Dương Gian Phán Quan

Chương 320

Vong linh không phải là linh hồn người chết hay gì đâu, nó thực chất là một trong những giống loài tà ác sinh ra tại thế giới hắc ám 3D 4D nào đó mà chỉ có đám pháp sư mới inbox tới được.

Về mặt tầng thứ, vong linh cũng thuộc vào hàng ngũ dế nhũi như quỷ hồn linh hồn thể.

Nếu đặt lên bàn cân so sánh, vong linh khát máu hơn hẳn quỷ hồn, nhưng khuyết điểm là khá rõ rệt.

Đơn cử như việc Cao Cường nhét vong linh vào bình thủy tinh rồi đậy nắp, nó liền sẽ không có cách nào để thoát ra ngoài. Chỉ có thể ngốc trong đó gầm gừ đến khi chán chê mỏi mệt thì thôi. 

Giờ vứt bình thủy tinh lên trên mái nhà, phơi nắng vài ngày là vong linh chết chắc luôn.

Nói chung Cao Cường có thể thu cất vong linh vào trữ vật giới được rồi. Đợi cho Marie hoàn tất thức tỉnh tiên căn, lấy ra bóp chết để dụ gã hắc thủ sau màn tìm tới đánh một trận nữa là xong.

Đương nhiên còn có trường hợp thấy mất cảm ứng với vong linh, kẻ đó sinh nghi liền chạy tới tìm hiểu. Cho nên Cao Cường thả thêm bốn cỗ Mộc Nhân đứng thủ hộ bên ngoài cửa nữa đấy.

Ngắn gọn là nếu đối phương tay quá cứng, hắn sẽ tìm đường đánh bài chuồn.

Còn không thì kẻ đó xác định có đến mà không có về thế thôi.

Cơ mà pháp sư cũng nắm giữ khá nhiều chiêu trò quỷ dị.

Tuyệt đối không được phép khinh địch, Cao Cường sau khi thu cất vong linh liền gõ Linh Thú Hộ Oản. Sớm đã dặn dò từ trước, bạch tuộc khí linh hiểu ý ngay lập tức thả Hỏa Hồ ra ngoài.

Cúi xuống nhấc bổng Hỏa Hồ lên, Cao Cường mỉm cười nói:

“Ta còn những việc khác cần phải làm, ngươi ở đây thủ hộ nàng đi vậy”

Nửa lời cũng không thèm nói, Hỏa Hồ liên tục dãy dụa khiến hắn phải thả nó xuống lại mặt đất. Sau đó liền thấy nó nhót một cái nhảy lên giường, rồi cứ thế nằm ngủ ngay bên cạnh Marie.

Yêu Hồ chứ có phải Yêu Cẩu đâu mà chảnh như chó thế hả? Có điều nghĩ kỹ lại sẽ thấy cũng phải thôi. Nên nhớ Hỏa Hồ là giống cái, tất nhiên không muốn để đực rựa đụng chạm linh tinh.

Nói chung chảnh chọe thế nào cũng được, miễn sao Hỏa Hồ chịu gần gũi Marie là Ok.

Từ trữ vật giới lấy ra một khối ngọc giản truyền công trắng noãn, Cao Cường nhanh chân tiến đến bên cạnh giường, rồi nhẹ nhàng đặt lên mi tâm của Marie.

Rất nhanh liền thấy từ ngọc giản tuôn ra chi chít những ký tự vàng chóe rực rỡ. Sau đó những ký tự này thông qua vị trí mi tâm dung nhập vào trong đầu nàng.

Xin đừng hiểu lầm đây là công pháp tu luyện các thứ các kiểu gì đó.

Cao Cường đang tranh thủ truyền tải ngôn ngữ tu hành giới vào đầu Marie mà thôi.

Công pháp thì phải đợi nàng tỉnh dậy, khi đó đã hấp thu cũng như đọc hiểu ngôn ngữ tu hành giới.

Thực ra sức chịu tải của thường nhân có hạn, vội vàng nhồi nhét sẽ khiến đầu nàng nổ tung luôn đấy.

Thoáng kiểm tra nhiệt độ cơ thể Marie, xác định không có gì đáng lo ngại, Cao Cường yên tâm xuyên qua cấm chế đi ra ngoài và khép đóng cánh cửa thép.

Tất nhiên không thể thiếu được vung tay ném ra bốn cỗ Mộc Nhân để chúng đứng thủ hộ ở trước cửa.

Mà chém gió lừa gạt Hỏa Hồ thế thôi, chứ Cao Cường có việc quái gì quan trọng để làm đâu. Thành ra rời khỏi tầng hầm, hắn liền đi lên nóc tháp canh ngồi.

Dù sao ngồi trên cao sẽ thuận tiện quan sát cũng như kiểm soát tình huống được tốt hơn. Đặc biệt là trong trường hợp gã hắc thủ sau màn mò tới thăm dò.

Có điều ngồi hóng gió chưa được bao lâu, Cao Cường chợt nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.

