Dương Gian Phán Quan

Chương 276

Cao Cường tỉnh dậy sau giấc mộng kinh khủng khiếp, đập vào mắt liền là những thanh kèo gỗ vắt ngang vắt dọc trong gian phòng ngủ tại căn nhà toạ lạc ở tiểu khu Than Thở.

Thế quái nào sư phụ lại để ta nằm đây?

Hơn nữa, dường như đã trôi qua thời gian khá dài..

Cao Cường chỉ nhớ rằng khi xuống tầng hầm cung điện, không thể thu viên âm châu kia vào trữ vật giới, mới liều lĩnh phóng ra chân khí bao bọc kín bàn tay rồi chộp bừa lấy.

Ai dè vừa chạm một cái thật nhẹ, âm châu khốn nạn liền như quả bóng nước nổ tung. Sau đó hung hãn vô song đánh úp tới mi tâm hắn, rồi một đường đánh chiếm thức hải.

Xin thề là tình huống diễn ra nhanh khó tả.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì thế giới tinh thần đã biến thành một mảnh không gian tối thui.

Tiếp theo hắn lâm vào ảo cảnh, phi thường chân thực, cảm giác như thể lạc vào một thế giới khác.

Tại thế giới đó, hắn là một kẻ tính cách tàn bạo, lấy giết chóc làm niềm vui. Những nơi hắn từng đi qua, máu đỏ chảy thành sông, thi cốt chất thành ngọn núi cao sừng sững.

Vấn đề là hắn thấy giết thật đã tay, giết thật vui sướng.

Chẳng cần phải một lời không hợp, chưa ho câu nào hắn cũng giết.

Ghé tửu điếm ăn thấy không ngon, liền tàn sát luôn toàn thành, chó gà chẳng tha.

Có thể nói lúc đó hắn đã mất đi lý trí, không còn phân biệt được đúng sai thật giả. Tóm lại chỉ thiếu chút nữa thì bị chôn vùi trong ảo cảnh, giờ nghĩ mà thấy lạnh hết cả người.

May mắn kịp thời nhớ ra bản thân là ai, nhớ tới quá khứ trải qua, nhớ tới hai vị sư phụ, nhớ tới ông nội, nhớ tới cái đám bằng hữu dở hơi, nhớ tới Lão Hổ và chuột béo láu cá.

Sau đó hắn ngược đường quay lại những nơi đã từng đi qua.

Lần nữa nhìn vào những tác phẩm tanh máu do chính tay mình gây ra và tự hỏi.

Đến khi trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ “đây không phải cuộc sống ta mong muốn”, cũng là lúc nghe thấy choang một tiếng, rồi cứ thế chẳng hiểu ra làm sao liền tỉnh dậy luôn?

Cơ mà không phải hắn tự mình nhớ lại mọi thứ, nguyên nhân là bởi có tác động bên ngoài. Cứ nghĩ tới điều này là Cao Cường lại thấy buồn phiền không biết để đâu cho hết.

Chuyện là trong một dịp đang chém giết hăng say, hắn chợt cảm thấy giữa háng đau đau. Đáng nói là xung quanh không có địch nhân đủ tuổi làm điều này, vậy thì do đâu?

Không hiểu thấu bộ y tá phục màu hồng xuất hiện trong tiềm thức, kéo theo mọi ký ức ùa về trong đầu.

Vạn phần không muốn đây là sự thật, nhưng sau đó mỗi ngày hắn đều bị búng súng ba lần.

Xin thề với toàn dân, đây đích thị là thói quen xấu của nữ y tá Lệ Hương.

Sợ ta nằm thối thịt hay sao mà phải nhờ cậy nàng tới chăm sóc?

Mà thôi kệ đi, Cao Cường nhắm mắt nội thị đan điền.

“Cái đê ma ma!!!” – Chưa nhìn vào thì cũng thôi, chứ vừa mới liếc qua một cái hắn liền sợ hết hồn. Không những ngồi phắt dậy, mà còn buột miệng lớn tiếng chửi thề.

Tại sao ư?

Tại vì Kim Đan của hắn hiện giờ trông méo ma méo mó.

Cái này không phải Kim Đan báo hỏng, mà là bởi đã chạm tới ngưỡng cửa hoá thành Nguyên Anh.

Nằm bẹp dí một thời gian thế mà tu vi bay cao như diều gặp gió? Bản thân là người trong cuộc nhưng Cao Cường cảm thấy khó tin vô cùng, này cũng quá hoang đường.

Đi hỏi sư phụ.

Cao Cường ngay lập tức xuống giường, bởi nằm thời gian quá dài, hắn vừa đứng dậy là khớp xương liền liên tục phát ra những tiếng lạch tạch như âm thanh nổ bỏng ngô.

Hết cách, trước tiên đi một bài thể dục buổi sáng cái đã.

Gân cốt thư giãn ngon lành, hắn mới từ trữ vật giới lấy ra quần áo.

