Dương Gian Phán Quan

Chương 217

Nói chung cái gã Trịnh Thịnh này quá khốn nạn, chết chưa hết tội. Vậy liền đánh cho tàn phế, đánh cho đầu óc biến ngu, đánh cho nửa đời còn lại không thể tự lo liệu.

Xong xuôi Cao Cường mau chóng rời khỏi.

Mục tiêu tiếp theo là tìm gã trưởng đoàn làm phim tính sổ.

Ban đầu hắn dự định đánh cho gã theo đóm ăn tàn này nửa đời còn lại sống trong cảnh “sáng nhặt lá, chiều đá ông bơ”, có điều ngẫm nghĩ lại thì thấy không ổn lắm.

Điên điên khùng khùng không ai quản, khả năng gây nguy hại đến người khác. Sau cùng vừa đánh cho ngu xi đần độn, vừa đánh dập nát toàn bộ phần khớp chân tay.

Lăn lê bò toài dưới đất thì có mắc bệnh dại cũng chẳng làm hại được ai.

Còn về phần vợ con của cả hai gã sau này thế nào thì Cao Cường không quan tâm.

Bởi bọn họ từng sống trong cảnh nhung lụa nhờ vào những đồng tiền dơ bẩn, sống sướng hết phần của thiên hạ luôn rồi. Về sau có phải trả giá cũng là hợp tình hợp lý.

Mà chắc quái gì bọn họ đã rơi vào cảnh bần cùng cơ hàn..

--- 

Sau khi rời khỏi căn biệt thự của gã trưởng đoàn làm phim, Cao Cường ngồi trên chiếc hai kỳ dế nhũi, chậm rãi chạy bon bon trên đường.

Đồng hồ đã điểm 3 giờ, với cái giờ này thì ngay cả dân đua xe trái phép cũng té trở về nhà ngủ từ lâu, hoặc bị gô cổ ngồi xổm trong khám.

Đường xá vắng tanh vắng ngắt, có hay chăng chỉ là thi thoảng bắt gặp một vài công nhân môi trường đang cặm cụi làm sạch đường phố.

“Hửm..?”

Vừa cho xe rẽ trái, đập vào mắt hắn là một khung cảnh vô cùng quen thuộc.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy tới con đường này, Cao Cường không khỏi khẽ bật cười. Cũng xin thề đây chỉ là tình cờ đi ngang qua mà thôi.

Cách khoảng 500 mét phía trước, là hàng rào phong toả xung quanh cầu Yên Hoả.

Tình hình hiện tại không mấy khác biệt với lúc chập tối. Tại vòng ngoài vẫn là những nhân viên ngoại vi Cấm Quân chia thành từng tốp tuần tra canh phòng.

Tạt xe vào lề đường, hắn lẳng lặng đứng suy nghĩ.

Ngắn ngủi chưa đầy một phút, hắn thu cất xe vào trữ vật giới, sau đó men theo bóng tối tiếp cận khu vực phong toả. Hắn quyết định lập tức thăm dò thứ kia.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, trò chơi mà đám Main trong tiểu thuyết suốt ngày đâm đầu vào.

Lòng hiếu kỳ không ngừng thôi thúc, Cao Cường hắn cũng muốn thử liều mình một phen.

Càng tiến gần hàng rào phong toả, tim hắn càng đập nhanh, quá ư kích thích.

Nhóm nhân viên ngoại vi chỉ là người thường, tất nhiên không đời nào phát hiện ra hắn xâm nhập vào bên trong. Và chẳng mấy chốc Cao Cường đã lần nữa đứng tại tế đàn.

Lúc này lều trại gì đó đều đã thu dọn sạch sẽ, ngay cả bóng đèn cũng không lưu lại. Có thể đào xới thoải mái mà khỏi cần lo lắng bị nhóm nhân viên ngoại vi phía trên nhìn thấy.

Không nên đào quá gần tế đàn, nghĩ đến đây hắn liền triệu hồi ra phi kiếm, tiếp đó tại khoảng cách mười năm mét, Cao Cường từng kiếm từng kiếm đem xới tung lớp đất bùn.

Dùng kiếm đào thực sự quá vất vả, phải phóng chân khí hất đất lên trên, việc làm này tiêu hao hơi nhiều. Hơn nữa còn gây ra động tĩnh quá lớn, khả năng sẽ bại lộ hành tung.

Nhớ tới còn có chiếc túi trữ vật hôm nọ vừa đoạt được của lão quỷ kia. Hắn mau chóng đem đồ vật trong túi chuyển sang trữ vật giới, rồi dùng chiếc túi này để chứa đựng đất.

