Dương Gian Phán Quan

Chương 196

Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Cao Cường mau chóng vệ sinh cá nhân sạch sẽ, tiếp đó là chạy xuống dưới sân đánh một bài quyền.

Thú thật trong lòng hắn lúc này có đôi chút háo hức, rất muốn nhìn xem Cấm Quân rèn luyện sẽ đi theo bài bản như thế nào.

Có điều Cao Cường phải lủi thủi tại sân múa quyền hơn nửa giờ, bên tai mới loáng thoáng nghe thấy động tĩnh báo hiệu nhóm Tiêu Diễm Phượng lục tục rời giường.

Sau đó hắn phải đợi thêm mười phút nữa thì đám bọn họ mới lần lượt đi xuống sân.

Dậy muộn thì cũng thôi đi, lại còn thi nhau ngáp ngắn ngáp dài?

Mà ngẫm nghĩ lại thì cũng không khó hiểu lắm đâu.

Nói chung là bởi Tiêu Diễm Phượng bọn họ vẫn còn chưa đạt tới tầng thứ tiến hành tu luyện linh hồn. Muốn khôi phục tinh thần thì đi ngủ là biện pháp hữu hiệu nhất.

Thân là đội trưởng, tất nhiên Tiêu Diễm Phượng trước tiên lên tiếng:

“Hôm nay buổi sáng nghỉ tập, chúng ta đưa láo xược đi thăm quan doanh trại một vòng”

“Đội trưởng muôn năm!!!” – Hoàng Đại Hùng mấy mặt hàng này vừa nghe nghỉ tập liền hoan hô ầm ĩ.

Căn bản ngày hôm qua nốc rượu quá nhiều, hiện giờ đầu óc ai nấy đều nặng cứ trình trịch. Lúc này có miễn cưỡng tập luyện thì cũng chẳng thu được mấy hiệu quả.

“Ta nói này” – Cao Cường mặt mũi phiền muộn dơ tay phát biểu: “Các ngươi đừng có gọi ta là láo xược gì đó nữa. Cái tên này thật không ra thể thống gì cả. Lỡ người ta nghe thấy lại hiểu lầm”

“Hiểu lầm gì? Ngươi tính nết chính là láo xược” – Tiêu Diễm Phượng không chút khách khí đốp thẳng vào mặt hắn, tiếp đó nàng ta hướng đám Hoàng Đại Hùng phất tay và nói: “Chúng ta đi thôi”

Chẳng lẽ lại tẩn cho nàng ta một trận? Ài, làm vậy không được hay.

Mang theo vẻ mặt buồn bực, Cao Cường mau chóng đuổi theo Tiêu Diễm Phượng mấy người bọn họ. Vừa bắt kịp hắn liền hướng cô nàng đội trưởng này mà thắc mắc:

“Ta thấy các ngươi có vẻ tuỳ tiện không ai quản. Vậy thường ngày rèn luyện thế nào?”

“Thông qua đối kháng” – Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt đáp: “Hôm thì chia ra đánh từng cặp, hôm thì đánh loạn đấu. Nói chung tu vi Hoàng Khí Cảnh sẽ không có giáo đầu chỉ điểm nữa. Mấy người chúng ta phải tự túc hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau tập luyện vậy thôi”

Bảo sao lại kiểu thích thì luyện, không thích thì nghỉ.

“Vậy võ kỹ thế nào?” – Cao Cường chép miệng hỏi sang việc khác: “Chẳng lẽ cũng không ai chỉ điểm luyện tập võ kỹ, vẫn phải tự mò mẫm tìm hiểu ư?”

“Làm nhiệm vụ tích quân công” – Tiêu Diễm Phượng như cũ lạnh nhạt đáp: “Đủ quân công thì ngươi có thể thuê giáo đầu chỉ điểm võ kỹ, hoặc dùng để đổi võ kỹ hay binh khí đan dược. Thậm chí đổi lấy cơ hội học tập những phương diện khác tuỳ vào sở thích”

“Nghe là biết không dễ dàng” – Cao Cường tặc lưỡi suy đoán: “Dám chắc làm nhiệm vụ hộc bơ cả chục năm cũng chưa đủ quân công để đổi thứ gì ra hồn”

“Láo xược ngươi nói trúng phóc” – Lâm Tiểu Tùng đi phía sau xen lời, một tay hết chỉ bản thân rồi tới chỉ Đỗ Khải bên cạnh và nói: “Ta với hắn cày ải nhiệm vụ hơn chục năm trời, tích góp toàn bộ quân công mới đủ đổi lấy loại binh khí cấp bậc thấp kém nhất”

“Hừm.. hừm..” – Cao Cường vê cằm ngẫm nghĩ, thật lâu mới mỉm cười nói: “Các ngươi hai cái kể từ nay gọi ta Cường Ca, có thời gian ta liền luyện chế binh khí mới cho. Cấp bậc tuy không cao hơn, nhưng cam đoan linh văn sẽ nhiều và xịn hơn gấp vài lần”

“Cường Ca!!!” – Không chút chần chừ, Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải liền đồng thanh hô to.

