Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả ngày của Lộ Kha Đồng cứ trôi qua như thế, sau khi về nhà thì đụng phải Lộ Nhược Bồi và Ôn Ngưng đang ngồi trong phòng khách chờ mình, có điều từ trước đến nay cậu nào có sợ ai, vẫn thong thả như thường.

“Hôm nay đi đâu vậy?”

“Cuối tuần tất nhiên đi chơi rồi.” Lộ Kha Đồng ngồi xếp bằng bên bàn trà, rót cho mình ly trà chanh.

Lộ Nhược Bồi không nói chuyện, tuy ông bận rộn ít khi về nhà, nhưng cũng phát hiện gần đây thằng nhóc nghịch ngợm này không bình thường. Sáng sớm Ôn Ngưng nói nhà kính thiếu mất vài chậu hoa, vừa nhìn camera ở cổng là biết ngay.

Ôn Ngưng hỏi: “Lộ Lộ, hôm nay con đến nhà kính lấy hoa hả?”

Lộ Kha Đồng hết hồn, nói: “Mẹ phát hiện rồi sao? Con lấy lẻ tẻ mà mẹ cũng phát hiện? Xem ra thật sự không thể chôm cỏ của chủ nghĩa xã hội.”

“Đừng ngắt lời,” Bị Lộ Kha Đồng làm cho tức cười, Ôn Ngưng vỗ vai cậu: “Con lấy nhiều hoa như vậy làm gì?”

“Con tặng bạn cùng lớp.” Lộ Kha Đồng nói nhăng nói cuội, không hề đỏ mặt: “Mấy hôm trước con bắt nạt bạn cùng lớp, nghĩ lại thấy mình không đúng nên con mang vài chậu hoa đến nhà bạn ấy. Xưa có Liêm Pha chịu đòn nhận tội, nay có Lộ Kha Đồng mang chậu hoa đi xin lỗi, đúng là chuyện tốt mà.”

*Liêm Pha là danh tướng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Sự tích chịu đòn nhận tội bắt nguồn từ việc Lạn Tương Như được vua Triệu phong làm thượng khanh, địa vị trên cả Liêm Pha. Liêm Pha bất mãn nên hăm dọa Lạn Tương Như, sau hiểu được Lạn Tương Như rộng lượng thế nào thì ông rất ân hận, bèn cởi trần mang roi nhờ tân khách đưa đến cửa nhà Lạn Tương Như tạ tội, từ đó hai người vui vẻ làm bạn sống chết có nhau.

Lộ Nhược Bồi mắng: “Tốt cái đầu của con.”

Lộ Kha Đồng có thể bị Ôn Ngưng đánh, nhưng tuyệt đối không chịu nghe Lộ Nhược Bồi mắng, cậu lập tức đáp trả: “Mẹ con còn chưa trách con, ba đừng có thừa dịp dạy dỗ con, suốt ngày không về nhà, về nhà là lại kiếm chuyện, nhà mình không được đánh giá là gia đình năm tốt trong khu dân cư là tại ba hết đó!”

“Vô phép!” Lộ Nhược Bồi thầm nghĩ tổ tông này đúng là nói năng không ra thể thống gì: “Con không chịu cho ba quản lý ba càng muốn quản lý con, tài xế nói buổi chiều tan học con không cho đón, tan học con đi đâu quậy rồi? Hai hôm trước còn không về nhà, ba không nói không có nghĩa là con muốn làm gì thì làm.”

Lộ Kha Đồng tức muốn chết, cậu rót cho mình thêm một ly, uống cạn rồi nói: “Con đạp xe, con rèn luyện sức khỏe, con bảo vệ tổ quốc!” Nói xong vẫn còn tức, lại bổ sung: “Con không về nhà là vì không muốn nhìn thấy ba, sau này con cũng không về nữa, con muốn dọn ra ngoài ở, ba đừng có mà nhớ con.”

“Dọn ra ngoài?” Lộ Nhược Bồi cảm thấy công việc có mệt cách mấy cũng đỡ nhọc hơn nuôi con, ông nói bằng giọng nhạo báng: “Thích dọn tới đâu tùy con, con dọn rồi nhà mình sẽ yên tĩnh.”