Nhưng quần áo vừa xuất hiện trên tay, cũng là lúc hắn ngớ người ra, bởi trên ngón tay hắn đang đeo là trữ vật giới của sư phụ. Có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?

Cảm giác không ổn xộc lên đầu, Cao Cường lập tức mặc quần áo, mau chóng xông ra ngoài.

Và rồi chứng kiến tiểu khu toàn những căn nhà khang trang đẹp đẽ, hắn lại càng thêm choáng ngợp. 

Gạt bỏ suy nghĩ không đâu ra khỏi đầu, hắn thi triển Quỷ Bộ lao đi như tên bắn. Chẳng mấy chốc liền chạy tới cửa Nhàn Vân Các, nhưng không thấy khí tức sư phụ đâu.

Khí tức của ông nội, Chu lão, mấy người Tống Đại Lực cũng không thấy.

Chỉ còn khí tức của cặp đôi Thạch Trung và Tử Lan.

Không cần phải dùng thần thức dò xét thêm.

Hắn hai mắt chậm rãi khép lại.

Nói chung Cao Cường thừa hiểu sư phụ sẽ không vô duyên vô cớ đưa mọi người rời đi. Thế nhưng hắn vẫn không tài nào gạt bỏ được cảm giác tủi thân trong lòng lúc này.

Lý do gì cũng vậy thôi, cảm giác bị bỏ rơi thật khó có thể nuốt trôi.

Hắn muốn ngốc bên cạnh sư phụ với ông nội thêm vài năm nữa thôi mà cũng không được sao?

Càng cay đắng hơn khi mà muốn đứng gặm nhấm nỗi đau một chút cũng không yên thân. Đám người qua đường cứ liên tục chỉ chỏ nói hắn bị thất tình các thứ các kiểu.

Chưa ăn miếng ớt nào mà vẫn thấy cay..

Chẳng lẽ lão tử nhập ma bật đồ sát luôn bây giờ chứ lại..

Mà lớn tướng rồi, giận dỗi như trẻ con cũng không hay ho cho lắm.

Nghĩ đến đây Cao Cường liền truyền âm:

“Trung ca, ta tiểu Cường, gặp nhau ngoài cửa”

Rất nhanh thì thấy Thạch Trung chạy ra, bên ngoài không tiện nói chuyện nên Thạch Trung ngay lập tức tóm tay hắn kéo thẳng một mạch vào phòng làm việc.

Sau khi rót cho hắn một tách trà, Thạch Trung thở dài nói:

“Tiểu tử ngươi nằm xuống một cái liền là ba năm, mấy người chúng ta lo lắng chết đi được”

“Vấn đề này bỏ qua đi” – Cao Cường xua tay rồi hỏi thăm:

“Trung ca, sư phụ có nhắn nhủ gì với ta không?”

“Này phải hỏi Lão Phệ” – Thạch Trung khẽ lắc đầu rồi nói:

“Nhàn lão chỉ hỏi xem ta với Tử Lan có muốn đi cùng hay không. Thực ra ta cứ đinh ninh ngươi cũng đã rời đi rồi đấy, phải tới hai tháng trước ngươi tự dưng tiết ra quá nhiều tạp chất. Lão Phệ bận bù đầu không có thời gian, gọi nhờ thuê y tá thì ta mới biết”

Vừa nghe đến hai chữ y tá là hắn liền thấy phía dưới đau đau. Gắng kìm nén xúc động muốn tẩm quất cho Thạch Trung một trận, Cao Cường chìa tay ra và nói:

“Trung ca giúp ta gọi cho Lão Phệ”

Thạch Trung hiểu ý, nhanh chóng bấm điện thoại rồi giao cho hắn.

Bên kia vừa nhấc máy, Cao Cường ngay lập tức nói:

“Phệ Ca, là ta tiểu Cường, cho xe tới Nhàn Vân Các đón ta với”

Dứt lời hắn liền cúp máy cái rụp, kẻo Lão Phệ lại dài dòng lôi thôi.

Nhận lại điện thoại, Thạch Trung quan tâm hỏi thăm:

“Đã có dự tính gì chưa? Hay ca giúp ngươi làm hồ sơn xin học?”

Trải qua ngắn ngủi suy nghĩ, Cao Cường lắc đầu nói:

“Qua thêm vài ngày ta sẽ rời thành phố Tân Long, có một việc đã đến lúc giải quyết dứt điểm. Ngoài ra ta dự định đi đây đi đó cho biết, chắc hẳn rất lâu sau mới gặp lại”

“Ngươi muốn đi cũng phải” – Thạch Trung nghe xong liền nghiêm túc dặn dò: “Nhưng đừng có mà quên mấy người chúng ta đấy, nhớ trở về thăm trước khi ta chết già”

“Hắc, ta sẽ luôn ghi nhớ” – Cao Cường bật cười đáp lại, thực sự bó tay với vị lão ca này.

