bọn họ ở bên nhau, anh cũng chưa từng kích động ôm cô lên như vậy.
“Buông em xuống đã.”
Tưởng Thành Duật buông cô xuống, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô một cái, giọng nói có hơi khàn khàn: “Cảm ơn em đã trở về.”
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, anh chỉ nói một câu này.
Sau đó, hai tay nhốt cô trong vòng ngực.
Cậu hai nhà họ Tưởng luôn bình tĩnh tự kiềm chế, lại luôn lạnh nhạt với tình cảm, hôm nay khiến lồng ngực mấy người ở hiện trường bị đâm mấy nhát dao.
Thuốc lá bọn họ còn chưa hút, trực tiếp vứt bỏ đi vào bên trong câu lạc bộ.
Đến tầng hai, mấy người đi đến bên cửa sổ hút thuốc, bọn họ từ tầng hai nhìn xuống hai người đứng dưới sân gần nhau như vậy, liếc mắt đưa tình, không khỏi cảm thán: “Biết vì sao Thẩm Đường có thể nắm chặt anh Tưởng như vậy không?”
“Xinh đẹp, có cá tính.”
“Cái này không quan trọng. Chủ yếu là, từ nhỏ Thẩm Đường đã sống bên bờ biển, cá nào cũng đã từng nhìn thấy, có tiềm năng làm thần biển đó.”
“…”
Thẩm Đường để Tưởng Thành Duật ôm mấy giây, đợi anh bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Chủ tịch Tưởng, anh hiểu lầm rồi, em không phải đến đồng ý lời cầu hôn của anh, em là một thành viên của tổ dự án M.K, sau này còn nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn.”
“Xin lỗi, lúc nãy… “ Có chút thất thố. Tưởng Thành Duật buông cô ra: “Cho dù là nguyên nhân gì, ít nhất em cũng bằng lòng trở về rồi.”
Thẩm Đường thẳng thắn nói ra: “Tuy rằng tạm thời em làm việc ở M.K, nhưng em vẫn không từ bỏ đối phó Lục…”
Tưởng Thành Duật biết cô muốn nói gì: “Không sao cả, em không hiểu, anh sẽ đến dạy em.”
Chương 47: Cùng hát một khúc ca…
Thẩm Đường không định ở lại lâu, cô đến câu lạc bộ chỉ là muốn gặp anh và cũng cho anh biết cô đã quay lại.
“Anh đi đi.” Cô vẫy tay với Tưởng Thành Duật.
“Không vội.” Tưởng Thành Duật giữ cô lại, bảo cô vào phòng riêng cùng anh.
“Nhân tiện giới thiệu với em một vài người quen.” Anh nói như vậy.
Thẩm Đường từ chối khéo: “Em phải về nhà, vẫn còn nhiều đồ phải thu dọn.”
Biết rõ cô viện cớ, nhưng Tưởng Thành Duật không muốn làm khó cô: “Để anh đưa em về.” Anh rời khỏi căn phòng mà có mấy người bạn đang đợi anh lần nữa, anh nói với vài người vừa hút thuốc lá ngoài sân: “Không cần chờ tôi đâu, mọi người cứ chơi đi.”
Tưởng Thành Duật tự mở cửa sau ô tô, không nói không rằng, không cho phép người ta nói lời từ chối.
Thẩm Đường nhìn anh, cúi người ngồi lên xe.
Áo khoác của anh được vắt lên hộp kê tay phía sau, cô không chú ý ngồi lên ống tay áo đó.
Thẩm Đường hơi nhấc người dậy, túm lấy ống tay áo ra.
Trông chiếc áo này rất quen mắt, cô nhớ ra rồi, lúc sống trong căn hộ ở Thượng Hải, cô thường dùng chiếc áo khoác này che chân, còn giẫm chân lên mấy lần.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới cuốn theo cả hương rượu nồng vào trong xe, cửa xe đóng lại, Tưởng Thành Duật nhanh chóng ngồi xuống ngay bên cạnh.
Tưởng Thành Duật nhìn chằm chằm lấy cô: “Em sao thế?”
Nãy giờ Thẩm Đường bị chiếc áo thu hút làm phân tâm, lúc này cô mới bình tĩnh trở về trạng thái bình thường: “Không có gì.”
Một chiếc áo khoác chia cách hai người sang hai bên.
Tưởng Thành Duật với lấy chiếc áo đặt vào chỗ bên tay trái gần cửa sổ xe.