Lại còn không dỗ mình? Lộ Kha Đồng tự tìm bậc thang bước xuống, nhỏ giọng nói: “Vậy ba cho con tiền đi.”

Cuối cùng Ôn Ngưng cũng nhịn hết nổi, cô thở dài kéo Lộ Kha Đồng đi ăn cơm, nói: “Hai người ồn quá đi mất, Lộ Lộ, ăn cơm xong đến nhà kính phụ việc đi, mẹ cho con tiền.”

Lộ Kha Đồng mà giận thì ăn càng nhiều, ăn xong bưng sữa tươi lên lầu uống. Uống xong tự ngẫm lại, mình là người có bạn trai, sao có thể bực bội một mình chứ, phải kéo bạn trai bực bội chung mới đúng.

Kết quả bạn trai đang chơi bóng, chẳng buồn nghe điện thoại.

Ngày thứ hai ở nhà lại bị châm chọc mỉa mai, có vẻ như Lộ Nhược Bồi định dạy dỗ Lộ Kha Đồng một trận. Lộ Kha Đồng nín một bụng tức, rúc trong nhà kính tưới nước không chịu ra, nghĩ thầm chờ thời cơ chín muồi sẽ chọc cho Lộ Nhược Bồi tức chết luôn.

Nhưng rồi cậu lại thấy hơi sợ, Phí Nguyên biết cậu trả thù cho Khưu Lạc Dân đã có thể cứng mềm không ăn cho cậu ngồi trong hẻm cả ngày, vậy nếu biết mục đích này của cậu, có khi nào sẽ đánh cậu liệt nửa người không?

Còn chưa nghĩ thấu đáo, di động đột nhiên reo lên, sau khi kết nối, chất giọng lười biếng của Phí Nguyên truyền qua đây.

“Tối qua gọi cho anh hả?”

“Anh ngủ hết một giấc rồi mới gọi lại ha.” Lộ Kha Đồng buông bình phun, kéo ghế qua ngồi xuống: “Nếu em gặp bất trắc, anh tỉnh ngủ là em đầu thai rồi.”

Phí Nguyên nói: “Đầu thai thành con anh, ba nâng con bay cao.”

Lộ Kha Đồng lại còn thử tưởng tượng một cách đáng xấu hổ, sau đó đỏ mặt phá hoa của Ôn Ngưng, cậu ngắt vài phiến lá, nói: “Em muốn dọn ra ngoài ở, tại vì trường học cách nhà xa quá, anh thấy khả thi không?”

Cậu chưa nói chuyện mình giận dỗi Lộ Nhược Bồi, sợ Phí Nguyên cảm thấy mình nhoi quá, nhưng Phí Nguyên đã thấy cậu quá nhoi, nói: “Không được.”

“Tại sao? Anh nói nghe dứt khoát thế?”

“Anh cảm thấy anh chiều em quá rồi.” Phí Nguyên thật sự nghĩ như vậy, mới yên ổn được một ngày lại gây chuyện, muốn gì làm nấy. Mới vừa nói xong, chợt nghe Thẩm Đa Ý ở trong sân kêu to: “Phí Nguyên, mình cần dùng từ điển một tí.”

Lộ Kha Đồng không vui: “Vật riêng tư như từ điển sao có thể dùng của người khác!”

Phí Nguyên nghĩ thầm lại ăn giấm từ xa rồi, cậu đứng dậy lấy quyển từ điển đè sách cho Thẩm Đa Ý, đồng thời nói vào di động: “Vốn dĩ là của người ta, cất ở chỗ anh thôi.”

“Hai người phiền quá đi.” Lộ Kha Đồng nghĩ bụng mình đem nhiều hoa đến như vậy để làm gì, mục đích là để Phí Nguyên nhìn vật nhớ mình, được lắm, Thẩm Đa Ý cũng biết dùng chiêu này, vậy bình thường chẳng phải nhìn từ điển là nhớ người sao.

Muốn nói xấu Thẩm Đa Ý quá, nhưng mà Thẩm Đa Ý cho mình trái lê, không thể nói xấu được, nghẹn chết người ta mất.

