Dương Gian Phán Quan

Chương 216

Muốn xông tới cứu người sao?

Vậy thì lão đầu ngươi nhận lấy đi!

Cao Cường nhếch miệng cười lạnh, tay thì vung nhanh như chớp. Hoàng đại thiếu đáng thương liền bị sử dụng như một cây côn, hung hăng quật thẳng xuống đầu lão giả.

Né tránh đảm bảo thiếu gia chết chắc, mà bung lực ngăn cản thì thiếu gia chết lại càng chắc hơn nữa. Lão giả chỉ còn mỗi một cách chấp nhận thương đau, tán đi lực đạo. 

Một tiểu tử ác tâm, một tiểu tử vô nhân đạo. Lão giả trong lòng không ngừng chửi rủa.

“OÀNH..”

Sau một pha va đụng chát chúa, Hoàng đại thiếu cùng với lão giả liền ôm nhau nằm dưới sàn.

Hoàng đại thiếu sau khi hộc một ngụm máu liền lăn ra bất tỉnh. Còn về phần lão giả thì chỉ bị tức ngực, khí huyết hơi nhộn nhạo đôi chút, hít sâu vài hơi là sẽ ổn định lại thôi.

Không quan tâm ánh mắt đầy hằn học của lão giả, Cao Cường hai chân khẽ động, nhoáng cái liền xuất hiện tại khung cửa. Qua đó chặn đường đám Đông Ca ý đồ chạy trốn.

Ánh mắt chiếu xạ hàn quang, Cao Cường hai tay đồng loạt xuất quyền.

“Bùng.. Bùng.. Bùng.. Bùng.. Bùng..”

Năm tiếng nổ lục bục gần như đồng thời vang lên, kèm theo là năm bãi bầy nhầy bắn văng suốt sàn.

“Roành.. Roành.. Roành.. Roành.. Roành..”

Tiếp nối sau đó là năm cỗ thi thể không đầu đổ ngã xuống, với cần cổ phun máu phè phè. Và chẳng mấy chốc máu đọng thành vũng lớn, kèm với mùi máu tanh xộc lên nồng nặc.

Lăn lộn hắc bang mấy chục năm, có cảnh máu chảy đầu rơi nào mà một vị lão đại như Đông Ca chưa từng thấy? Cũng không thiếu những lần tự tay chặt đầu địch nhân xuống.

Cảm giác loại bỏ cái gái trong mắt nó mới hưng phấn phê pha làm sao.

Thế nhưng đó là chém giết địch nhân, chứ còn tận mắt chứng kiến thuộc hạ bị đánh cho nổ đầu thế này, thì có mà chích ma tuý quá liều cũng chẳng thể nào lung linh là lên luôn.

Đông Ca phi thường ghen tị với cô nàng của Hoàng đại thiếu, vừa thấy đầu người nổ tung liền lăn ra xỉu ngon lành. Trong khi đó Đông Ca ước gì có thể bất tỉnh mà không được.

Hay là tự đập đầu vào tường một cái?

Đông Ca lúc này thực sự sợ hãi, xin thề là có bị dí súng thẳng vào đầu cũng chẳng sợ hãi như thế này. Cơ thể run rẩy dữ dội đến nỗi hai đầu gối không ngừng va đập vào nhau.

Thậm chí đũng quần ướt sũng nước tiểu từ lúc nào rồi mà cũng chẳng hề hay biết.

Liếc nhìn hai cái đầu gối liên tục va đập của gã này, Cao Cường nhấc chân nhẹ nhàng đá một cước.

“Rắc..”

Kết quả có thể nghĩ, hắn đá thẳng một cước vào phần đầu gối chân trái của gã. Lực đạo khống chế tinh chuẩn vừa đủ để khiến chân trái gã gãy gập từ hình “”.

Cao Cường tất nhiên dư sức một cước đá đứt lìa luôn, nhưng không làm như vậy. Đơn giản vì chỉ gẫy thôi thì sẽ phải chịu đựng sự đau đớn kinh khủng hơn nhiều bị đứt hẳn.

Không tin à? Tự trải nghiệm mà xem.

Chân bị đá gãy gập, Đông Ca liền la hét ầm ĩ, thân thể cũng theo đó ngã dúi dụi về đằng trước.

Thuận tiện để Cao Cường vung tay quất cho gã một cái vả vào mặt. Gã liền xoay tròn như con quay rồi ngã oạch xuống vũng máu đỏ lòm dưới sàn. Tiếp đó liền thấy gã hai tay ôm đầu gối mà lăn qua lăn lại, chẳng mấy chốc bị máu nhuốm đỏ thành huyết nhân.

Ai gù, biết vậy quất mạnh tay cho gã bay xa một chút.

