Dương Gian Phán Quan

Chương 197

Hiệu lệnh cho trận đấu bắt đầu xong thì vị giáo đầu kia liền tung người rời khỏi. Trận pháp bố trí tại xung quanh võ đài cũng ngay lập tức khởi động, theo đó dâng lên bức tường phòng hộ gần như trong suốt.

Phía dưới lúc này đây số lượng người quan khán đông đúc cứ như đi trẩy hội.

Có điều ai nấy đều giữ yên lặng tuyệt đối, và ánh mắt thì toàn bộ tập trung hướng hết lên võ đài.

Không để team khán giả phải đợi lâu, hiệu lệnh vừa ra, Trương Huy Quân liền ngay tức khắc động thủ. Gã như thể hoá thân thành làn gió, phiêu hốt vô định trên võ đài. 

Tốc độ của gã cực kỳ nhanh, hơn nữa phương thức di chuyển còn mang theo tính chất đánh lừa thị giác. Thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, tương tự liên tục thi triển thuấn di.

Là phong hệ tu sĩ, ưu điểm tốc độ..

Kết hợp với binh khí sắc bén là hết sức đáng gờm..

Hai tay chắp tại sau lưng, Cao Cường híp mắt phân tích đối thủ.

Dưới cái nhìn của khán giả, hắn đứng chôn chân tại chỗ, nửa xu động thái đối ứng cũng không. Có hay chăng chỉ là hơi nhếch mép cười trông gọi đòn hơn bao giờ hết.

Ở chiều hướng ngược lại, với ý đồ dùng tốc độ vờn cho đối thủ hoang mang lo sợ.

Nhưng là sau khi chạy nhảy tung tăng đến nỗi toát cả mồ hôi hột, Trương Huy Quân mới hiểu rằng mình đã lãng phí công sức mà chẳng thu được cọng lông gì hiệu quả.

Đối thủ mặt cứ nhơn nhơn trông cực kỳ đáng ghét.

Lại thêm ánh mắt khinh miệt của đám người tiểu đội số ba phía dưới.

Rồi thì nhóm khán giả cũng bắt đầu to nhỏ bàn tán bằng những lời nghe vào liền thấy máu muốn sôi.

Cứ tiếp tục thế này là rất không ổn, mặt mũi sẽ bị mất hết.

Hơn nữa Trúc Cơ Kỳ tiểu tử mà thôi, chẳng việc quái gì phải quá cẩn thận.

Nghĩ đến đây, Trương Huy Quân liền thay đổi chiến thuật. Bước chân theo đó di chuyển với tốc độ nhanh hơn vài lần, từng chút một tiếp cận tiểu tử đáng ghét trước mặt.

Gã thân ảnh vốn đã mờ ảo khó nắm bắt, lúc này muốn khoá định lại càng khó khăn hơn.

Trừ những kẻ có thực lực khá khẩm một chút là còn nhìn ra được. Chứ tu vi tầng thứ làng nhàng thì chỉ thấy trên võ đài xuất hiện những vệt tàn ảnh loang loáng xẹt qua.

Thực ra gã Trương Huy Quân chỉ là chạy vòng vòng, rồi từng chút thu hẹp phạm vi. Chứ chẳng ảo diệu như phần lớn những kẻ quan khán phía dưới đài đang lầm tưởng.

Chẳng mấy chốc khoảng cách giữa hai bên chỉ còn vỏn vẹn có hơn một mét. Nhìn chung đây là điều kiện cực kỳ tốt để gã có thể tung ra một kích tất sát vào bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên đối thủ của gã là Cao Cường thì vẫn dửng dưng như cũ. Thậm chí hắn còn rảnh rỗi đến nỗi đưa mắt liếc nhìn gã giáo đầu hiện đang đứng tại sát mép võ đài.

Trương Huy Quân tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội trời cho này, gã như bóng ma hiện thân tại sau lưng hắn, kèm với đó là vung tay toàn lực đánh tới một chưởng.

Chưa cần phải kể đến âm thanh xé gió “xoèn xoẹt”, chỉ riêng cái kiểu nghiến răng ken két cũng đã đủ để hiểu một chưởng này chứa đựng bao nhiêu tàn nhẫn.

Diễn biến này khiến nhóm khán giả ngay lập tức nghĩ tới hình ảnh trái dưa hấu nổ tung.

Mà ở phía dưới có đầy rẫy những kẻ “yếu tim”, bởi không dám xem tiếp mà hết quay mặt đi, lại tới nhắm chặt hai mắt. Một vài cá nhân còn bịt luôn cả hai tai.

Nhìn chung một chưởng này thực sự là quá mức hung tàn.

Đáng tiếc viễn cảnh mà nhóm khán giả tưởng tượng sẽ chẳng thể nào diễn ra.

