Đợt thi giữa kỳ mỗi học kỳ một lần kết thúc, họp phụ huynh còn cách được bao xa?
“Lộ Lộ, ai họp phụ huynh cho con thế?” Mẹ Khưu làm nghề thiết kế, mọi khi bận tối mặt, song ba của Khưu Lạc Dân cũng bận, thế nên hai người thay phiên nhau dự họp.
Khưu Lạc Dân chen miệng vào: “Ai họp cũng gặp nạn cho xem.”
“Sao lại gặp nạn, ai họp em cũng không sợ.” Lộ Kha Đồng lại đến nhà người ta ăn ké. Khưu Lạc Dân giải thích rõ ý mình: “Anh đâu có nói cưng, anh nói ba mẹ cưng gặp nạn ấy.”
Đáng nhẽ Lộ Kha Đồng cũng không lo lắng gì, nhưng bây giờ cậu lại thấy hơi lo, hôm trước cố gắng học tập cậu buột miệng nói với Ôn Ngưng mình sẽ tiến bộ, còn bảo Ôn Ngưng chuẩn bị tâm lý thật tốt, đoán chừng câu chuẩn bị tâm lý này làm phản rồi.
Lộ Kha Đồng thấp thỏm không yên, ăn cơm xong nói: “Khưu nhi, lên mạng nghe giảng bài không?”
Khưu Lạc Dân đã đăng nhập vào trò chơi, nói: “Thi xong rồi còn nghe gì nữa, qua đây, nhìn anh đánh phó bản nè.”
“Cũng đúng, thi xong mới học đúng là đạo đức giả.” Những lúc như thế này Lộ Kha Đồng rất dễ dao động, cậu nhích ghế sang bên cạnh, bắt đầu nhìn Khưu Lạc Dân chơi game: “Hay là anh vào tài khoản của em đi, luyện cấp giùm em luôn.”
“Được rồi, cưng gà quá.” Khưu Lạc Dân đổi sang tài khoản của Lộ Kha Đồng, đột nhiên nhìn màn hình hỏi một câu: “Cưng và Phí Nguyên sao rồi?”
Lộ Kha Đồng mở một gói khoai tây chiên, đáp: “Đừng nói nữa, anh ấy quá cao tay, lần nào cũng có thể bắt em nhận lỗi trước, nếu không chỉ nói một câu đã khiến em ngu người, người như thế quả thật làm em say như điếu đổ.”
Ông nội cưng chứ say như điếu đổ, Khưu Lạc Dân bĩu môi, quay đầu nhìn phát hiện vị cà chua mình thích nhất đã bị ăn hết sạch, anh chàng bèn buông tay để cho Lộ Kha Đồng trong game bẹp một tiếng té xuống đất.
Lộ Kha Đồng đập bàn: “Nhanh lên! Em thấy còn cứu được đó!”
“Chết mất xác rồi.” Khưu Lạc Dân thoát khỏi game, mở trang web mua sắm, bắt đầu xem lướt qua các loại máy ảnh. Lộ Kha Đồng cảm thấy cái này vượt xa trình độ hiện tại của mình: “Anh muốn mua hả? Hay là em cũng mua luôn nha, làm người đi đầu trào lưu của thời đại.”
Khưu Lạc Dân thở dài: “Làm cái con khỉ…”
Thứ sáu họp phụ huynh, như thể nhà trường đã tính toán đâu vào đấy, để dành hai ngày thứ bảy và chủ nhật cho phụ huynh hành hung con mình. Sổ liên lạc và bài thi các môn được phát cùng một lúc, tiếng kêu rên lập tức vang khắp phòng học, Lộ Kha Đồng xem xong thì thở phào một hơi, may là cậu vẫn giữ được thành tích trung bình.
Lớp trưởng đứng trên bục hỏi: “Có ai tự nguyện ở lại làm người hướng dẫn không?”
Lộ Kha Đồng ngồi thẳng lưng, cậu cũng muốn làm hướng dẫn, bởi vì cậu tò mò ba mẹ của người khác trông như thế nào. Xoay người lại nhìn Phí Nguyên, phát hiện Phí Nguyên đã móc sẵn chìa khóa xe trên ngón trỏ, thế là cậu lại xoắn xuýt.
“Em muốn làm người hướng dẫn.”
Phí Nguyên thản nhiên chọt má cậu: “Nói với lớp trưởng ấy, không cần nói với anh.”
“Vậy anh không đợi em sao?”
Phí Nguyên vẫn thản nhiên như cũ: “Sinh nhật ông ngoại anh, tan học phải đi ngay.”