Hai người ngồi tám chuyện nửa giờ thì hắn cảm nhận thấy khí tức Hà Đông tiếp cận. Ngăn cản không để Thạch Trung đứng lên tiễn, sau đó Cao Cường một mình rời đi.

--- 

Ba năm mới gặp lại, Hà Đông diện mạo không có gì thay đổi, được cái tu vi đã đạt tới Huyền Khí Cảnh. Đáng tiếc là chỉ có một vòng linh văn, hạ phẩm trong hạ phẩm.

Đồng nghĩa với con đường tu hành đã gần như bị đứt đoạn.

Cao Cường không vội hỏi chuyện sư phụ, mà trước tiên hỏi thăm tình hình của Lão Phệ với Hà Đông trong ba năm vừa qua. Biết được vài tin tức cũng khá giật gân.

Nổi cộm nhất là việc trên thế giới đã diễn ra vài vụ đảo chính.

Với vũ khí nóng gây sát thương cực kỳ lớn, cùng sự xuất hiện của những bộ giáp sắt như trong phim khoa học viễn tưởng. Một vài vương quốc bị quậy phá tơi bời.

Có điều rất nhanh thì yên bình trở lại, khả năng đợt đảo chính chỉ là phép thử của phe hiện đại hoá. Tương lai còn diễn ra cảnh khói lửa hay không thì khó nói lắm.

Để cho Cao Cường có chút ngạc nhiên đó là thành phố Tân Long vậy mà thiếu chút diễn ra bạo loạn.

Của đáng tội là chưa kịp ho hoe thì Cấm Quân đã mò tới vùi dập.

Và thế lực đen đủi này chính là Hoàng Gia.

Không còn bị cái đệ nhất gia tộc này ngáng bạc, Lão Phệ phất nhanh như diều gặp gió, vị thế giờ đã khệnh khạng hơn xưa nhiều. Lọt tốp 50 doanh nhân thành đạt.

Cứ nhìn tổng bộ tập đoàn Cường Thịnh là một toà nhà chọc trời trên đường Hoàng Gia liền hiểu Lão Phệ cá kiếm thế nào rồi. Cơ mà khoan đã, Cường Thịnh tập đoàn?

Lẽ nào từ tên ta?

Ế, khí tức Lão Hổ với chuột béo?

Vừa xuống xe, Cao Cường nhạy bén cảm nhận thấy hai luồng khí tức quen thuộc. Liền tóm cổ Hà Đông lôi vào bên trong toà nhà, rồi theo tháng máy lên thẳng tầng 50.

Dưới cái nhìn trợn tròn cả mắt của nữ thư ký, hắn một cước đạp tung cửa và lớn tiếng hô lên:

“Lão Hổ, chuột béo, hai ngươi dám bỏ ta một mình ở nhà để đến đây chơi đùa sao?”

“Meo.. Chít..”

“Sưu.. Sưu..”

“Oành..”

Kết quả có thể nghĩ, hai vệt đen liền tông thẳng vào ngực, khiến hắn ngã ngửa giữa cửa. Ngay sau đó là hai cái đầu bé nhỏ mập mạp không ngừng cọ cọ dưới cằm hắn.

“Cái đê ma ma nhà ngươi đấy tiểu Cường, vừa đến liền đạp hỏng cửa phòng làm việc của ca là sao?”

Lão Phệ huỳnh huỵch chạy ra, đầy bi thương nhìn cánh cửa nát bét mà rống lên.

“Phệ chủ tịch mà phải đau lòng cánh cửa? Haha” – Cao Cường hai tay nhấc bổng Lão Hổ với chuột béo, vừa vươn mình ngồi dậy, vừa chòng ghẹo Lão Phệ một phen.

Ném cho hắn cái bĩu môi, Lão Phệ phất tay ra hiệu rồi quay người đi về phía bàn tiếp khách.

Cao Cường mau chóng đứng dậy, nhanh chân đi tới.

Nhìn thấy trên bàn có một phong thư, khỏi cần Lão Phệ phải lên tiếng. Hắn thả Lão Hổ với chuột béo xuống ghế, rồi lập tức vươn tay vớ lấy phong thư mở ra xem.

Ra là vậy.

Đọc xong lá thư sư phụ để lại, Cao Cường vô thức nhoẻn miệng cười.

Là hoàng kim chiến giáp nam tử - Lôi sớm thực hiện giao kèo.

Không phải sư phụ cố tình lặng lẽ rời đi.

Thực sự quá tốt rồi.

“Phệ chủ tịch, hôm nay ta trong lòng vui vẻ, liền làm bữa no say tới bến đi nào” – Đem cất phong thư vào trữ vật giới, Cao Cường hướng Lão Phệ cười rạng rỡ và nói.

“Lên Bar ngắm gà thì thế nào?”

“Riêng hôm nay thì đi đâu cũng được”
Bình Luận (0)
Comment