Anh và Thẩm Đường vẫn bị ngăn cách một khoảng là chiếc hộp kê tay, tuy nhiên không có chiếc áo khoác màu đen chặn giữa nên dường như kéo khoảng cách lại gần hơn một chút.
“Em uống chút gì không?” Anh hỏi.
Thẩm Đường không nghĩ ngợi đã lắc đầu, trong chiếc xe này có quá nhiều kỷ niệm giữa cô và anh, những chuyện nhỏ nhặt như khát nước, uống nước đều không khiến cô bận tâm.
Tưởng Thành Duật cầm lấy chai nước khoáng mở ra đưa cô, Thẩm Đường không muốn uống, dường như cô đang tìm thứ gì đó trong túi xách.
Anh tự mình uống chai nước vừa mở ra.
“Vật về chính chủ.” Thẩm Đường dùng hai ngón tay lấy chiếc nhẫn kim cương ra.
Ánh mắt Tưởng Thành Duật đối diện với cô, bóng cây bên lề đường ngả xuống phản chiếu lên lớp kính cửa xe, rơi xuống bên mặt cô, chiếc xe lướt qua dưới những tàng cây, những tia sáng trên mặt cô cũng vì thế mà rung rinh ẩn hiện.
“Kích cỡ có vừa không?”
Cách vài giây, anh vẫn nhận lấy nó.
Cực kỳ vừa vặn.
Chỉ là cô còn chút tự ái trong lòng nên không biết trả lời ra sao.
“Vừa là được rồi.” Tưởng Thành Duật cất chiếc nhẫn kim cương vào trong túi áo khoác.
Hộp đựng chiếc nhẫn vẫn đang ở London.
“Em sống ở đâu?”
Thẩm Đường: “…”
Cô nhớ ra từ lúc lên xe đến bây giờ, chưa từng đề cập đến chuyện này, thế mà lái xe cũng đủ bình tĩnh, tùy chọn một hướng mà đi, không hỏi xem đích đến ở đâu.
“Vẫn là căn hộ em thuê lúc đầu.”
“Không phải em đã tặng cho người khác rồi sao?” Tưởng Thành Duật nghiêng mặt nhìn cô.
“Viên Viên không cho em ở bên ngoài, chắc cũng mấy tháng thôi, ở chung vẫn ổn.”
Tưởng Thành Duật giữ một khoảng cách thoải mái với cô, không nói căn hộ của mình đang trống, càng không đề nghị cô sang ở chung.
“Trước khi về nước em đã gọi điện thoại cho anh Thẩm rồi.” Thẩm Đường rất tự nhiên đặt cánh tay mình lên hộp kê tay trong xe. “Anh Thẩm kể với em, hồi trước Tết Âm Lịch anh đã đi một chuyến đến thôn Hải Đường.”
Ánh mắt cô liếc qua anh, hỏi : “Đi công tác ở Thâm Quyến sao?”
Không phải đi công tác, mà đặc biệt đến thôn Hải Đường.
Tưởng Thành Duật thuận theo lời nói của cô: “Ừm, đi công tác để bàn công việc. Còn nhiều thời gian, cách đó cũng không xa nên anh đi thăm ông nội.”
Khi xưa ông nội mất, anh đang ở nước ngoài, không kịp về tiễn đưa ông đoạn đường cuối cùng, nên hôm đó anh đã mua một bó hoa để đến thăm ông.
“Cảm ơn.”
“Không có gì, là chuyện nên làm mà.”
Nhắc tới ông nội, Thẩm Đường luôn cảm thấy lòng nặng trĩu, không biết phải tiếp lời anh như thế nào, trong xe rơi vào im lặng hơn nửa phút.
Tưởng Thành Duật phân tán sự chú ý của cô: “Em vào trong tổ dự án phụ trách việc gì thế?”
Thẩm Đường xốc lại tinh thần: “Việc lặt vặt thôi. Bây giờ em cũng chưa rõ lắm, đến lúc đó để xem Tạ Quân Trình sắp xếp ra sao.”
“Ở trong tổ dự án em không học được gì đâu, mỗi người đều có công việc của riêng mình, không ai rảnh mà đang trong thời gian chạy dự án lại kiên nhẫn giảng giải cả.” Tưởng Thành Duật đề nghị với cô: “Sau này, mỗi ngày em đến chỗ anh đi, để có thể hiểu toàn bộ về sự phát triển toàn diện của dự án này.”
