Dương Gian Phán Quan

Chương 277

Sau ba ngày dần thích ứng với khí lực tu vi hiện giờ, Cao Cường lượn lờ một vòng chào tạm biệt những người thân quen, sau đó cầm lái chiếc Harley Davidson rời khỏi thành phố Tân Long.

Hắn chạy xe với tốc độ không nhanh, vừa đi vừa ngắm cảnh cỏ cây sông nước, tìm kiếm cho lòng mình chút nhẹ nhàng thanh thản. Thành ra hơn một ngày thì mới về tới gần thôn Thượng Vũ.

Rất có phong phạm phượt thủ đi phượt đường trường.

Mấy năm nay kinh tế du lịch phát triển, thôn làng sớm đã mọc lên những căn nhà khang trang đẹp đẽ. Hiện giờ có thấy nhiều thêm nhà cao cửa rộng cũng là chuyện hết sức bình thường thôi.

Thế nhưng đứng từ xa quan sát, Cao Cường cảm giác bầu không khí trong thôn khá bức bối u uất.

Mà với âm khí mỏng manh phiêu đãng khắp nơi như thế kia thì khỏi cần phải nghĩ nhiều.

Đem xe thu cất, Cao Cường ôm theo Lão Hổ và chuột béo lặng lẽ bước vào thôn.

Thần thức trải rộng bao phủ phạm vi ngàn mét, hắn cẩn thận dò xét từng ngóc ngách lớn nhỏ.

Đáng tiếc là ngay đến một hồn ma vất vưởng cũng chẳng phát hiện thấy chứ đừng nói chi là quỷ hồn.

Thay vào đó là nhiều căn nhà bên ngoài trông nguy nga bề thế, nhưng bên trong lại trống hua trống hoác. Hiếm lắm mới thấy chiếc quạt điện cũ mèm kêu è è, chứ không còn đồ đạc gì có giá trị.

Ngoài những căn nhà thuộc diện “tán gia bại sản”, Cao Cường còn trông thấy nhiều khuôn mặt buồn bã thất thần. Già trẻ lớn bé, không phân biệt giới tính, ai nấy cũng đều khổ sáp như nhau.

Không thấy dấu hiệu ốm đau bệnh tật, cũng chẳng thấy bầu không khí tang thương.

Vậy thì do đâu? Cờ bạc bị lừa gạt hết tài sản?

Chơi hụi bị lừa ư?

Cơ mà trong thôn vắng mặt khá nhiều người, bọn họ đã đi đâu? Hay là vay tiền xuất khẩu lao động xong bị xiết nợ nên giờ mới “tán gia bại sản” thế này?

Thôi để chốc nữa đi hỏi thăm sau.

Nghĩ tới đây Cao Cường liền bế Lão Hổ với chuột béo ngược trở lại đầu thôn.

Nơi có ngôi chùa nho nhỏ cũ kỹ lâu năm nằm trơ trọi.

Xem ra tâm tình không được tốt, chẳng ai màng tới quét dọn, hiện giờ trong chùa phủ bụi dày cộp luôn. Cao Cường liền thả Lão Hổ với chuột béo xuống sân, rồi khiêng chum đi múc nước.

Loanh quanh lau chùi quét dọn hết nửa ngày trời mới xong đây này.

Sau đó hắn từ trữ vật giới lấy ra hoa quả cùng vài món chay xếp đặt một mâm cúng bưng lên điện thờ. Thắp hương thắp nến, mọi thứ tươm tất rồi mới ôm Lão Hổ với chuột béo đi ra ngoài.

--- 

Lúc này trời đã tối, nhà nhà ánh đèn sáng trưng.

Nhiều người ban chiều không thấy, hiện giờ cũng đã trở về.

Thế nhưng thay vì cả nhà quây quần bên mâm cơm ấm cúng, văng vẳng bên tai Cao Cường lại là những lời cãi vã chửi bới, rồi tiếng trẻ con khóc re ré, và âm thanh bát đĩa quăng ném rơi vỡ.

Cơm không lành, canh không ngọt, cớ làm sao đây?

Loại bỏ những lời miệt thị trách móc, Cao Cường loáng thoáng nghe thấy hai chữ “hội tiên” được nhắc lại khá là nhiều lần. Và cũng chính cái hội tiên này là nguyên nhân dẫn tới mọi điều tệ hại.

Hắn tăng nhanh bước chân tìm tới nhà Phùng trưởng thôn. Vừa vào tới cổng là thấy vị lão bá tốt tính này hiện đang ngồi uống trà trên chiếc chõng tre trước hiên nhà.

Làm như không biết gì hết, Cao Cường liền lớn tiếng cười hỏi:

“Phùng bá, thế nào lại ngồi ngẩn ngơ thế này?”