Có lý do là được, Lộ Kha Đồng hớn hở giơ tay, nói mình muốn làm người hướng dẫn. Chờ mọi người đi gần hết, hai bạn học trang trí bảng đen, những người còn lại ra cửa đón phụ huynh.
Lộ Kha Đồng tinh mắt, nói với lớp trưởng: “Mau nhìn sang lớp 1, ba mẹ vợ của cậu tới kìa!”
“Thôi thôi thôi, đỡ hơn cậu ngay cả ba mẹ vợ cũng không có.” Vừa dứt lời, lớp trưởng đổi sang mặt tươi cười chào hỏi phụ huynh tới họp, dẫn phụ huynh đến chỗ ngồi của con mình.
Chưa đầy vài phút, phụ huynh lục tục tới đông đủ. Quay đầu thấy Ôn Ngưng rẽ vào từ đầu cầu thang, Lộ Kha Đồng chạy ào tới xách túi cho Ôn Ngưng, nói: “Mẹ, con ở lại dẫn đường cho mẹ nè.”
Ôn Ngưng sửa lại áo cho Lộ Kha Đồng, mỉm cười chào bạn học của cậu rồi nói: “Mẹ thay quần áo suýt thì muộn, cảm giác như sắp dự lễ trao giải ấy.”
Lộ Kha Đồng lập tức chột dạ, khom lưng nằm dài trên mặt bàn, nói: “Chắc thầy không tuyên dương con đâu, mẹ có thất vọng không?”
“Có gì mà thất vọng, thầy không tuyên dương nào có nghĩa là con mẹ không tốt?” Ôn Ngưng lấy bài thi của cậu ra xem, nói: “Đừng đứng đây với mẹ, con phải hướng dẫn phụ huynh mà, mau làm việc đi.”
Hòn đá nhỏ trong lòng rơi xuống, Lộ Kha Đồng tí tởn trở lại cửa phòng học. Thấy cậu tới, lớp trưởng và những bạn học khác đều nói sao Ôn Ngưng đẹp quá vậy.
“Mẹ cậu đẹp quá ha?”
“Đúng rồi, mình thấy còn trẻ lắm, tuy rằng cậu nhỏ hơn bọn này nhưng thấy mẹ cậu trẻ lắm luôn á.”
“Thảo nào Lộ của chúng ta tươi xinh thế.”
Lộ Kha Đồng ngượng ngùng không nói gì, nhân lúc những người khác còn bàn tán xôn xao, cậu bước lên hai bước chào hỏi một bác phụ huynh đang tới, có điều chào xong cảm thấy hơi quen mắt.
Phí Đắc An vừa nhìn là nhớ ngay, đây chẳng phải là cậu nhóc bán chậu hoa hôm đó sao! Thật ra ông đã biết cậu nhóc này chắc chắn không phải dân bày sạp bán hàng, làm gì có ai bày sạp mặc toàn hàng hiệu mà còn hờ hững với khách thế kia.
“Chào bạn nhỏ, chú là ba của Phí Nguyên.”
“A!” Lộ Kha Đồng không kiềm được kêu lên, kêu xong còn trợn to mắt, ba của Phí Nguyên là khái niệm gì? Là gặp phụ huynh chứ gì nữa! Cậu vội vàng nói: “Chú ơi bên này nè, con dẫn chú đến chỗ ngồi của anh ấy, con tên Lộ Kha Đồng, ngồi phía trước ảnh.”
Chờ Phí Đắc An ngồi xuống, Lộ Kha Đồng vẫn chưa chịu đi, ấp úng nói: “Chú ơi, lần này con thi không được tốt, nhưng thật ra thành tích của con cũng khá lắm, mọi khi con còn giảng bài cho Phí Nguyên nữa.”
Ôn Ngưng quay đầu buồn cười hỏi: “Lộ Lộ, con làm gì thế?”
Đúng nha, mình làm gì vậy ta, thần kinh quá đi mất.
Phí Đắc An cảm thấy cậu nhóc này thật hài hước, ông còn chân thành nói: “Phí Nguyên mới vừa chuyển trường, chưa quen bạn bè gì, cảm ơn con giúp nó tiến bộ, hôm nào đến nhà chơi nhé.”
Lộ Kha Đồng còn tưởng là thật: “Chắc chắn rồi ạ!”
Phí Nguyên đưa Lâm Du Châu đến nhà ông ngoại ăn cơm trước, ông ngoại mừng thọ thích náo nhiệt, vừa khéo ngày mai được nghỉ, mọi người có thể tụ họp lâu hơn.
“Anh ơi, em thi được hai bài một trăm điểm luôn đó.”