“Trong công việc, em khẳng định anh rất hung dữ, nếu ngày ngày đến chỗ anh, không chắc anh sẽ còn nể mặt em.”
Tưởng Thành Duật cười nhẹ: “Anh sẽ không hung dữ với em.”
“Anh cũng đâu phải chưa từng hung dữ.” Thẩm Đường thu ánh mắt tính sổ lại: “Ánh mắt cũng có thể giết em.” Ý cô nói chính là thời điểm hai người chia tay.
Tưởng Thành Duật nghiêm túc: “Đó chẳng phải là do em muốn rời bỏ anh sao?”
Thẩm Đường lặng im.
Tưởng Thành Duật điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêng người dựa vào phía hộp kê tay, chống tay lên cằm.
Cánh tay hai người đều tựa lên hộp kê tay, cách nhau không quá một tấc.
“Em muốn nghe nhạc hay xem TV?”
Thẩm Đường: “Sao cũng được.”
“Phiền anh mở phim truyền hình, mở bên phía Thẩm Đường.” Tưởng Thành Duật nói với tài xế lái xe.
Tài xế làm theo, đồng thời nâng các tấm ngăn bằng kính cách âm ở phía trước và sau của hàng ghế xe lên.
TV của xe được nâng lên ở phía ghế trước mặt cô, rất nhanh sau đó màn hình bật sáng rồi tự động kết nối tín hiệu phù hợp.
“Anh có còn trở lại không?” Từ trong TV phát ra giọng nói của cô.
Vài giây sau, một giọng nam trả lời: “Có thể sẽ trở lại.” Câu nói không hề có sự chắc chắn.
Đây là bộ phim thanh xuân đô thị của đài truyền hình mà cô và Tưởng Thành Duật đã xem trong dịp Tết Âm Lịch, khi đó hai người còn chưa chia tay. Trong phim này, cuối cùng cô và nam chính có một kết thúc BE.
Về sau nam chính không quay về nước, mà kết hôn ở bên nước ngoài.
Trên màn hình TV đang chiếu tập 28.
Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn Tưởng Thành Duật: “Không phải anh đã xem qua bộ phim này rồi sao?”
Tưởng Thành Duật: “Đã xem qua ba lần rồi.”
“…” Thẩm Đường không nói lại.
Cô hiếm khi xem phim mình diễn, không xem nổi, luôn cảm thấy ngại ngùng.
Chưa phát hết một tập, xe đã dừng trước cổng khu cô đang sống.
Tưởng Thành Duật không phải là chủ sở hữu ở đây nên xe không thể đi tiếp vào trong.
Thẩm Đường không cho Tưởng Thành Duật tiễn cô, sau khi xuống xe thì đi thẳng qua cổng gác rồi vào trong khu dân cư.
“Chủ tịch Tưởng, Chủ tịch Nghiêm đang ở phía sau.” Tài xế lên tiếng nhắc nhở.
Tưởng Thành Duật cũng đã nhìn thấy xe của Nghiêm Hạ Vũ, anh mở cửa bước xuống.
Nghiêm Hạ Vũ hạ cửa kính xe, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe Tưởng Thành Duật chế giễu vài câu.
“Chúng ta không biết ai thảm hơn ai.” Xe của Nghiêm Hạ Vũ đã đỗ ở đây một lúc lâu, kiên nhẫn vẫn không đợi được một người. Anh ta nhìn thấy Ôn Địch cùng một người đàn ông dùng bữa trong nhà hàng, nên đã đợi cô ta ở đây từ sớm.
Đợi từ mười giờ đến bây giờ trời đã rạng sáng rồi mà vẫn chưa thấy Ôn Địch trở về.
Tưởng Thành Duật gõ vài cái lên gương chiếu hậu: “Đừng đánh đồng tôi với cậu.”
Nghiêm Hạ Vũ không buồn tranh luận với anh: “Cậu chỉ ở bên chăm sóc Thẩm Đường, vậy chưa đọc tin tức bên New York à?” Anh ta cũng vừa mới biết được mười phút trước.
Tưởng Thành Duật cảm thấy có điều không hay: “Tin gì?”
“Năm giờ chiều qua theo giờ New York, Tiêu Đổng nhận lời mời tham gia một hội nghị cấp cao về tài chính, tại hội nghị, phóng viên đề cập đến việc liệu tập đoàn Tiêu Ninh có thể hợp tác sâu rộng với M.K trong tương lai hay không. Cái lão cáo già Tiêu Đổng đó trốn tránh câu hỏi, chỉ nói rằng chiều nay sẽ hẹn đánh golf với Mộ Đổng ngay tại khuôn viên nhà họ Mộ.”