Đáng nói là không phải người nào khác như Marine Lufina chẳng hạn.

Người đến lại chính là tên nhóc Robin Lufina.

Cao Cường nghênh ngang leo lên nóc tháp ai cũng trông thấy, đương nhiên bao gồm cả Robin Lufina. Vậy lý do gì để tên nhóc “sợ người lạ” này mò tới đây?

Chẳng mấy chốc Robin Lufina leo lên tới nóc tháp, vẫn với cái dáng vẻ run như cầy sấy cùng ánh mắt ngập tràn sợ hãi, trông như sắp sửa òa khóc đến nơi.

Khỏi cần Robin Lufina mở miệng, Cao Cường thừa sức đoán ra được lý do rồi.

Dám chắc mới bị cha mắng cho một trận, nên phải tìm tới xin lỗi vì cư xử không phải phép. Của đáng tội là xoắn quá, cứ đứng đó run rẩy chứ chẳng nói được.

Thoáng chút suy nghĩ, Cao Cường liền vẫy tay ra hiệu Robin Lufina tiến tới ngồi cạnh mình.

Phi thường muốn bỏ chạy, nhưng ánh mắt của người này quá đáng sợ. Không còn cách nào khác, Robin Lufina mếu máo sụt sùi đến gần hắn ngồi xuống.

Chỉ dùng lời nói là vô dụng, tạm thời để tên nhóc này ngồi chờ một chút đi đã.

Cao Cường từ trữ vật giới lấy ra dao khắc cùng một khối Địa Hỏa Thạch. Rồi nhanh tay múa dao chia cắt Địa Hỏa Thạch làm mười tám phần kích cỡ bằng nhau.

Sau đó hắn dùng tay vân vê biến chúng thành những viên tròn xoe bóng loáng. Tiếp theo nữa là khắc họa lên mỗi viên một vòng linh văn đồ án hình đài hoa sen.

Cuối cùng hắn điều động linh khí đục lỗ, sỏ dây kim tuyến thành vòng rồi đeo lên cổ tay Robin Lufina.

Chưa tới hai phút liền xong, có thể nói là không nhanh vì quá nhanh.

Đến lúc này Cao Cường mới mỉm cười khẽ hỏi:

“Thần kỳ và cũng rất đáng sợ đúng không?”

Đúng là vòng vừa quàng lên cổ tay, cảm giác thoải mái dễ chịu liền lan tỏa khắp cơ thể. Không chút đắn đo suy nghĩ, Robin Lufina ngay lập tức gật đầu lia lịa.

Hiểu rõ được vấn đề, Cao Cường thở dài nói:

“Nếu ta đoán không lầm thì nhóc cảm thấy sợ hãi tu sĩ. Nỗi sợ này bắt nguồn từ việc tu sĩ có thể làm ra những điều mà nhóc không tài nào hiểu được. Thực ra đây là phản ứng rất bình thường của con người, giống như chưa từng gặp ma quỷ nhưng vẫn thấy sợ”

“Nói chung căn bệnh của nhóc không hẳn là bệnh, đúng hơn nó là bản năng của con người khi đối diện với sự vật sự việc không thể lý giải. Chẳng qua là nhóc không chịu nói ra, cũng như quá chú ý đến nó, để rồi dần biến tướng trở thành căn bệnh sợ người lạ”

Robin Lufina nghe xong mếu máo sụt sùi nói:

“Ta thấy bọn họ có người vung tay bắn ra hỏa diễm nung chảy sắt thép, có người đánh một quyền phá nát tảng đá. Ta hỏi cha thì được biết bọn họ khác thường, không hiểu sao từ lúc đó ta luôn thấy sợ hãi, cho dù biết bọn họ không làm hại ta nhưng ta vẫn sợ”

Rất là thông cảm cho Robin Lufina, nhưng biết người ta không hại mình mà còn sợ ư?

Cao Cường thực sự muốn vung tay quất cho tên nhóc này cái bạt tai vang dội.

Sợ đến mức này thì bản quan biết nói gì để giúp ngươi chữa bệnh đây?

Văn vẻ sớm soạn sẵn trong đầu đã vô dụng, Cao Cường đành phải cấp tốc suy nghĩ phương án mới. Không lâu sau hướng Robin cẩn thận dò hỏi:

“Giả sử người thân của nhóc là tu sĩ thì sao? Nhóc sợ hay không sợ?”

Này là câu hỏi khó, Robin Lufina thực sự không biết trả lời thế nào cho phải. Hơn nữa càng suy nghĩ lại càng rối trí, mặt nhăn nhó hệt như khỉ ăn ớt.