Bởi cái liếc mắt nhìn gã giáo đầu, thực tế là bẫy rập Cao Cường giăng ra. Mục đích tất nhiên là để dụ gã Trương Huy Quân vốn đang nóng ruột này phát động tấn công.

Đúng như những gì hắn suy đoán, gã này cứ nhảy choi choi suốt là bởi quên mất đối thủ có thần thức. Vừa thấy sơ hở một cái, gã đã hấp tấp nhào tới đánh lén luôn.

Theo đúng kịch bản thì đâu cần phải nghĩ ngợi thêm gì..

Và rồi khi thủ chưởng phách đến, Cao Cường đơn giản là nghiêng đầu sang bên phải một chút mà thôi, liền nhẹ nhõm tránh thoát, một cọng tóc cũng chẳng rơi rụng.

Tất nhiên không thể chừa cho gã dù chỉ là nửa xu cơ hội biến chiêu.

Bàn tay trái bao phủ dày đặc lôi điện được Cao Cường vung lên nhanh như chớp.

“Pặc” – Như thể gọng kìm cứng rắn, bàn tay hắn kẹp chặt lấy phần cổ tay của đối phương.

Tình huống này khiến Trương Huy Quân khẽ giật mình, có điều hoảng hốt chỉ trong giây lát. Gã lập tức dùng cánh tay còn lại đánh ra một trảo càng thêm phần tàn nhẫn.

Nhưng còn chưa đâu vào đâu, cánh tay bị kìm kẹp chợt truyền tới cảm giác đau nhức. Tiếp đó gã liền thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng, nhẹ theo kiểu đi mây về gió.

Đã thế cảnh vật trước mắt lại còn nhoè nhoẹt như thể gã đang đi tàu tốc hành mà nhìn ra ngoài cửa kính. Cái này rất không ổn, vô cùng không ổn, phi thường không ổn.

“OÀNH..”

Trương Huy Quân vừa nảy sinh ý định phản kháng, một tiếng nổ lớn liền vang lên. Kèm cảm giác thân thể bị va đập mạnh, với xương cốt đau nhức không sao tả xiết.

Đã thế lôi điện còn ùa vào bên trong cơ thể gã tàn phá bừa bãi nữa chứ!!!

Thế nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đây, hay nói đúng hơn là thảm kịch mới chỉ vừa bắt đầu.

Có điều cũng chẳng có chiêu thức hoa mỹ tinh diệu nào được thi triển ra. Nên rất tiếc cho nhóm khán giả khi mà bọn họ sẽ không có cơ hội một phen trầm trồ thán phục.

“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..”

Nhìn chung trên võ đài hiện giờ là một viễn cảnh mười phần thô bạo. Trong đó gã Trương Huy Quân như thể là tấm giẻ rách, bị Cao Cường nắm lấy quăng quật loạn xạ.

Không khác gì Hulk quăng quật Loki trong phim Avengers.

Nghiền ép không chỉ hoàn toàn, mà là triệt để.

Ngay đến sàn võ đài cứng rắn là thế, giờ đây cứ như một mảnh ruộng bị cày cho tơi xốp mịn màng. Nhóm khán giả đứng dưới nhìn xem hai mắt cứ gọi là tròn xoe.

Trên võ đài Cao Cường như đứa trẻ chơi trò quăng quật không biết chán, thành ra bụi mù cuốn lên càng lúc càng dầy đặc. Chẳng mấy chốc che khuất hết cả tầm nhìn.

Nhưng đừng lầm tưởng mọi chuyện đến đây là xong.

Cái gã Trương Huy Quân này ra đòn hiểm ác, ý đồ giết người là quá rõ ràng. Đã biết như thế mà còn buông tha, vậy thì Cao Cường hắn sống quá lãng phí kiếp này.

Dự định ban đầu là đánh cho gã này nằm liệt giường vài tháng.

Nhưng sau một chưởng kia, kết cục của gã liền rẽ ngoặt sang một hướng khác rồi.

Ẩn khuất trong làn khói bụi mù mịt, ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh lẽo. Khí tức cuồng bạo tà ác cũng dần lan toả rộng rãi, phút chốc tràn ra khỏi phạm vi của võ đài.

Trận pháp phòng hộ không có chức năng ngăn cản khí tức, những kẻ đứng gần nhất vừa cảm nhận thấy liền liên tục rùng mình. Ai nấy mặt mũi đều vô cùng hoảng sợ.

Đối với thành viên tiểu đội số ba thì khí tức này lưu lại ấn tượng quá đậm sâu.

Là khí tức hắn thả ra khi đồ sát Phúc Gia hơn trăm mạng người.

Hoàng Đại Hùng, Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải đồng loạt quay phắt sang nhìn đội trưởng. Ba người bọn họ không hề mở miệng, mà thông qua ánh mắt để truyền đạt đi ý tứ.