Mộ Đổng là ông ngoại của Tạ Quân Trình, cũng chính là người sáng lập nên tập đoàn M.K.
Câu nói kia của Tiêu Đổng ý muốn tiết lộ ra bên ngoài rằng mối quan hệ giữa Thẩm Đường và Tạ Quân Trình vẫn tốt đẹp, không loại trừ khả năng hai nhà sẽ hợp tác trong tương lai.
Ngay buổi sáng hôm nay, một phóng viên đã đến phỏng vấn mẹ của Tạ Quân Trình. Mẹ của Tạ Quân Trình cho biết tình cảm của hai đứa trẻ rất tốt, cũng sẽ tổ chức đám cưới nhanh thôi.
Đây xem như là thông báo nửa chính thức về việc kết hôn, một thông tin có lợi, kết thúc phiên giao dịch cuối ngày hôm nay, giá cổ phiếu của Tiêu Ninh lẫn M.K đều đặn tăng mạnh.
Nghiêm Hạ Vụ tìm tin tức đó trên di động rồi đưa cho Tưởng Thành Duật: “Cậu xem giờ cậu bất lợi biết bao nhiêu, tôi cũng không biết làm kiểu gì để phá cục diện này.”
Tưởng Thành Duật không nhận lấy di động mà rút điện thoại di động của mình ra gửi tin nhắn cho Tạ Quân Trình: [Anh có ý gì?]
Gửi xong, anh đi đến chỗ ô tô của mình.
Tạ Quân Trình vừa mới cãi nhau ầm ĩ với mẹ, bất kể trước đó đã chụp ảnh anh ta và Thẩm Đường như thế nào, thì tất cả đều là tin tức trên mạng, bản thân anh ta chưa từng thừa nhận trước giới truyền thông.
Hôm nay, mẹ anh ta nói thẳng như vậy, chính là tạo tín hiệu cho các nhà đầu tư.
Anh ta không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cãi lộn với mẹ, ba thì bảo anh ta bình tĩnh lại.
Sự tình này, bình tĩnh thế nào được cơ chứ.
Tạ Quân Trình nhắn lại Tưởng Thành Duật: [Không phải ý của tôi mà là ý của mẹ tôi. Bà ấy cũng không phải chưa từng nghe qua tính cách của mấy người, ba tôi năm đó là do chính bà không từ thủ đoạn giành về, bây giờ bà ấy lại nhìn trúng muốn Thẩm Đường làm con dâu, muốn giành lấy một người vợ cho tôi.]
Mẹ anh ta quả thực rất thích Thẩm Đường, thích ngoại hình của Thẩm Đường, còn thích phong cách làm việc gọn gàng sạch sẽ của Thẩm Đường. Hồi đó, truyền thông bất ngờ đăng tải video có anh ta và Thẩm Đường, mẹ anh ta phấn khích mãi không thôi, nhiều lần hối thúc anh bao giờ mới đưa Thẩm Đường về nhà.
Chuyện tình yêu mấy năm nay của anh ta còn không bằng chuyện ráp một khung máy bay trực thăng, mẹ không làm gì được anh ta, nhưng giờ lại có thời cơ thuận lợi như thế, sao mẹ anh ta sao dễ dàng bỏ qua được.
Dư luận là con dao hai lưỡi, lúc đầu con dao này có ích bao nhiêu thì hiện tại gây tác dụng phụ nguy hiểm bấy nhiêu.
Tạ Quân Trình: [Tôi sẽ nhanh chóng đến Bắc Kinh, đi một bước tính một bước.]
Anh ta không biết đời trước đã tạo nên cái nghiệp gì mà để đời sau gặp phải toàn là những người phụ nữ vô cùng cố chấp. Hết lần này tới lần khác anh ta đều phải nhượng bộ, nhắm mắt làm ngơ với mấy người phụ nữ ấy.
Điện thoại di động của Tưởng Thành Duật rung lên, là cháu gái anh: [Chú à, ôm chú một cái.]
Xem ra có vẻ như cháu gái anh cũng đã đọc được mấy bài báo bên nước ngoài rồi.
Lê Tranh gửi đến lần hai: [Chú đừng xem hot search, bình luận đau lòng lắm, trên đó bọn họ đều nói về couple Thẩm Đường và Tạ Quân Trình thôi.]