Thứ hai đến trường học, Phí Nguyên đã sớm quên béng chuyện này, nói đúng hơn là không để ý. Chờ cả buổi sáng Lộ Kha Đồng cũng không xoay người lại nói tiếng nào, Phí Nguyên mới phát hiện cây non lại cần tỉa cành cắt lá.

Cây nhà người ta ba tháng cắt tỉa một lần, cây nhà mình một ngày cắt tỉa ba lần.

Trái lại Lộ Kha Đồng tỏ ra khá bình thản, dù gì cậu cũng rớt môn Sinh, thế là cặm cụi ngồi làm bài. Buổi trưa tan học mọi người đi gần hết, Phí Nguyên bóp gáy Lộ Kha Đồng, dùng sức xoay người cậu lại.

“Đói bụng không?”

“Không đói.” Lộ Kha Đồng tránh ra, quay lên tiếp tục viết, nói: “Em phải thi đậu vào Thanh Hoa với Khưu Lạc Dân, tối nào bọn em cũng lên mạng nghe giảng bài, còn dùng chung một tài khoản nữa.”

Phí Nguyên suýt cười ra tiếng, cố ý chọc cậu: “Thật ra hôm em và Khưu Lạc Dân đến Quốc Tân ăn cơm, là anh đưa Thẩm Đa Ý đến đó.”

Lộ Kha Đồng đặt bút xuống, kéo khóa kéo áo khoác lên tới cổ: “Em phải đi ăn, anh không được đi.” Nói xong đứng dậy bỏ đi, đi tới cửa lớp còn chưa hết giận, xoay người hét to: “Sau này em không bao giờ ngồi xe máy của anh nữa, em thà khóc trên xe đạp của em chứ không cười trên xe máy của anh!”

Trong lòng sắp cười chết, Phí Nguyên hỏi: “Tan học đá bóng em đi không?”

Đá bóng hả… muốn đi lắm, nhưng làm đến bước này rồi phải kiên trì tới cùng, Lộ Kha Đồng nhét tay vào túi áo khoác, nói: “Em không đi, em phải chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học.”

Buổi tối ngồi bên bàn học đến mười một giờ rưỡi, Ôn Ngưng làm thức ăn khuya cho cậu, cậu nói: “Chắc con sắp tiến bộ đó, mẹ nên chuẩn bị tâm lý.”

Ôn Ngưng chống cằm hỏi: “Con muốn thi hạng nhất lớp hả? Ba con chắc chắn sẽ vui lắm.”

“Chưa đến mức hạng nhất lớp…” Sao cho chút ánh nắng đã muốn chiếu sáng rồi, Lộ Kha Đồng dụi mắt: “Thi giữa kỳ nhất định sẽ tiến bộ, lúc họp phụ huynh mẹ nên chuẩn bị tinh thần được tuyên dương. Về phần ba con, ai thèm quan tâm ba có vui không.”

Tắt đèn lên giường, cảm thấy hôm nay của mình cũng phong phú lắm, tuy vậy trong lòng hơi trống vắng. Đang lẳng lặng nằm trong bóng đêm, di động chợt sáng lên.

“A lô, chết ở khu phục vụ rồi.”

Phí Nguyên cười khẽ, gọi cậu một tiếng: “Cục cưng.”

“Cái gì?” Lộ Kha Đồng ngơ ngác, tình yêu khôi phục quá bất ngờ: “Em, em sống lại rồi.”

Phí Nguyên thật sự nắm thóp Lộ Kha Đồng trong lòng bàn tay, nói: “Cũng không có gì, sực nhớ hôm đó chẳng phải em nói anh gọi là em đáp liền sao, thử xem ấy mà.”

Lộ Kha Đồng áp mặt lên gối, nhỏ giọng đề nghị: “Ngày nào cũng thử được không anh.”

Phí Nguyên phối hợp hỏi: “Cục cưng, ngày mai đá bóng không?”

Sao không đá cho được, không đá không phải là cục cưng ngoan!

Huyền lương thứ cổ* học hành chỉ được mỗi một ngày, Lộ Kha Đồng lại bắt đầu cuộc sống vui sướng không nên thân của mình. Năm phút trước giờ tan học đã đứng ngồi không yên, chuông vừa reo là xách cặp bỏ chạy ngay.