Túi có không gian khá lớn, khi nào chứa đầy thì nhảy lên trên đổ bỏ, công việc liền nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cảm giác cứ như đang đào kho báu, còn sống trở về phải chạy ngay đi mua một tá cuốc xẻng mới được. Sau có gặp tình huống tương tự liền không phải vất vả như hiện giờ.

Vừa vung tay ra sức đào xới, Cao Cường vừa không ngừng dặn dò bản thân.

Rất nhanh hắn đào sâu xuống khoảng năm mét, chẳng hiểu là thứ đồ quỷ gì mà ở dưới này thần thức không dùng được, chính xác là không thể phóng thần thức ra được.

Giờ mà thắp phù hay quang đăng thì ánh sáng vọt lên trên mất.

Hết cách, đành phải móc điện thoại ra mở đèn soi tạm.

Đào sâu xuống đã không còn bùn, nhưng chẳng hiểu sao xúc đất dưới này mà cứ như xúc cát. Hiện giờ mà vội vã đào chéo tới hướng tế đàn rồi sụp một cái liền phiền toái a.

Chép miệng đầy bất đắc dĩ, hắn đành tiếp tục khoét sâu thẳng xuống.

Chẳng mấy chốc thì đạt tới độ sâu khoảng mười năm mét, rõ ràng là đất màu nâu đỏ, nhưng khô cong và vụn cứ như cát. Không hề thấy mềm dẻo ướt dính như thông thường.

Hơn nữa dưới chân còn có cảm giác bị lún.

Đào tiếp xuống hay là đào tới hướng tế đàn đây? Cao Cường tạm dừng, đứng vê cằm suy tư.

Hửm, thế nào tự dưng tóc dựng ngược hết cả lên? Ừm, lại còn có gió man mát nữa, cảm giác này có hơi giống như đang rơi tự do.

Thánh họ!!!

Cái này rõ ràng là đất dưới chân sụp xuống, thực sự đang bị rơi tự do chứ không phải là giống như á. Hay giờ hô to cứu mạng a?

“OÀNH!!!”

Không kịp nữa rồi, hắn vừa nhớ tới phi kiếm đang cầm trong tay thì đã tiếp đất một cách đầy đau đớn, thiếu chút nữa là gẫy chân.

Sau khi ngồi bệt suýt xoa một hồi, hắn mới đưa mắt nhìn xung quanh.

Ài, âm khí nồng đậm quá, đèn điện thoại soi không nổi. Một xấp Tịnh Hoá Phù xuất hiện trên tay, hắn liền ném loạn xạ ra tứ phía.

Ài, ném liền cả trăm tấm nhưng hiệu quả không lớn, may mà vẫn đủ ánh sáng để hắn quan sát và hiểu thêm tình huống dưới này.

Nói chung đây là hang động ngầm, diện tích khá là rộng, muốn biết cụ thể bao nhiêu thì phải ném thêm cả ngàn tấm phù nữa đấy.

Có điều quan tâm rộng rãi làm quái gì cho khổ.

Vấn đề cần quan tâm ở đây là Cao Cường hắn đang đứng trên một núi xương, hơn nữa còn toàn là xương thú to lớn khổng lồ.

Nơi này chẳng lẽ là mộ địa của yêu tộc?

Không phải, tuyệt đối không phải.

Yêu tộc mộ địa phân chia rạch ròi theo từng loài, không bao giờ có chuyện vàng thau lẫn lộn như ở đây. Hơn nữa bọn chúng tới mộ địa là chết theo kiểu tự nhiên, tuổi già sức yếu mà chết.

Đằng này bộ xương nào ở đây cũng bị dập nát gẫy vỡ tứ tung. Hơn nữa quan sát cẩn thận một phen, hắn thấy rất nhiều bộ xương có tư thế chết hơi kỳ lạ, như thể đang cắn xé lẫn nhau.

Chứng tỏ đây không phải mộ địa, mà là một bãi chiến trường.

Và chúng liều mạng đánh giết, hẳn là vì tranh đoạt cái khối cầu khổng lồ kia.

Không rõ chế tác bằng loại chất liệu gì, chỉ biết nó có màu đen bóng, tròn và lớn như quả khinh khí cầu. Trên bề mặt phủ kín linh văn đồ án màu đỏ au, hắn xem hoàn toàn không hiểu gì.

Với kinh nghiệm của cá nhân hắn, cứ cái gì xem không hiểu thì chứng tỏ là thứ rất lợi hại.

Lại nhìn xuống núi xương dưới chân, trong đầu liền liên tưởng đến mấy loại trận pháp mê hoặc lý trí, khiến nạn nhân rơi vào trạng thái điên khùng rồ dại, Cao Cường có hơi xoắn quẩy.