Ngón tay khẽ búng ra một tia chân khí, điểm huyệt ngăn không cho gã Đông Ca này la hét ra thành tiếng. Xong xuôi Cao Cường liếc nhìn lão giả, lạnh giọng nói:

“Không muốn chết thì mang theo gã ngu ngốc đó và cô ả kia cút đi”

Lúc này đã sớm đứng dậy, lão giả vẻ mặt phức tạp hỏi:

“Ngươi xuống tay mà không nghĩ tới hậu quả sao? Chưa nói tới Cấm Quân truy lùng ngươi như thế nào, chỉ riêng Hoàng Gia báo thù cũng đủ khiến ngươi sống dở chết dở”

“Ngươi uy hiếp với cái phong cách gì đây?” – Cao Cường bật cười: “Nói chung Hoàng Gia cảm thấy đủ trình độ khiến ta phải sống dở chết dở thì cứ việc tìm tới, ta luôn sẵn lòng diệt đi cái gia tộc đang thượng vị đệ nhất Tân Long thành. Giờ lão đầu ngươi rời đi hay nằm lại?”

“Rời đi” - Lão giả quyết đoán lựa chọn, rồi một tay xách Hoàng đại thiếu, một tay xách cô nàng lẳng lơ, nhanh chóng rời khỏi căn phòng nồng nặc bởi mùi máu tanh này.

Đánh một trận ư? Đùa cái gì?

Tiểu tử này chiến lực quá quỷ, không nắm chắc ăn được.

Đã thế tiểu tử này xuống tay đủ hung, hở ra là đánh nổ đầu người ta. Giờ chọc giận hắn liền dí đầu Hoàng đại thiếu làm một cái, trở về lấy gì ăn nói với Hoàng lão gia?

Tránh voi chẳng xấu mặt nào, lão giả chân bước càng thêm mau lẹ.

Buông tha cho bọn họ, tất nhiên Cao Cường cũng đã nghĩ tới khả năng sau này sẽ gặp phải phiền toái. Có điều trải qua ngắn ngủi suy tính, hắn vẫn lựa chọn làm như vậy.

Nói chung là phúc thì sẽ không phải là hoạ, mà đã là hoạ thì có muốn tránh cũng không được.

Hơn nữa Cao Cường cảm thấy có những việc cứ phải để xé rách da mặt ra thì mới thuận tiện xuống tay. Quanh đi quẩn lại liền tuỳ tiện lão tặc thiên bày biện ván cờ này đi.

Gạt bỏ suy nghĩ ngoài lề, Cao Cường nhấc chân đá gã Đông Ca bay vào gần chiếc bàn.

Sau đó lấy một chiếc ghế ngồi ngay trước mặt gã, búng tay giải huyệt và hỏi:

“Là kẻ nào thuê ngươi huỷ dung nhan diễn viên Huyền Diệu? Tốt nhất ngươi nên thành khẩn khai báo, đừng để ta đem họ hàng hang hốc nhà ngươi giết cho bằng sạch”

Sức cùng lực kiệt nằm bẹp dưới sàn, Đông Ca mặt xám ngoét thều thào nói:

“Ta khai, cái gì ta cũng khai. Ta mình làm tự chịu, van xin ngươi buông tha cho người nhà của ta”

“Ngươi không có tư cách để cùng ta mặc cả” – Cao Cường lạnh nhạt một câu, trên tay cũng ngay lập tức xuất hiện một tấm Mê Tâm Phù, lãng phí quá nhiều thời gian rồi.

Dùng thứ này tra hỏi cho nhanh.

--- 

Rời khỏi Karaoke Hoàng Long, Cao Cường đi trên đường với khuôn mặt càng thêm phần lạnh lẽo.

Bởi vì kẻ thuê người dội axit Huyền tỷ, không ai có thể ngờ tới lại chính là gã chồng cũ.

Mà tạt axit chỉ là đòn thứ hai mà thôi, bởi trước đó gã là kẻ bơm số tiền cực khủng tài trợ cho bộ phim mà Huyền tỷ nhận được vai.

Sau khi huỷ nhan Huyền tỷ, gã liền thúc đẩy kiện vi phạm hợp đồng, ép Huyền tỷ dốc sạch tài sản bao gồm bán cả nhà để đền.

Vẫn còn chưa hết.

Thậm chí ban chiều gã mới vừa liên hệ uỷ thác Đông Ca vùi dập hai cô bé đang cưu mang Huyền tỷ.

Gã này quá cạn tàu ráo máng rồi.

Kẻ khốn nạn như gã có phải chết trăm vạn lần cũng chưa đủ.

---

Nằm nhoài trên bàn làm việc, dưới ngọn đèn vàng hiu hắt, Trịnh Thịnh hai mắt mông lung ngắm nhìn nữ nhân trong khung ảnh, là một nữ nhân trẻ trung và vô cùng xinh đẹp.

Nàng có mái tóc đen dài mượt mà óng ả, nàng có khuôn mặt bầu bĩnh với gò má hồng phúng phính, nàng có đôi mắt to tròn trong veo biết nói, và nàng có nụ cười rạng ngời như toả nắng trên môi.

Vẻ đẹp của nàng trong mắt hắn là vẻ đẹp của sự hoàn mỹ không tì vết.