Tiêu Diễm Phượng cũng chẳng hé răng, nàng ta hai tay kín đáo “kháp kháp” ám hiệu. Sau đó cả bốn người bọn họ liền đưa mắt tiếp tục quan sát diễn biến trên võ đài.

Đứng ngay bên cạnh, Lâm Hùng tất nhiên phát hiện bọn họ kỳ lạ. Thế nhưng ám hiệu là tự mỗi tiểu đội sáng tạo, hắn có xem đi xem lại trăm triệu lần cũng không hiểu a.

Hết cách, hắn chỉ còn đường nhìn lên võ đài, nơi đang toả ra thứ khí tức khiến hắn cảm thấy rét run.

Khói bụi trên võ đài dần lắng xuống.

Thân ảnh Cao Cường với Trương Huy Quân lần nữa hiển hiện trong tầm mắt mọi người.

Vẫn như trước đó, Cao Cường tay trái nắm chặt cổ tay gã Trương Huy Quân. Chỉ có điều gã này hiện giờ quần áo nát bươm, toàn thân thương tích máu me đầm đìa.

Ngay đến diện mạo còn nhìn không ra luôn rồi.

Giẻ rách chưa hẳn đã thê thảm như tình trạng của gã đâu a.

Về phần Cao Cường thì ngoài việc toả ra khí tức cuồng bạo tà ác, hiện tại còn có thêm một chút đổi mới. Đó là cánh tay phải của hắn trông cứ như từ lôi điện hình thành.

Lôi quang liên tục chớp loé, không ngừng phát ra những tiếng nổ tanh tách.

Nhìn mà nhớ tới cảnh độ kiếp đầy đau thương, ai nấy toàn thân không tự chủ sinh ra cảm giác tê dại. Thậm chí một vài thanh niên mũi còn ngửi thấy mùi cháy khét.

Thế nhưng trận chiến đã ngã ngũ rồi a, hắn còn bày ra tư thế khủng bố này làm gì?

Trong đầu nhóm khán giả đồng loạt hiện lên nghi vấn, khá nhiều người theo phản xạ quay sang nhìn đồng bạn, và rồi nhận ra đều đang có thắc mắc giống hệt nhau.

Trên võ đài, Cao Cường lần thứ hai đưa mắt liếc nhìn gã giáo đầu.

Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của toàn thể những người đang có mặt tại nơi đây.

Hắn phất tay ném gã Trương Huy Quân lên không trung. Rồi khi thân thể gã rơi xuống ngang tầm với, cũng là lúc Cao Cường vung cánh tay phải dày đặc lôi điện đánh ra một quyền.

“PHANHHH”

Một quyền thô bạo nện thẳng tới vị trí đan điền của gã Trương Huy Quân. Biến gã thành viên đạn pháo oanh tạc lên bức tường phòng hộ trận pháp, có điều chỉ khiến cho bức tường gần như trong suốt này khẽ rung động, sau đó gã liền bị phản chấn văng ngược trở lại giữa võ đài.

Cao Cường tất nhiên không ngại hỗ trợ gã hạ cánh, lần nữa nhấc tay đánh thêm một quyền.

“CỐP.. OÀNH..”

Vậy là gã Trương Huy Quân liền nằm yên vị dưới sàn đấu.

Thành thật để mà nói thì Cao Cường chẳng e ngại gì khi đánh chết gã này. Nhưng vừa mới gia nhập đã vội giết người, vậy chẳng khác nào dồn ép Đàm lão rơi vào thế khó xử.

Nói thế nào cũng là bằng hữu của sư phụ, nên chừa chút mặt mũi mới được.

Tuy nhiên Cao Cường chưa quên cái câu thách thức của gã Trương Huy Quân này trước trận đấu đâu. Mà đã tốn công sức phế bỏ thì phế hẳn tu vi cho nó được triệt để đi nha.

“Xì.. xì.. xì..”

Nhìn gã Trương Huy Quân nằm trên võ đài với cơ thể không ngừng phát ra những tiếng xì xì. Đám người phía dưới dường như chết lặng, ngay đến tiếng hít thở cũng ngừng bặt.

Đánh cho nằm liệt giường vài tháng, bọn họ đều đã nhiều lần chứng kiến.

Thế nhưng chẳng bao giờ bọn họ nghĩ đến chuyện có một ngày nhìn tận mắt cảnh phế bỏ tu vi.

Hành vi này quá thâm độc, thẳng thắng để mà nói thì còn tàn nhẫn hơn việc xuống tay giết chết đối thủ. Hơn nữa nơi đây là Cấm Quân, đoàn kết luôn được ưu tiên hàng đầu.

Vậy mà hắn.. Giây lát, hàng trăm ánh mắt hận thù hướng nhìn lên trung tâm võ đài.
Bình Luận (0)
Comment