“Tiểu Cường về chơi đấy à?” – Phùng trưởng thôn cố nặn ra nụ cười đáp lại, chỉ tay xuống chõng nói: “Ngồi uống chén trà với Phùng bá cho đỡ buồn”

“Uống trà chỉ tổ mất ngủ thôi” – Cao Cường mau chóng ngồi xuống, vừa tự rót trà, vừa chòng ghẹo: “Này phải làm vài lít rượu mới giải sầu được á” 

Phùng trưởng thôn nghe xong thở dài buồn rầu nói:

“Giờ mà uống rượu vào, khéo lại làm ra việc không thể cứu vãn”

Tình huống nghiêm trọng đến vậy luôn?

Mau chóng cân đối ngôn từ, Cao Cường lựa lời hỏi:

“Năm nay mùa màng không được thuận lợi à Phùng bá? Ta nghe thấy nhiều nhà cãi nhau inh ỏi”

“Không phải vậy” – Phùng trưởng thôn mệt mỏi nói:

“Bắt nguồn từ cái đám hội tiên chó má gì đó kia chạy tới đây truyền đạo. Chẳng hiểu bỏ bùa mê thuốc lú thế nào mà nhiều người nghe theo răm rắp. Bao nhiêu tiền bạc đem ra quyên góp, hết tiền còn bán cả của cải trong nhà để có mà đi cúng nộp”

“Có những trường hợp còn nghe lời về bỏ cả chồng cả con, đập phá bàn thở tổ tiên. Đám trai trẻ thậm chí chẳng thèm làm lụng gì nữa, hàng ngày tụ tập tu đạo khỉ gió ở ngoài đồng. Khuyên can sao cũng không được, thực sự là hết thuốc chữa”

Gì mà Phùng bá phải nói nhỏ nhẹ thế?

Có chút nghi ngờ, Cao Cường toả ra thần thức dò xét, rất nhanh liền hiểu tại sao.

Hoá ra trưởng thôn phu nhân giờ đang ngốc trên tầng hai “niệm chú”. Có nghĩa bác gái này cũng tham gia hội tiên gì kia. Phùng trưởng thôn chắc sợ vợ nghe thấy nên không dám lớn tiếng.

Buồn cười là bác gái mặc đạo y, treo ảnh lão đạo thần tiên, rồi ngồi xếp bằng bồ đoàn như ai.

Thế nhưng miệng thì nhẩm niệm quỷ kinh, loại chú lễ cầu nguyện quỷ thần chúc phúc.

Con quỷ nào khốn nạn đến mức lừa dối kiểu oái oăm này đây?

Cao Cường thiếu chút bật cười, may mà kìm nén được.

Cơ mà nếu để thôn dân niệm đạo kinh thì quỷ hồn có mà đau đầu muốn chết. Nó ném bừa ra vài đoạn quỷ kinh lừa gạt lấy lệ thế này cũng phải thôi.

Thoáng chút suy nghĩ, Cao Cường hiếu kỳ dò hỏi:

“Phùng bá, phía quan phủ không đả động gì tới sao?”

“Làm được gì chứ?” – Phùng trưởng thôn thở dài:

“Thấy bảo hội tiên này là có giấy phép hoạt động hẳn hoi. Vả lại bọn chúng chỉ truyền thụ vài đoạn phiên âm đọc lên chẳng ai hiểu được, cùng với phương pháp hít thở dưỡng sinh gì đó. Chứ không có truyền bá tư tưởng mê tín dị đoạn, quan phủ cũng bó tay rồi”

“Phép vua thua lệ làng” – Cao Cường bá đạo nói:

“Bà con trong thôn cầm gạch tới ném sập trụ sở của chúng là được. Thích thì làm vài can xăng đốt cái cháy rụi luôn chứ sao phải sợ? Không thì Phùng bá dò hỏi địa chỉ đi, ta làm cho một mồi lửa, xong việc ta chạy về thành phố, bố ai biết đường nào mà lần”

“Đừng có làm ẩu” – Phùng trưởng thôn sợ hãi nói:

“Thôn bên cạnh có người vác dao lên huyện làm cho ra nhẽ, vừa bị chúng đánh, lại còn vừa bị nha môn xích cổ. Bán nửa cái vườn mới đủ tiền chạy án đấy”

“Haha, ta đùa thế thôi” – Cao Cường cười ha hả: “Chứ ta chuẩn bị bước vào kỳ thực tập rồi. Tương lai sáng ngời trước mắt, không dại dột phạm pháp đâu”

“Vậy liền quá tốt” – Phùng trưởng thôn khẽ cười: “Đừng như cái đám bạn xấu của ngươi, không chịu học cho đàng hoàng, giờ cả lũ tha phương làm công kìa”

Cảm thấy không hỏi thêm được gì, Cao Cường nói vài câu vu vơ rồi đứng dậy xin phép cáo từ.

Có điều không thể ăn mặn trong chùa, cho nên hắn đi thẳng ra cánh đồng. Tại nơi trống trải nhóm lửa cùng Lão Hổ với chuột béo liên hoan tiệc thịt nướng.