Con thứ bên nhà cậu của Phí Nguyên vừa lên tiểu học, cô bé rất thích chơi với Phí Nguyên. Phí Nguyên nắm bím tóc nhỏ của người ta, nói: “Giỏi thế, lát nữa ăn bánh kem cho em miếng lớn.”
Họp phụ huynh xong Phí Đắc An mới tới, tới rồi lại uống rượu nhậu nhẹt với đám anh em rể, mãi đến hừng đông mới tan tiệc về nhà. Đèn trong sân vẫn còn sáng, chứng tỏ có người chưa ngủ, Lâm Du Châu vào cửa sân, nói: “Sao ông vẫn chưa ngủ?”
Ông Thẩm khép hờ mắt, đáp: “Đa Ý vẫn chưa về, ông chờ nó.”
“Đa Ý lại đi làm thêm?” Lâm Du Châu đỡ Phí Đắc An say mèm đi vào nhà, thở dài nói: “Cực thân quá, nó vẫn còn là con nít mà.”
Phí Nguyên lấy chăn mỏng đắp cho ông cụ, nói: “Ông chờ thêm lát nữa thôi nhé, chắc cậu ấy sắp về rồi.”
“Lòng ông bứt rứt.” Ông Thẩm vỗ mu bàn tay của Phí Nguyên, nói bằng giọng như thổ lộ nỗi lòng: “Hôm nay mọi người đều họp phụ huynh, Đa Ý nhà ông không cha không mẹ, nó sẽ khó chịu biết mấy.”
Phí Nguyên ngủ không ngon, nửa đêm tỉnh một lần, ra sân phát hiện ông Thẩm vẫn chưa ngủ, còn Thẩm Đa Ý vẫn chưa về.
“Ông đừng đợi nữa,” Phí Nguyên đỡ ông Thẩm về phòng, sau đó gọi cho Thẩm Đa Ý, có điều đối phương đã tắt máy.
Sáng sớm hôm sau, Lộ Kha Đồng tắm rửa thay đồ không chịu ngồi yên, cậu và Khưu Lạc Dân đã hẹn nhau đi xem máy ảnh. Cậu nghĩ kỹ rồi, chờ khi có máy ảnh mỗi ngày sẽ chụp Phí Nguyên một tấm, tranh thủ sớm ngày làm một quyển photobook (sách ảnh).
Khưu Lạc Dân phiền nhất là mấy đứa nhóc nghe tiếng gió tưởng có mưa như thế này, hai người lắc lư trên đường, Khưu Lạc Dân vẫn còn buồn ngủ: “Mới hơn bảy giờ còn sớm quá, cưng ở nhà học từ vựng trước không được à.”
*Nghe tiếng gió tưởng có mưa: ý bảo nghe thông tin không xác thực mà tin là thật.Nhìn cảnh đường phố quen thuộc, Lộ Kha Đồng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nhà Phí Nguyên ở gần đây nè.”
Cuối tuần ai cũng dậy muộn, trong sân lặng ngắt như tờ. Ông Thẩm không ra khỏi nhà mà đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Mọi khi Phí Nguyên sẽ đi chạy bộ, nhưng tối qua ngủ không ngon nên không đi. Rửa mặt xong, cậu nhìn sang nhà Thẩm Đa Ý, hỏi: “Đa Ý vẫn chưa về hả ông?”
“Cả đêm không về nhà, sốt ruột chết ông rồi.”
“Ông đừng lo quá, cậu ấy làm thêm ở siêu thị 24 giờ, chắc mới vừa thay ca.” Thấy ông cụ như vậy, Phí Nguyên an ủi: “Con ra ngoài tìm cậu ấy, có lẽ đang trên đường về đấy.”
Phí Nguyên đi bộ trên đường, không quên chú ý lối đi bộ và đường dành cho xe đạp. Lúc gần đến giao lộ tiếp theo, một chiếc xe màu đen dừng bên đường, cửa mở ra, Thẩm Đa Ý bước xuống xe.
Xe quay đầu chạy mất, Thẩm Đa Ý đi hơn mười mét thì nhìn thấy Phí Nguyên.
“Ông đợi cậu cả đêm, ít nhiều gì cũng nên gọi điện thoại chứ.” Phí Nguyên nhìn Thẩm Đa Ý, dường như không định hỏi nhiều. Sắc mặt Thẩm Đa Ý tái nhợt, có vẻ rất mệt mỏi: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi tôi làm gì, mau về đi.”