Nhưng số phận cũng quá trêu ngươi, nỡ lòng tàn nhẫn đem hắn và nàng chia cắt.

Hắn trăm lần không muốn, ngàn lần không muốn, vạn lần không muốn. Nhưng năm đó hắn không có quyền được tự do lựa chọn, và năm đó hắn đã chấp nhận đầu hàng nghịch cảnh.

Hắn lùi một bước để tiến nhiều bước, để có được ngày hôm nay, để nắm trong tay quyền lực tự chủ.

Quan trọng hơn hết là để hắn và nàng có thể tự do tương phùng.

Nhưng không, nàng không thèm đếm xỉa gì tới những nỗ lực cố gắng của hắn trong những năm qua. Nàng cũng chẳng quan tâm hắn phải nếm trải đắng cay tủi hờn đến nhường nào.

Hắn giải thích đến khàn cả giọng, cũng chẳng thu được nửa xu cảm thông từ nàng.

Nghiệt ngã hơn là đôi mắt to tròn trong veo ngày nào, giờ nhìn hắn với sắc thái nồng đượm chán ghét. Nàng vậy mà tuyên bố thà rằng đi chết, còn hơn nối lại tình xưa với kẻ như hắn?

Nàng có cần thiết phải lạnh lùng như thế không?

Tình có hết thì nghĩa vẫn còn đó, nàng không hiểu sao?

Quờ quạng tay tìm kiếm và vớ lấy li rượu trên bàn, Trịnh Thịnh đưa tới miệng rồi nốc một hơi cạn sạch. Tiếp đó liền khua tay với lấy chai rượu, rót một li đầy tràn, tiếp tục một hơi cạn.

“Hức.. Hức..”

Vốn đã uống khá nhiều, sau hai li tràn đầy, hắn liền liên tục nấc cục. Với nhiều năm kinh nghiệm tiếp rượu đối tác, Trịnh Thịnh hiểu rằng đã uống lượng cồn vượt mức cho phép rồi.

Uống nữa có hại cho sức khoẻ, tốt nhất nên về nhà với vợ con.

“Hức.. Hức.. Mà đang ở nhà rồi còn gì? Say quá. Hức.. Hức..” – Trịnh Thịnh vừa nấc vừa khẽ lầm bầm, chống cả hai tay lên bàn, dùng hết sức trâu chó để đẩy mới ngồi dậy được nổi.

“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..” – Đúng lúc này bên ngoài vang lên những động tĩnh ầm ầm.

Nghe thấy những tiếng động này, Trịnh Thịnh tức giận gào lên:

“Con mẹ ngươi, nửa đêm nửa hôm còn tập luyện cái quần gì? Có để cho ai ngủ không hả?”

Hắn mắng chửi dứt lời, bên ngoài cũng liền yên ắng trở lại, Trịnh Thịnh đắc ý nhìn khung ảnh và nói:

“Diệu, nàng thấy chưa? Thịnh của nàng giờ oai phong biết nhường nào. Hức.. Thịnh của nàng quát một câu thôi, tu sĩ cao thượng cái chó chết gì đó cũng phải vâng lời như chó cún. Hức..”

“Diệu, nàng ngốc lắm! Nàng đã bạc tình thì đừng trách ta bạc nghĩa. Hức.. Ta không có được thì nàng cũng đừng hòng thuộc về ai khác. Cho dù chỉ là thuộc về trên phim ảnh cũng không”

“Cạch” – Bật chợt chốt cửa vặn mở, rất nhanh cửa phòng mở ra, và rồi một thanh niên lạ mặt đi vào. Thanh niên này tiến thẳng tới trước mặt hắn, khẽ mỉm cười nói:

“Xin lỗi vì khiến ngươi phải thất vọng, Huyền tỷ sẽ sớm phục hồi lại dung nhan, sẽ sớm được chữa trị bệnh vô sinh. Huyền tỷ sẽ gặp người đàn ông tử tế, sẽ sinh cho hắn đứa bé trai kháu khỉnh khoẻ mạnh”

“Còn về phần ngươi thì sắp sửa bị đánh cho ngu đần, bị đánh cho tàn phế, bị đánh cho phần đời còn lại nằm ngu ngốc một xó. Tương lai sẽ là gia tài bị người cướp, vợ con phải sống cảnh bần hàn cơ cực”

“Thấy ta biên kịch cho ngươi cái vai diễn thế nào? Không nói gì tức là đồng ý rồi nhé. Ta đùa chút thôi, ngươi không có quyền từ chối. Vai diễn đo ni đóng giày này chỉ dành riêng cho thứ khốn kiếp ngươi”

Trịnh Thịnh cũng muốn lên tiếng từ chối phản bác gì đó lắm, nhưng đối phương không cho hắn cơ hội. Quyền phong ập tới như vũ bão, nện lên người hắn liên hồi, trong chốc lát Trịnh Thịnh muốn thở cũng phi thường khó khăn chứ đừng mơ tưởng tới chuyện mở miệng ra nói.
Bình Luận (0)
Comment