Đáng thương chuột béo, tu vi cao hơn mà không dám tranh thức ăn với Lão Hổ.

Nhưng đáng mừng là chúng sống chung rất vui vẻ hoà thuận. Thậm chí hai mặt hàng láu cá này khi ngủ còn ôm nhau nhìn trông tình cảm thắm thiết lắm ấy.

Đánh chén đến no căng cả bụng rồi, Cao Cường liền ôm theo Lão Hổ với chuột béo về chùa. 

Sớm đã lên kế hoạch, hắn để hai nhóc láu cá tuỳ tiện chơi đùa, còn mình thì tiến vào gian điện thờ.

Nói chung thôn dân cuồng tín mù quáng thế kia, có khả năng là tác phẩm của Quỷ Lẻo Mép.

Loài quỷ này thuộc hàng dế trong các loại dế, đánh đấm không bằng ai, nhưng cái mồm cực khốn nạn. Là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực mê hoặc lòng người.

Nếu để Quỷ Lẻo Mép cầm đầu mạng lưới bán hàng đa cấp.

Khẳng định cả thế giới liền đi bán hàng đa cấp.

Đáng sợ ở chỗ dù nó chết, nạn nhân vẫn cứ u mê như cũ.

Có điều ba cái miệng lưỡi mê hoặc này không làm khó được Cao Cường, bởi vì hắn có Độ Tâm Kinh. Tình hình là sáng mai trong thôn sẽ ngập tràn bởi tiếng khóc.

Ngồi xuống xếp bằng ngay ngắn trên tấm nệm cói, Cao Cường miệng bắt đầu khẽ lẩm nhẩm.

“@#$%@#$%..”

Hắn nhẩm niệm rất khẽ, chỉ như những tiếng thì thầm, nhưng kết hợp với âm công thuật pháp nên câu kinh lan truyền đi rất xa. Thậm chí vọng ra tận bên ngoài thôn.

Hiệu quả miễn bàn.

Không phân biệt già trẻ lớn bé, không phân biệt trâu bò chó mèo lợn gà.

Không cần biết đang mải mê xem phim, hay là đang miệt mài vận động giường chiếu.

Tất cả đều giống như nhau, câu kinh vừa lọt vào tai là liền lăn ra ngủ một cách say sưa ngon lành.

Ngay đến Lão Hổ với chuột béo đang nghịch ngợm ngoài sân còn không cưỡng lại được. Phải chạy vào mái hiên nằm ngủ là đủ hiểu Độ Tâm Kinh ghê thế nào rồi đấy.

Cao Cường ngồi niệm kinh liền một giờ đồng hồ mới ngừng lại. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài, trông thấy Lão Hổ với chuột béo nằm sát chân cột mà buồn cười hết nấc.

Đã là yêu thú cả rồi mà vẫn hành xử theo tính cách của động vật thông thường.

Cơ mà hình ảnh này rất đáng để suy ngẫm đấy.

Không làm phiền giấc ngủ của Lão Hổ và chuột béo, hắn lặng yên không chút tiếng động ra khỏi chùa. Có điều trước tiên cần phải lượn một vòng quanh thôn cái đã.

Còn may mà cẩn thận đi nhìn xem, mới phát hiện có vài thôn dân nằm ngủ giữa đường. Qua đó kịp thời đưa họ về nhà, chứ không ngày mai liền có mấy cái đám ma.

Xong xuôi Cao Cường chạy thêm một vòng ngoài rìa thôn.

Xác định không còn ai ngủ vạ vật, hắn liền yên tâm ngự kiếm bay về hướng thôn huyện.

Chung quy là tại cái thứ khốn nạn này quấy phá nên mới không có người chăm sóc nhang đèn cho chùa. Tội này là vô cùng lớn, chết trăm ngàn vạn lần vẫn chưa hết.

Mang theo lửa giận, Cao Cường tăng nhanh tốc độ, hoá thành một vệt tím ngắt trên bầu trời đêm.

Với khoảng cách hơn 20 km mà chưa đầy nửa phút hắn đã tiếp cận thôn huyện. Cái này tốc độ phi hành quá là phê, đột phá lên Nguyên Anh chắc còn phiêu hơn nữa.

Vốn định bay trên bầu trời dò xét cho nhanh, nhưng chợt cảm nhận thấy khí tức tu sĩ, Cao Cường liền đáp xuống một nơi vắng vẻ rồi lững thững đi bộ vào bên trong.

Với âm khí nồng nặc trên bầu trời, dù có là võ môn tu sĩ cũng sẽ nhận thấy khác thường.

Nếu không lầm thì cái hội tiên này có chút lằng nhằng rắc rối.

Khả năng là bởi tu sĩ đứng đằng sau thao túng.

Cao Cường ánh mắt phát lạnh, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nện từng bước trên đường.
Bình Luận (0)
Comment