Một người đàn ông ngông cuồng như Tạ Quân Trình vậy, một khi hồi tâm chuyển ý, quả thật sẽ khiến người ta phải khóc thét.
Anh ta có quá nhiều điểm làm các cô gái rung động, không chỉ là vị trí ‘thái tử’ của M.K tỏa sáng, mà bản thân anh ta cũng sở hữu nhiều công ty, trước đó còn là cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hãng hàng không M.K và cũng đứng hạng nhất về kỹ thuật điều khiển máy bay.
Đã thế còn trông rất đẹp trai.
Chú cô ta chỉ là khiêm tốn thôi, chứ nếu phải so tài với Tạ Quân Trình thì chắc chắn vẫn thắng.
Mà dù thắng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, gia đình Thẩm Đường và Tạ Quân Trình đã quen biết bao năm như thế.
[Chú, không sao hết, bọn con đều yêu chú mà.]
Tưởng Thành Duật bắt ngay được trọng điểm trong thông tin của cháu gái, tin tức bên nước ngoài đã lên hot search trong nước.
…
Thẩm Đường cũng biết được tin hotsearch này, là do Viên Viên gửi cho cô.
Cô chẳng cảm thấy gì, xem xong thì thoát ra.
[Đúng bảy giờ tối mai gặp mặt.] Cô nhắn cho Trần Nam Kình, kèm theo địa chỉ của một quán cà phê.
Trần Nam Kình bất ngờ nhận được tin nhắn của con gái: [Được, ba sẽ qua đó đúng giờ.]
Ngày hôm sau, ông ta đến quán cà phê đã hẹn trước đó một tiếng đồng hồ.
Chút sau Thẩm Đường mới đến, trên tay cô cầm một chiếc túi xách.
Trần Nam Kình không biết cô thích uống loại cà phê nào: “Con muốn uống loại nào?”
Trái lại Thẩm Đường nói với nhân viên phục vụ: “Một ly sữa, cảm ơn.”
Quán cà phê do Ôn Địch đầu tư vào cuối năm ngoái, nhân viên phục vụ nhìn cô không khỏi ngỡ ngàng, ngay cả phòng riêng này cũng là được Ôn Địch đặt trước cho cô.
“Ba xem tin tức trên mạng rồi.” Trần Nam Kình tìm chuyện nói với cô: “Nếu thật sự như vậy thì ba chúc mừng con, Tạ Quân Trình không tệ, người khác ba không biết nhưng Tạ Quân Trình đối xử với con quả thực rất tốt.”
Lúc ở thôn Hải Đường, ông ta từng gặp mặt Tạ Quân Trình, cũng để lại cho ông ta một ấn tượng tốt.
“Nếu như con kết hôn với Tạ Quân Trình, thì sau này con sẽ ở lại bên đó, tận hưởng cuộc sống yên bình, ba cũng sẽ thường xuyên đến thăm con.”
“Vậy ra là mong chờ tôi định cư ở nước ngoài à?” Thẩm Đường xếp lại túi xách trong tay, chiếc túi làm bằng nhựa phát ra âm thanh ‘sột soạt’.
Cô cười mỉm: “Hẳn là ông và Phàn Ngọc cũng muốn cuộc sống yên bình đó.”
“Đường Đường…” Trần Nam Kình bất lực.
Thẩm Đường mở chiếc túi xách tay làm bằng nhựa, bên trong có ba cuốn sổ ghi chép bản lớn có bìa màu đen, cô lấy ra đặt lên trên bàn: “Di vật của ông nội, ban đầu tôi không định đưa cho ông, nhưng tôi không muốn giữ lại bên mình, cũng không nỡ đem bỏ đi.”
Trong ba cuốn sổ ghi chép, chỉ có cuốn trên cùng là còn mới đến năm, sau phần, những cuốn dưới cùng đã cũ theo năm tháng, bìa không được rõ nét.
Trần Nam Kình đưa tay ra, lúc cầm lên bất giác run rẩy.
Ông ta lật mở cuốn dưới cùng, xộc vào mũi là mùi hương ẩm mốc cũ kĩ của mực viết hòa cùng trang giấy.
Ngày tháng ghi ở mặt trước cuốn sổ là từ mười năm trước, nét chữ không quá đẹp, dày đặc những ghi chép của ông cụ về những điều tâm đắc khi xem phim, cùng với đó là những phân tích chỉ ra những phân đoạn đặc sắc cũng như những phân đoạn còn khiếm khuyết trong phim.