Ở con đường đối diện, Khưu Lạc Dân vỗ vai Lộ Kha Đồng: “Xem ra không chỉ nhà Phí Nguyên ở gần đây mà nhà Thẩm Đa Ý cũng ở gần đây nốt.” Lộ Kha Đồng nhìn theo ánh mắt của Khưu Lạc Dân, đúng lúc trông thấy Phí Nguyên và Thẩm Đa Ý sóng vai đi cạnh nhau.
Làm cái gì thế này!
Máy cày trong người tức thì khởi động, Lộ Kha Đồng chạy qua chuẩn bị xình xịch một phen. Phí Nguyên và Thẩm Đa Ý trở tay không kịp, im re nhìn Lộ Kha Đồng, Khưu Lạc Dân chạy sát theo sau, bốn người đưa mắt nhìn nhau.
Nghĩ tới trái lê mà Thẩm Đa Ý cho mình, Lộ Kha Đồng nhăn mặt nói: “Trùng hợp quá, mời mọi người đi ăn sáng nha.”
Bên cạnh có một tiệm KFC, bốn người tìm chỗ ngồi, Lộ Kha Đồng đi mua thức ăn, Phí Nguyên đứng sau lưng cậu, hỏi: “Giận à? Thế sáng sớm em với Khưu Lạc Dân đến đây làm gì?”
Lộ Kha Đồng vẫn không chịu quay đầu lại: “Nghe nói KFC bên đây phát phiếu giảm giá nên tới thôi, chẳng lẽ mới sáng sớm đi tản bộ với nhau.”
Biết cậu có ý ám chỉ, Phí Nguyên sờ gáy cậu dỗ dành, sờ vài cái Lộ Kha Đồng lại xìu xuống, quay đầu hỏi: “Anh ăn cháo hay uống sữa đậu nành?”
Phí Nguyên cúi đầu nói: “Nghe lời em, em mua gì anh ăn nấy.”
Khưu Lạc Dân và Thẩm Đa Ý ngồi tại chỗ hết sức mất tự nhiên, Thẩm Đa Ý rũ mắt, thậm chí cả lông mi cũng không nhúc nhích. Cuối cùng Khưu Lạc Dân mở miệng trước: “Xin lỗi.”
Thẩm Đa Ý giương mắt lên, ánh mắt rất hiền hòa: “Mình quên rồi.”
Lúc ăn, Lộ Kha Đồng nghĩ bụng cuối cùng cũng hết mang ơn người ta rồi, song cậu phát hiện Thẩm Đa Ý không ăn gì mấy, lại còn trông cực kỳ tiều tụy, cậu nhịn không được hỏi: “Cậu không khỏe hả? Hay là không thích cháo đó? Nếu không nếm thử cái của mình đi.”
Thẩm Đa Ý có vẻ mệt phờ người: “Mình no rồi, về trước nha.”
Khưu Lạc Dân tự động biến thành bóng đèn, số watt còn rất lớn. Loáng thoáng nhớ lại ký ức bị đánh vỡ đầu, chưa kể lần trước bị cảnh cáo, Khưu Lạc Dân cũng ăn hết nổi, bèn đứng dậy nói: “Anh nhớ anh có hẹn kết hôn với bạn trong game, anh phải về đây.”
Chỉ còn lại hai người bọn họ, năm tháng như êm đềm hẳn, không lâu sau di động của Phí Nguyên đặt trên bàn sáng lên, hiển thị tên “Đa Ý”. Lộ Kha Đồng liếc cái là thấy, còn làm bộ đang ngắm cảnh. Phí Nguyên thấy thú vị bèn bấm mở loa ngoài.
Thẩm Đa Ý nói: “Khi nãy quên mất, nói cảm ơn Lộ Kha Đồng thay mình, cháo ăn ngon lắm.”
Lộ Kha Đồng vui vẻ, vui xong lại xụ mặt, cậu lấy di động ra gọi cho Phí Nguyên, quyết định nếu như hiển thị tên đầy đủ thì mình sẽ… thật ra cậu cũng chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì.
Di động lại sáng lên, “Cây non” là gì nha, mờ ám hết hồn luôn.
Lộ Kha Đồng mạnh miệng nói: “Bây giờ em là cây non, sau này sẽ lớn thành đại thụ che trời, cành lá rậm rạp.”
Phí Nguyên nhìn cậu, cười khẽ một tiếng: “Thôi đi, em quá lắm chỉ lớn thành một chậu hoa nuôi trong nhà thôi.”
Lộ Kha Đồng hất mặt: “Nhà ai mà nuôi được chậu hoa tiên khí bức người như em!”
Phí Nguyên nói: “Còn nhà ai được nữa, nhà anh Phí chứ ai.”