Chớp lấy thời cơ, Cao Cường thở dài nói ra:

“Mấy người cận vệ luôn tận tâm bảo vệ nhóc, đổi lại họ được gì? Là ánh mắt nhóc nhìn họ giống như nhìn quái vật. Nhóc chỉ biết ôm lấy nỗi sợ hãi một cách đầy ích kỷ, mà không biết rằng hành vi của mình làm tổn thương những người ở xung quanh”

“Nhóc nên nhớ rằng tu sĩ dù cường đại đến mấy cũng là con người, cũng có tâm tư tình cảm, cũng muốn được yêu thương và trân trọng. Đừng thấy họ khác biệt mà sợ hãi xa cách, hãy nhìn cách cha nhóc vẫn làm và học tập, để rồi tiếp xúc cởi mở hơn”

Nghe xong những lời này, Robin Lufina đưa mắt tìm kiếm thân ảnh của cha. Qua đó thấy cha đang quàng vai bá cổ cười đùa rất vui vẻ với Phil.

Nói chung đây là hình ảnh ngày nào cũng trông thấy.

Chỉ là đến tận hôm nay Robin Lufina mới nhìn vào và nghiêm túc suy ngẫm.

Về phần Cao Cường thì những gì có thể nói đều đã nói, trong đầu chẳng còn đạo lý nào hay ho hơn. Thành ra nói xong hắn liền lặng lẽ chuồn đi.

Khổ nỗi vừa xuống tới bên dưới đã bị người khác của nhà Lufina làm phiền.

Tất nhiên chính là Marine Lufina, tuy không chặn đường, nhưng nàng ta bám theo hắn về tận phòng. Bần cùng bất đắc dĩ, Cao Cường đành nói:

“Ta bắt buộc phải thiêu hủy xương thì nàng mới siêu thoát được. Chắc chắn Veronica đánh hơi thấy mùi cháy khét, ngươi không tin về hỏi thử xem”

“Ta tin” – Marine Lufina nhìn hắn chằm chằm, nghiêm mặt hỏi: “Ta tìm gặp là muốn biết ngươi làm gì Marie? Ngươi đem nàng đi giấu nơi nào?”

Nhìn ra bà cô này không biết sự thật, Cao Cường cau mày nói:

“David nói những gì với ngươi? Nếu không thành thật trả lời, vậy mời ngươi rời khỏi đi thôi”

Hiểu rằng không thể giấu diếm, Marine Lufina đỏ mặt khẽ nói:

“David khen ngươi là đối tượng rất phù hợp, khuyên ta tính đến chuyện thành lập gia đình”

Da mặt không ngừng giật giật, Cao Cường ngán ngẩm nói ra:

“Ta hoàn hảo khỏi cần phải bàn cãi, nhưng David không nghĩ gì cho ngươi đâu. Hắn sợ ta có ý đồ xấu với Marie nên mới đẩy ngươi ra chắn sóng”

“Ta không quan tâm” – Marine Lufina khẽ lắc đầu, lần nữa hỏi: “Giờ ngươi trả lời đi? Marie hiện giờ đang ở đâu? Vì sao ngươi mang nàng đi giấu?”

“Không phải ta giấu” – Cao Cường nhún vai, thẳng thắn nói ra: “Marie hiện đang trong giai đoạn thức tỉnh tiên căn, tương lai nàng sẽ là một vị tu sĩ”

Kết quả liền có thể nghĩ, Marine Lufina nghe xong hóa đá cứng ngắc tại chỗ.

Hai mắt tròn xoe như bi ve, miệng thì há mở nhét vừa quả cam.

Đáng tiếc Cao Cường không có cam để nhét thử.

Phải tới mười phút sau, Marine Lufina mới thở hắt một hơi rồi nói:

“Bảo sao ta nhiều lần trông thấy nàng ngồi suy nghĩ vẩn vơ. Cứ ngỡ nàng đang buồn chuyện Rick Carter qua đời nên không có gặng hỏi xem sao”

Nói dứt lời Marine Lufina liền quay người thất thểu rời khỏi. Nàng ta thậm chí còn không buồn chào hỏi hắn lấy một câu gọi là cho nó phải phép.

Cũng nên hiểu và thông cảm cho Marine Lufina.

Dù sao tin tức vừa được nghe cũng quá mức động trời.

Nàng không vò đầu gãi tai “WTF” liên tục đã là giỏi lắm rồi đấy.

Cao Cường để ý thấy David Lufina biết tin con gái có tiên căn liền mất ăn mất ngủ kia kìa. Chẳng qua kiềm chế tốt mới không lộ ra mặt đó thôi.

Có điều chỉ riêng tên nhóc Robin Lufina là đáng lo ngại.

Chẳng hiểu khi biết chị gái là tu sĩ, tên nhóc ngớ ngẩn này sẽ phản ứng như thế nào?

Cao Cường rất không hi vọng người đệ tử thứ nhất của mình phải chịu tổn thương. Nếu trường hợp xấu diễn ra, chỉ còn cách thôi miên nhóc kia.

Cơ mà để đến lúc đó rồi tính sau, hiện giờ ra xem kẻ nào chạy tới lâu đài Lufina gây chuyện cái đã.

Thấy lớn tiếng chửi bới đe dọa có vẻ muốn hung hăng hết phần thiên hạ luôn rồi đây.
Bình Luận (0)
Comment