Một bộ phim, mười lăm trang cảm nhận sau khi xem.
Mỗi lần lật một trang, giống như có chiếc dây thừng mảnh thắt chặt lấy cổ, lật đến trang thứ mười lăm, ông ta gần như không thể thở nổi nữa.
Trang thứ mười sáu lại kể về cơ hội được xem một bộ phim khác, chính là bộ phim có ông ta đóng vai chính.
Trước kia, mỗi lần trò chuyện với ba, hay những lần không có chuyện gì để nói, ba đều sẽ nói một câu: “Ba đang xem phim con đóng.” Lúc ấy ông ta không hề để tâm, đều cho rằng chỉ là ba đang tìm chuyện nói với ông ta.
“Ba cuốn đều ở đây, ông về nhà từ từ mà xem.” Giọng nói của Thẩm Đường kéo ông ta trở lại hiện thực: “Sau này ông cứ nhìn vào mấy cuốn sổ ghi chép này mà sám hối, đừng có giả bộ đi tìm tôi nữa.”
Trần Nam Kình ngẩng đầu, không để ông ta cất lời, Thẩm Đường làm động tác tay ra hiệu dừng lại: “Trần Nam Kình, ông đã khiến tôi tổn thương hai mươi lăm năm, không phải hai mươi lăm ngày, nhiều chuyện tôi không muốn nhắc lại nữa.”
Cô uống vài ngụm sữa: “Tôi đã từng cầu xin ông, lúc bà nội tôi ngã bệnh, ông gọi điện thoại cho tôi, vừa đúng thời điểm tôi rơi vào tuyệt vọng nhất, chuyên ngành yêu thích không thể tiếp tục học, còn bị ép phải rời xa Ninh Dần Kỳ, tôi hỏi ông, tôi không muốn ở lại London nữa nhưng liệu tôi còn có thể quay về nhà không. Tôi đã tưởng rằng ông sẽ giúp tôi. Ông nói điều kiện bên nước ngoài tốt, bảo tôi nên nghe lời. Ông không quên chứ?”
“Sau đó, đến nhìn mặt bà nội lần cuối tôi cũng không thể nhìn, các người, còn cả mấy người nhà họ Tiêu đều sợ tôi về nước thì sẽ không quay lại bên kia nữa, thế là lấy hết hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của tôi.”
Trong mắt bọn họ, đó là chỉ là một bà lão không có quan hệ huyết thống với cô, sống hay chết cũng không quan trọng.
Nếu không có Hà Sở Nghiêu và Tạ Quân Trình, cô không biết bây giờ mình đang ở đâu.
“Nếu như tôi là một con kiến, hẳn là lúc đó các người đã nhặt lên rồi bóp chết tôi rồi.”
“Đường Đường, cho dù con có tin hay không, ba và mẹ con đều yêu con.”
Thẩm Đường cười, uống cạn ly sữa: “Các người là những tên đao phủ máu lạnh, khi đó giết người giết tâm, có ai từng đứng ra nghĩ thay cho tôi không. Bây giờ tự nhận lấy quả báo, lại bắt đầu khuyên nhủ tôi, bảo tôi buông bỏ đi.”
Cô thanh toán hóa đơn, chỉ thanh toán ly sữa của mình rồi cầm túi xách rời đi.
Trần Nam Kình không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cuốn sổ ghi chép trong tay, nét chữ dần dần trở nên nhòa đi.
Vài ngày trước, đi ăn bữa cơm cùng Chu Minh Khiêm, Chu Minh Khiêm đã nhẫn tâm nói: “Chú đừng nói chú là vì bù đắp cho Tiêu Chân, không muốn làm xáo trộn cuộc sống hiện tại của Tiêu Chân nên không nhận Đường Đường, cũng đừng nói cái gì mà Phàn Ngọc ép buộc chú, đây là chú mượn danh nghĩa của họ, là luyến tiếc cái danh và lợi của mình.”
…
Thẩm Đường bước ra khỏi quán cà phê, hòa vào dòng người đi về phía trước.
Đêm ở thành phố, dòng người vội vã.
Có thể hạnh phúc, hoặc là khổ đau.
Nhưng không ai giống như cô, bị bỏ lại phía sau, còn sợ cô cứ sống tiếp.
Điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi của Lục Tri Phi.
“Nghe nói cô đến Bắc Kinh rồi, lần trước cô mời tôi ăn kem, tôi được chủ nhà tiếp đãi tận tình, tối nay nếu rảnh, tôi mời cô ly rượu.”