Chứ không thì đám yêu tộc này việc gì phải đánh tới nỗi ngươi sống ta chết thế này? Yêu tộc trí tuệ không thua kém gì nhân loại đâu, chúng cũng biết sợ chết những khi cần thiết đấy.

Hay là chuồn chuồn? Lão tử còn chưa lấy vợ đâu này!

Hít sâu vài hơi cổ vũ tinh thần, trên tay xuất hiện thêm hàng tệp Tịnh Hoá Phù, sau đó hắn bật nhảy qua từng bộ xương. Hắn muốn đi một vòng quan sát khối cầu quỷ dị này xem sao đã.

Ngoài việc rò rỉ ra âm khí, không thấy có gì đặc biết a.

Tại sao đám yêu tộc lại chạy tới tranh đoạt nó nhỉ? Bọn chúng có dùng âm khí để tu luyện được đâu? Hay thứ này là một món pháp bảo vô cùng lợi hại? Càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.

Mà hiện giờ Cao Cường cũng đã xác nhận được rồi, khối cầu này chính là thứ nằm tại phía dưới tế đàn. Hắn vốn tưởng sẽ là căn trụ đá đè lên phong ấn một món hung khí lợi hại nào đó.

Chả hiểu sao, linh cảm chuyến đi này sẽ công cốc công cò.

“Ồ, có cánh cửa?”

Bất chợt có phát hiện mới, khiến Cao Cường không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Khối cầu này là không gian pháp khí? Hay là nhà, nhầm, là lăng mộ của vị đại năng nào đó?

Nghĩ làm cái quái gì nhiều cho mệt, lượn luôn cho nước nó trong. Ngây ngốc nơi này có mà chết mất xác lúc nào chẳng hay. Cao Cường quyết đoán vung tay ném phi kiếm lên không trung.

Chỉ là..

“KEENG..”

Phi kiếm rụng xuống.

Thánh họ! Thánh họ! Thánh họ!

Thế quái nào mất “kết nối” với phi kiếm rồi?

Ngay cả chân khí cũng không điều động được luôn?

Nãy còn mở trữ vật giới lấy phù lục được cơ mà? Sao bây giờ cái gì cũng tịt ngóm thế này? Cao Cường khóc không ra nước mắt, vội nhặt phim kiếm rồi chạy về vị trí ban đầu rơi xuống.

Vẫn disconnect!!!

Chạy xa hơn xem sao.

Vẫn cứ là disconnect!!!

Vô Thượng Lôi Kinh không dùng được, trữ vật giới không mở được, điện thoại cũng ngoài vùng phủ sóng luôn rồi. Lỡ như sư phụ đi thêm một tháng nữa mới về, vậy thì xong phim.

Quả này thì và như thế em đi, Cao Cường mặt xám như tro, thất tha thất thểu quay trở lại vị trí cũ.

Không đúng, vẫn còn cửa để thoát, đó là đợi trên kia mở lại dòng chảy. Nước rót xuống đây thì theo mực nước bơi lên trên. Nước hơi bẩn một tí nhưng không sao, sống được là tốt.

Chỉ có điều nghĩ tới nước chảy xói mòn miệng hố hắn đào, lúc đó đất đá bên trên chỉ sợ sẽ sập xuống, hắn liền xong đời luôn rồi. Mạng không còn, lấy gì để mà bơi theo mực nước a?

Chung quy là tại cái nơi khốn nạn chó chết này, chân khí không dùng được, hắn liền yếu nhược như một con kiến hôi. Càng nghĩ lại càng cay, không ăn miếng ớt nào nhưng vẫn cứ cay. 

Ánh mắt phát lạnh, tay nắm chặt phi kiếm, hắn từng bước tiếp cận khối cầu quỷ dị.

Không thể cứ ngồi yên chờ chết, lúc này chỉ có thể liều.

Cùng lắm là chết sớm một chút, chết một cách đầy oai hùng ngạo nghễ, còn hơn là bị thứ nước hôi thối kia rót xuống dìm chết. Ừm, Cao Cường phi thường hài lòng với lựa chọn này.

Bước chân vì thế lại càng mau lẹ hơn, và chẳng mấy chốc thì hắn đứng trước cánh cửa.

Kỳ quái, bề mặt khối cầu khổng lồ này đâu đâu cũng thấy linh văn đồ án. Thế nhưng cánh cửa thì lại để trống trơn bóng loáng? Nghĩ nhiều làm gì, Cao Cường đưa tay gõ cửa và hô:

“Cho hỏi có ai ở nhà không? Nhà có chó không?”

Mình vừa làm gì đó sai sai thì phải? Cao Cường giây lát mặt biến ngu!
Bình Luận (0)
Comment