*Thành ngữ “Huyền lương thứ cổ” xuất phát từ điển cố Tô Tần thời Chiến quốc và Tôn Kính thời Đông Hán, Tô Tần đọc sách buồn ngủ, liền cầm dùi tự đâm vào cổ mình đến chảy máu, Tôn Kính hiếu học, ngủ gục liền lấy dây thừng treo đầu tóc mình lên xà nhà. Thành ngữ ý hình dung việc khắc khổ học hành. Mượn giải thích của @thuynguyetvien.

Cả bọn làm nóng người, Lộ Kha Đồng ngồi chồm hổm dưới khung thành xỏ dây giày, Phí Nguyên không giúp cậu mà đứng bên cạnh sờ đầu cậu như sờ cún. Lát sau có hai bạn mới học lớp mười qua đây, Phí Nguyên mới kéo cậu dậy.

“Đây là Uông Hạo Diên và Giản Tân, hôm qua em không có tới, làm quen đi.”

Lộ Kha Đồng đưa giày cho Phí Nguyên, đoạn ngẩng đầu lên nhìn. Uông Hạo Diên đẹp trai thật, có điều lại cao hơn cậu, thấy ghét, Giản Tân cũng đẹp nữa, cao cỡ như cậu, vừa nhìn biết ngay là người tốt rồi. Lộ Kha Đồng nói: “Lộ Kha Đồng, gọi em là Lộ Lộ đi.”

Lúc đá bóng, Lộ Kha Đồng chú ý đến việc Uông Hạo Diên cứ nhìn chằm chằm bóng của Giản Tân nhưng luôn cố ý nhường nhịn, cậu thật sự rất hâm mộ tình cảm khiêm nhường như thế. Chờ đá bóng xong, nhìn Phí Nguyên nói chuyện với hai người họ, cậu đi qua than mệt, bảo Phí Nguyên đi lấy xe đạp của mình.

“Hai người không đi chung sao?”

Giản Tân nhìn Uông Hạo Diên, cười nói: “Lát nữa đi chung.”

Phí Nguyên đạp xe của Lộ Kha Đồng tới, Lộ Kha Đồng đứng dậy nói lần sau sẽ hẹn nhau chơi chung rồi cùng Phí Nguyên về trước. Hai người dừng ở cửa hàng tiện lợi, Phí Nguyên lấy xe máy của mình, Lộ Kha Đồng nằm dài trên tay lái, nói: “Hay là em khóa xe đạp ở đây, anh chở em về nha, em hết sức đạp rồi.”

Phí Nguyên cố ý trêu cậu: “Thế hôm đó ai bảo thà khóc trên xe đạp của mình chứ không cười trên xe máy của anh nhỉ.”

Lộ Kha Đồng vội vàng khóa xe đạp, ôm cặp ngồi lên xe máy, khép na khép nép nói: “Em ngồi xong rồi, lát nữa em cười cho anh xem.”

Xe máy có một điểm không tốt, đó chính là tốc độ quá nhanh, còn chưa rề rà đủ đã về đến nhà. Phí Nguyên dừng xe ở góc cản gió, phía sau còn có tiệm báo che chắn.

“Dạ mẹ, còn mười phút nữa là đến nhà.”

Bình thường toàn gọi mẹ, hễ chột dạ thì gọi dạ mẹ. Mới vừa cúp điện thoại, Phí Nguyên đã đẩy Lộ Kha Đồng ra sau hai bước, để Lộ Kha Đồng tựa lưng vào tường, đoạn cúi đầu hôn lên môi cậu. Phí Nguyên hôn rất mạnh bạo, không dịu dàng chút nào, giống như muốn phạt Lộ Kha Đồng hôm trước giận lẫy với mình.

Lộ Kha Đồng bị hôn đến hừ khẽ, chờ Phí Nguyên buông cậu ra, cậu nhịn không được hắt xì một cái.

“Nếu hôn môi để bị cảm thì cũng lợi hại thật.” Lộ Kha Đồng cười ha ha, cười xong nhìn thời gian, sau đó nhón chân ôm cổ Phí Nguyên, nói: “Mới ba phút, còn bảy phút.”