“Vậy thì cảm ơn Chủ tịch Lục.”
Lục Tri Phi nói địa chỉ cho cô.
Thẩm Đường còn nhớ nơi này, đây là câu lạc bộ mà tối hôm qua cô đến tìm Tưởng Thành Duật.
Có vệ sĩ theo cùng, cô đi thẳng đến câu lạc bộ.
Lần này Lục Tri Phi mời khách không vì mục đích gì, chỉ là đáp lại lời mời ăn kem ngày nọ.
Cô ta nghe mấy người trong giới nói, đợt này Thẩm Đường đến Bắc Kinh với tư cách là thành viên của tổ dự án M.K để bàn chuyện hợp tác kinh doanh với tập đoàn Kinh Húc của Tưởng Thành Duật. Dù là Tạ Quân Trình hay là Tưởng Thành Duật. Đặc biệt là Tưởng Thành Duật, trước nay không coi chuyện làm ăn là trò đùa.
Cô ta nghe tin tức này xong, tảng đá trong lòng rơi xuống đất.
Chỉ cần Thẩm Đường yên ổn kết hôn, có lợi ích ràng buộc, sẽ không tùy hứng làm chuyện điên rồ.
“Tri Phi, cậu bảo ai muốn đến cơ?” Trong phòng riêng, có mấy người hiếu kỳ hỏi.
Trong giới này, không thể tùy tiện dẫn người vào trong.
Lục Tri Phi bóc hạt dưa ăn: “Thẩm Đường, cô ấy từng mời tôi đợt ở Manhattan nên hôm nay tôi đưa cô ấy đến chơi.”
“…” Bọn họ không hề biết đến khúc mắc của Thẩm Đường và Lục Tri Phi, nhưng cũng giơ ngón tay cái lên cho sự rộng lượng của cô ta.
Ai cũng biết năm đó Lục Tri Phi tỏ tình nhưng bị anh Tưởng từ chối, bây giờ Lục Tri Phi lại không vướng mắc gì với người phụ nữ mà anh Tưởng thích, khiến cho người ta có cái nhìn khác: “Là anh Tưởng không có may mắn ấy.”
“Đừng có chọc mình.” Lục Tri Phi cười đùa: “Nếu Tưởng Thành Duật ở đây, chắc chắn các cậu không dám nói thế.”
Chỉ có Nghiêm Hạ Vũ bắt gặp ánh mắt của Lục Tri Phi nhưng không bình luận gì.
Một giờ sau, Thẩm Đường đã có mặt tại phòng riêng của câu lạc bộ.
Bên trong, không phải ai cũng từng gặp qua Thẩm Đường, có người trước đây chỉ từng thấy cô trên truyền hình, bây giờ tận mắt gặp được cô, miệng ai nấy đều há hốc.
“Tôi ra ngoài một lát.”
Nghiêm Hạ Vũ đang chơi bài: “Cậu ra đấy làm gì?”
Người bạn đó nói: “Tôi đi ra cửa xem thử. Vì là ngoại hình như của Thẩm Đường nên cho dù cô ấy có bao nhiêu con cá trong ao tôi cũng không ý kiến, được anh Tưởng theo đuổi cô ấy, thật là vinh hạnh bao nhiêu.”
“…”
Lục Tri Phi nhiệt tình hào phóng trước mặt các cô gái, gọi hoa quả, đồ ăn vặt cho Thẩm Đường, còn kêu nhân viên phục vụ mở một chai rượu vang đỏ mà cô ta yêu quý tại đây.
“Buổi tối mới nghe nói cô về nước.” Cô ta đưa cho Thẩm Đường một ly rượu vang đỏ, mời Thẩm Đường: “Mạng lưới quan hệ ở trong nước của tôi, cô tùy ý sử dụng.”
Nói bóng gió là, sự nghiệp bên Âu Mỹ của tôi, cô đừng nghĩ đến nữa.
Thẩm Đường cười nhưng không nói, cô hơi ngửa đầu uống rượu.
Trước đây, Lục Tri Phi gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài vô cùng gian nan, sự cạnh tranh từ bên ngoài cũng như sự thiếu sót từ nội bộ công ty đã khiến mỗi bước đi đều trở nên rất khó khăn.
Hiện tại đã có nhà họ Tiêu, cục diện bế tắc đã bị phá bỏ.