Lần trước bọn họ đều nghe lỏm thấy phó thống lĩnh Diên Khánh nói Nhàn lão chuyên chức luyện khí sư. Hơn nữa toàn bộ binh khí cao tầng Cấm Quân sử dụng là xuất từ tay lão nhân gia.

Cao Cường là đệ tử Nhàn lão, trình độ luyện khí chắc chắn không tệ.

Trong khi đó Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải đều là tu sĩ chuyên sử dụng binh khí. Lúc này không tranh thủ ôm lấy bắp đùi hắn thì còn đợi khi nào nữa?

Cho dù phải gọi là Cao thiếu gia thì vẫn cứ là Ok đi. Huống chi chỉ gọi có Cường Ca mà thôi.

“Cái này…” – Hoàng Đại Hùng tâm động vội vàng dò hỏi: “Ngươi có luyện chế được thủ sáo không?”

“Có thể” – Cao Cường gật đầu nói thẳng: “Bản thân ta ưa thích dụng quyền nên đã từng luyện chế qua thủ sáo. Nhưng thứ này tương đối phức tạp, hơn nữa ta không có sẵn phôi thủ sáo ở đây. Đợi khi nào trở về Nhàn Vân Các thì mới rèn đúc được”

“Cường Ca!!!” – Hoàng Đại Hùng dứt khoát gọi một tiếng: “Thủ sáo của ta liền nhờ cậy cả ở ngươi”

Nhìn ba mặt hàng này giây lát liền bị thu phục hết, Tiêu Diễm Phượng tức muốn nổ cả phổi. Sau cùng nàng ta để lại một tiếng hừ lạnh, rồi cứ thế cắm đầu cắm cổ đi trước.

Cao Cường với đám Hoàng Đại Hùng nhìn nhau cười khổ, và mau chóng đuổi theo.

Cả đám vừa đi vừa chém gió, chẳng mấy chốc thì đến một quảng trường khá rộng lớn.

Tại quảng trường hiện giờ đang có khoảng 300 tu sĩ Cương Khí Cảnh, được chia ra thành nhiều tốp nhỏ rèn luyện dưới sự hướng dẫn của mười vị giáo đầu Huyền Khí Cảnh.

Bầu không khí có thể nói vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Đứng sát bên cạnh, Lâm Tiểu Tùng vươn tay chỉ hướng trung tâm quảng trường và cười nói:

“Mười võ đài được xây dựng để đám nhóc Cương Khí Cảnh luyện tập đánh đối kháng. Tuy nhiên trong trường hợp phát sinh mâu thuẫn khó hoà giải, một bên có thể lên đó phát động khiêu chiến, nếu tu vi không chênh lệch quá nhiều thì bên còn lại bắt buộc phải nhận lời”

“Hừm.. hừm..” – Cao Cường một lần nữa đưa tay vê cằm, rồi thở dài khẽ nói: “Nghe xong những lời này, ta linh cảm chuẩn bị có kẻ ngu xuẩn chạy tới sủa đòi khiêu chiến”

“Ngươi linh cảm không sai” – Đúng lúc này một giọng nói đầy địch ý vang lên: “Kẻ ngu xuẩn chạy tới đòi khiêu chiến ngươi rồi đây. Tiểu tử ngươi liệu có dám tiếp nhận?”

“Ngươi thấy chưa?” – Cao Cường hướng Lâm Tiểu Tùng thở dài: “Nhắc tới kẻ ngu liền có kẻ nhảy ra tự nhận mình ngu. Ài, sống trên đời mà sao phải khổ thế chứ lại?”

“Ngươi..” – Giọng nói địch ý kia lúc này mới nhận ra bản thân đã lỡ miệng. Chỉ là gã còn chưa kịp làm gì đó gỡ gạc thể diện, thì Tiêu Diễm Phượng đã đứng ra gằn giọng:

“Trương Huy Quân, ngươi thân là đội trưởng lại đi khiêu chiến một đội viên? Không tự thấy mất mặt?”

“Đều là tu sĩ như nhau” – Trương Huy Quân cười lạnh nói: “Đừng có lôi chức vụ ra làm cái cớ bao biện. Hơn nữa ta khiêu chiến hắn, ngươi không có tư cách xen miệng”

Thân là người trong cuộc, Cao Cường tất nhiên không thể đứng ngoài xem kịch như một khán giả được. Bởi vậy hắn liền hướng tới Tiêu Diễm Phượng nhún vai cười nói:

“Đội trưởng, khó lắm mới có cơ hội phô trương sức mạnh, gã ngu xuẩn này để ta giải quyết là được rồi. Mà ta cũng muốn nếm trải xem cảm giác đánh mặt thú vị ra sao”

“Chép, thôi được rồi” – Tiêu Diễm Phượng bất đắc dĩ gật đầu, tiếp đó cẩn thận dặn dò: “Ngươi xuống tay nhẹ nhẹ một chút, đừng đánh cho hắn tàn phế rồi lại rách việc”

“Đánh ta tàn phế?” – Trương Huy Quân nghe mà ngửa mặt cười vang: “Tiểu tử, gặp nhau trên võ đài. Lão tử chờ ngươi tới đánh cho tàn phế đây, năn nỉ ngươi luôn”

Cười nói dứt miệng, hắn liền phất tay ra hiệu cho đám đội viên của mình. Rồi sau đó là trưng ra cái dáng vẻ đầy tiêu sái mà hướng thẳng tới khu võ đài rảo bước đi đến. 