Phí Nguyên không lên tiếng, nghiêng đầu hôn vành tai của cậu. Lộ Kha Đồng nhớ đến ánh mắt Uông Hạo Diên nhìn Giản Tân, lại nhớ đến dáng vẻ ngoan hiền của Giản Tân khi nhìn Uông Hạo Diên, tò mò hỏi: “Có phải Uông Hạo Diên và Giản Tân cũng giống tụi mình không? Đúng không đúng không?”

Phí Nguyên nhéo hông cậu một cái: “Ai mà giống em được, chỉ biết nổi cáu thôi.”

“Xí, em còn biết cằn nhằn nữa.”

Phí Nguyên dùng sức đè Lộ Kha Đồng mà dụi, sau đó dứt khoát nâng mông Lộ Kha Đồng bế cậu lên, Lộ Kha Đồng vùi mặt vào vai Phí Nguyên, nói: “Em thật sự muốn dọn ra ngoài ở.” Lúc đó hoàn toàn là vì chọc tức Lộ Nhược Bồi, bây giờ trái lại động lòng thật rồi.

Bị Phí Nguyên dạy dỗ một tăng, hiếm khi Lộ Kha Đồng không tức giận, hoặc có lẽ do cái ôm quá thoải mái, cậu nói: “Thôi em nghe lời anh, anh thấy em nghe lời không? Em lấy chó theo chó.”

Phí Nguyên nâng mông cậu, nói: “Còn hai phút.”

Lộ Kha Đồng tức thì nức nở một tiếng, môi bị Phí Nguyên ngậm lấy, sợ môi sưng nên giả vờ lạnh lùng không đáp lại, chờ Phí Nguyên luồn lưỡi vào miệng mình thì lại bại trận, ngoan ngoãn ngậm vào.

Nụ hôn của Phí Nguyên từ từ dời xuống dưới, quanh quẩn trên cằm Lộ Kha Đồng. Lộ Kha Đồng choàng một tay trên cổ Phí Nguyên, tay còn lại thì tuột khóa kéo áo đồng phục xuống, tốn thật nhiều sức mới tuột được.

Cậu làm nũng: “Em muốn dâu tây.”

Phí Nguyên cúi đầu, cố sức mút ra một dấu đỏ trên xương quai xanh của đối phương. Lúc ngẩng đầu lên lại, không biết Lộ Kha Đồng có nhìn thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của mình trong bóng mờ không, Phí Nguyên khàn giọng hỏi: “Tới giờ chưa?”

“Tới rồi.” Lộ Kha Đồng đỏ mặt đứng trong bóng đêm, ra vẻ thoải mái nói: “Anh đại, anh bóp mông em thật thiếu văn hóa.” Phí Nguyên cũng không đùa với cậu, hỏi bằng giọng hơi khàn: “Anh ý dâm em thì có văn hóa không?”

*Ý dâm: ảo tưởng tình dục về đối phương, kiểu như thẩm du khi nghĩ về người đó… 

Lộ Kha Đồng như bị đốt cháy, mặt mày nóng ran, cậu lại nhớ đến Uông Hạo Diên và Giản Tân, trong lòng hâm mộ vô cùng, con trai đủ tuổi yêu nhau thật tốt, mình vẫn còn hơi nhỏ.

Cậu áp mặt mình lên mặt Phí Nguyên, muốn cho Phí Nguyên biết thật ra mình xấu hổ đến bốc khói, sau đó nói một cách hiểu chuyện: “Anh chờ em nha, em tốt lắm, đáng để anh chờ.”

Phí Nguyên cười khẽ: “Biết rồi, đang chờ đây.”

_______________

Chưa thấy ai tự quảng cáo mình như em hết Lộ ơi, sao em quên lời khuyên răn của má Khưu nhanh dzị, trai làm mờ mắt em rùi =)))) 

Uông Hạo Diên (công) và Giản Tân (thụ) có truyện riêng tên Phi Thường Quan Hệ nha, viết trước bộ này nữa. Trong đó thì 2 cặp đều lớn hết rồi chứ không có nhỏ như bây giờ. Hình minh họa 2 cặp bên dưới, bên phải là Nguyên Lộ. 

ss
Bình Luận (0)
Comment