Nguồn hậu thuẫn tốt như vậy, cô ta tuyệt đối không để Thẩm Đường ngáng chân mình.
Lục Tri Phi đưa cho Thẩm Đường một túi hạt dưa nhỏ: “Để giảm béo.”
“Cảm ơn.” Thẩm Đường nhận lấy.
Hai người vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện, nhưng câu được câu không.
Người ngoài nhìn vào thì thấy hai người họ khá hòa hợp.
Điện thoại di động của Thẩm Đường rung lên, nhận được một đoạn tin nhắn: [Lục Tri Phi giờ đang tìm một đối tác có năng lực hơn, cô ta không đặt tất cả hy vọng vào một mình Tiêu Đổng. Có công ty của Ninh Dần Kỳ gia nhập, nhiều doanh nghiệp nhận thấy công ty của cô ta rất có triển vọng.]
“Anh Tưởng, sao anh lại đến đây?”
Theo một tiếng “anh Tưởng” đầy phấn khích, Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn qua.
Tưởng Thành Duật cầm trong tay một chiếc áo vest, áo sơ mi trắng mở bỏ hai chiếc cúc, cổ hơi ửng đỏ, thoạt nhìn là biết uống không ít rượu, chắc hẳn vừa kết thúc tiệc xã giao.
Lúc đầu anh muốn về nhà, nhưng nửa đường nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ thì thay đổi lộ trình đi đến đây.
Bầu không khí có phần kì lạ, tất cả đều đang chờ xem náo nhiệt.
“Cậu nghĩ hai người bọn họ liệu có ngồi cùng nhau không?”
“Chắc là anh Tưởng sẽ tránh hiềm nghi.”
“Tránh hiềm nghi cái con khỉ.” Người tối qua tận mắt chứng kiến Tưởng Thành Duật ôm lấy Thẩm Đường giữa đám đông bất ngờ văng tục.
Quả nhiên, Tưởng Thành Duật vắt chiếc áo vest ra sau lưng ghế sô pha, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đường.
Bọn họ xem náo nhiệt cũng không ngại góp vui: “Cô Thẩm, nghe nói cô hát rất hay, cho chúng tôi mở mang tầm mắt đi, hay là hát cùng với anh Tưởng của chúng tôi một bài.”
Hiếm khi Tưởng Thành Duật cất giọng hát, nhưng nếu hát cùng Thẩm Đường thì anh không ý kiến gì.
Anh quay đầu hỏi Thẩm Đường: “Muốn hát không?”
Thẩm Đường gật đầu: “Được thôi.” Cô để hạt dưa xuống, uống vài ngụm nước ấm để làm thông cổ họng.
Lục Tri Phi ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn họ.
Người vừa nãy ồn ào đang chọn bài hát cho họ: “Bài hát tiếp theo là bài ‘Bởi vì tình yêu’ nhé, bài này để kiểm tra kỹ năng, tôi cũng thích bài hát này nhất.”
Thẩm Đường không thành vấn đề, Tưởng Thành Duật cũng không có ý kiến, coi như đã chấp nhận.
Nhạc dạo đầu vang lên, Thẩm Đường nhìn vào mắt Tưởng Thành Duật, không biết vì sao, cô thật sự muốn bắt đầu hát ngay, lại tự nhiên lại có hơi căng thẳng. Giọng nói của anh rất hay lại cực kỳ lôi cuốn, hát một bài hát như thế chắc sẽ rất có cảm xúc.
Anh vừa cất tiếng hát, tất cả đều yên lặng.
“… Nghe chuyện tình yêu của chúng ta khi ấy, đôi khi chợt quên mất rằng anh vẫn còn yêu em.”
Tim Thẩm Đường bỗng ‘thịch’ một tiếng đập loạn xạ, cũng may ánh đèn mờ ảo, không ai nhìn thấy khuôn mặt cô đang nóng dần lên.
Chỉ là chưa đợi đến khi cô hát đoạn giọng nữ thì cửa phòng đột ngột bị bật ra, người ngoài cửa thở hổn hển: “Tổng giám đốc Tạ đến rồi nè.”
Tất cả mọi người: “…”
Bạn trai thật sự đây rồi, nhưng Tưởng Thành Duật lại đang cùng cô bạn gái đã có chủ đó hát một bài tình ca.
Trong khi đợi Tạ Quân Trình bước vào phòng, thì bài hát ‘Vì tình yêu’ kia đã bị người nào đó chọn bài đổi thành ‘Lạnh lẽo.’