Nhếch miệng khẽ cười nhạt, Cao Cường đem hai tay chắp sau lưng, chậm rãi thong dong hướng đến khu võ đài. Nói chung tư thế khệnh khạng không kém cạnh gì.

Trương Huy Quân oang oang như cái loa, tất nhiên thu hút sự chú ý của toàn bộ những người có mặt tại quảng trường. Bầu không khí theo đó ồn ào nhốn nháo hơn hẳn.

Tin tức cuộc khiêu chiến cũng lan đi vô cùng nhanh chóng, chốc lát càng thêm nhiều người chạy tới quảng trường, trong đó không thiếu được những tiểu đội tinh anh.

Lâm Hùng đội trưởng tiểu đội số một, sau khi tới liền lại gần Tiêu Diễm Phượng và thấp giọng hỏi:

“Như thế nào lại khiêu chiến nhau rồi? Mà sao ngươi không ngăn cản tiểu tử kia?”

“Tại sao lão nương phải ngăn cản?” – Tiêu Diễm Phượng ngạo nghễ cười lạnh nói: “Ngươi nếu cảm thấy tự tin thực lực có thể khiêu chiến hắn, cam đoan ngươi nằm sấp”

Chẳng có ai trên đời này bị khinh thường mà không nổi giận. Cho dù Lâm Hùng có là kẻ thầm thương trộm nhớ Tiêu Diễm Phượng thì lúc này cũng khó kìm được bực tức nói:

“Ta đường đường nửa bước Huyền Khí Cảnh, lại để một tiểu tử Trúc Cơ đánh cho nằm sấp được sao? Tiêu Diễm Phượng, ngươi không coi trọng ta cũng được. Nhưng đừng có ăn nói hàm hồ quá đáng”

“Ăn nói hàm hồ quá đáng sao?” – Tiêu Diễm Phượng nhìn hướng võ đài cười nhạt: “Ngươi tự mình nhìn xem liền sẽ biết thôi. Tiêu Diễm Phượng ta đây không phải chém gió xàm ngôn với bất cứ kẻ nào”

Nghe xong Lâm Hùng khẽ giật mình, cũng nhờ thế mà nhớ lại một điều cực kỳ quan trọng. Đó là tại cái phân bộ Cấm Quân này, hỏi kẻ nào kiêu ngạo nhất? Đáp án chỉ có duy nhất là Tiêu Diễm Phượng.

Nàng ta kiêu ngạo tới tận xương tuỷ, sẽ không bao giờ có chuyện “ăn không nói có”.

Như vậy tiểu tử Cao Cường này thực lực chẳng lẽ thật sự rất khủng bố?

Không tiếp tục cùng nữ thần trong lòng tranh cãi thêm nữa, Lâm Hùng đưa mắt hướng nhìn lên võ đài. Hắn cảm thấy vô hình uy hiếp, cần hết sức tập trung quan sát trận đấu này mới được.

Trên võ đài.

Lúc này Cao Cường và Trương Huy Quân đang đứng đối diện nhau. Cả hai trên mặt đều không có lấy một điểm gợn sóng, vô cùng bình tĩnh, nhìn chung là dáng vẻ ăn chắc đối thủ luôn rồi.

Đứng giữa hai bên là một giáo đầu Huyền Khí Cảnh. Sau khi quét mắt liếc qua liếc lại chán chê một hồi, người này mới hướng hai người bọn họ và nói:

“Ta không biết giữa..”

Khổ nỗi vị giáo đầu này còn chưa kịp trình bày hết câu, thì Cao Cường cùng với gã Trương Huy Quân cùng lúc xua tay ngăn cản.

“Giao đấu khó tránh gặp phải thương tổn” – Mắt liếc nhìn vị giáo đầu, Trương Huy Quân thản nhiên nói: “Quy tắc này nọ chỉ tổ làm vướng tay vướng chân. Dẹp bỏ hết đi cho thoải mái”

“Ta tán thành đề xuất dẹp bỏ đi quy tắc” – Cao Cường phất tay tuỳ tiện nói: “Không có vấn đề gì thì cho trận đấu được bắt đầu luôn đi. Đừng có làm lãng phí thời gian vàng bạc của ta”

Chưa từng gặp kẻ nào hống hách như hai tên nhãi ranh này, quá là khiến người khó chịu.

Gã giáo đầu khẽ hừ lạnh, rồi phất tay nói:

“Đã muốn ăn thua đủ như vậy liền để tuỳ tiện các ngươi đi. Sau này nếu có tàn tật sống dở chết dở thì cũng đừng há miệng tránh móc gì ai. Trận đấu bắt đầu!!!”
Bình Luận (0)
Comment