Dương Gian Phán Quan

Chương 321

Cao Cường ra tới sân thì đã thấy đánh nhau to rồi, ngoài lão Phil Colin cùng kẻ quấy rối đang giao đấu, còn có hơn chục thành viên đội cận vệ nằm co ro rên rỉ.

Có điều cả đám chỉ là ăn vài quyền sưng vêu mặt lên thôi, chứ thương thế không quá nghiêm trọng.

Quan sát thoáng qua thì có thể thấy kẻ gây rối thực lực cũng khá là khó nhằn đấy.

Mà với ngoại hình phủ đầy lông xám, luôn miệng gầm gừ như chó dại, kẻ này chắc là người của gia tộc Wolver gì kia? Đúng hơn là mang huyết mạch Ma Sói?

Nhìn chung gã có thế mạnh là phản ứng cực nhanh nhạy, thành ra tốc độ không hẳn quá tốt, nhưng vẫn nhẹ nhõm tránh né ma pháp do Phil Colin công kích tới.

Ở chiều hướng ngược lại, Phil Colin quất roi lửa như điên mà chẳng đốt được nửa cọng lông của đối thủ. Có thể nói lão đang chiến đấu một cách bế tắc vô cùng.

Đây là đối thủ chỉ ăn với né tránh, nếu gã chuyển sang tấn công thì sẽ thế nào?

Tóm lại tầng thứ tu vi ngang bằng, nhưng nếu quyết chiến thì khả năng Phil Colin sẽ bại trận. Chính lão cũng nhìn ra điểm này, giờ đây vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Căn bản trong mấy chục tu sĩ mà gia tộc Lufina cung phụng, lão cứng nhất còn bó tay trước địch nhân, chắc phải nhai lá ngón thì may ra mới giữ nổi bình tĩnh.

“Đủ rồi” – Đúng lúc này có tiếng quát đầy giận dữ vọng tới.

Vừa nghe thấy vậy, gã Ma Sói ngay tức thì lùi ra xa nới rộng khoảng cách với Phil Colin.

Có điều người vừa lớn tiếng quát là Veronica, chứ không phải đồng bọn của gã Ma Sói. Với lại gã này là đơn độc một mình mò tới lâu đài Lufina gây phiền toái.

Mà với cái kiểu Veronica ho có một câu, gã lắm lông này liền răm rắp nghe theo.

Cao Cường khó tránh khỏi nghĩ tới “drama tình cảm đầy ngang trái” nào đó.

Chẳng mấy chốc năm bóng dáng thướt tha yêu kiều đi ra tới sân, trong đó bao gồm bà cô ế ẩm Marine Lufina với khuôn mặt chứa nguyên cả bầu trời tâm sự.

Vài phút trước còn bikini ngâm mình tại bể bơi, giờ đã phủ lên người váy dạ hội như những bà hoàng, Cao Cường nhìn mà rất muốn quỳ lạy trước các nàng.

Đỏm dáng cũng vừa vừa phai phải thôi, chứ làm thế này là hơi bị quá rồi đấy a.

Trong khi Cao Cường ngồi chép miệng ngán ngẩm, gã Ma Sói hướng Veronica dịu dàng nói:

“Veronica, ta hiện giờ đã có đủ năng lực đem lại cuộc sống ấm no hạnh phúc cho nàng. Hãy đi theo ta, hãy cùng nhau vun đắp xây dựng tổ ấm của chúng ta”

Chậc chậc, giọng nói ấm áp chân thành lắm luôn. Chỉ đáng tiếc..

Veronica nghe xong liền hai tay chống nạnh, mười phần đanh đá chua ngoa thẳng thừng nói:

“Jacob Wolver, có bản lĩnh thì chạy đi báo mối thù của gia tộc Wolver nhà ngươi đi. Xin nhắc lại lần nữa, ta Veronica Goldoger thà chết còn hơn gả cho ngươi”

“Tại sao?” – Jacob Wolver không cam lòng, lớn tiếng gầm lên: “Ta có điểm nào không xứng mà nàng năm lần bảy lượt phũ phàng khước từ như thế này?”

“Giờ sao?” – Veronica mắt long sòng sọc, hất hàm vênh mặt hỏi: “Ngươi là ngoan ngoãn cút khỏi đây? Hay muốn ta phải biến thân đánh một trận sinh tử?”

Tu vi kém người ta hẳn một tầng thứ.

Người ta huyết mạch Ma Sói, nàng huyết mạch Cún Con.

Cao Cường không hiểu Veronica lấy đâu tự tin đòi đánh một trận sinh tử?

Thề luôn chứ, với cái thái độ của Veronica, nếu Cao Cường là gã Jacob Wolver này.. 100% sẽ ấn nàng nằm úp sấp xuống, rồi quất cho sưng mông thì thôi.

Cơ mà mông nàng vốn đã sưng to lắm rồi đấy, hay là đổi dùng phương pháp trừng trị khác đi vậy.

Đáng tiếc là không diễn ra tràng cảnh như hắn tưởng tượng. Dưới cái nhìn chăm chú của Cao Cường cùng với toàn thể những người đang có mặt nơi đây.

Jacob Wolver ngửa mặt lên trời, mười phần hung hăng hét thật lớn:

“Veronica, ta yêu nàng, mãi mãi yêu nàng”

Xong là liền quay đầu co cẳng bỏ chạy, thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng gã đâu nữa.

Ài, cái này gọi là “khi yêu người ta thường đánh mất lý trí” phải không? Trông thì hung tợn thấy ghê, người tình trong mộng nói cút liền cút thật mới tởm.

Gã này đúng thật stupid, super stupid.

Đàn ông không hư, đàn bà không yêu đâu á.

Cao Cường liếc mắt thấy mọi người xung quanh chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Chứng tỏ gã Jacob Wolver này đã từng nhiều lần mò tới đây gạ gẫm Veronica.

Duy nhất có lão Phil Colin là ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.

Nghĩ cũng đúng thôi, ai biết sau này Jacob Wolver có còn ngoan ngoãn rời khỏi nữa không? Hay gã lại nổi điên lên tàn sát loạn xạ rồi ép Veronica đi theo?

Tốt hơn hết là cắt tiết gã Ma Sói này đi cho xong.

Cao Cường đứng vê cằm suy tư, âm thầm đưa ra quyết định.

Đúng lúc này Phil Colin tiến lại gần hắn rồi hạ thấp giọng khẽ nói:

“David vừa nhận được tin tình báo, e rằng lâu đài Lufina gặp phải rắc rối to”

Thực ra Cao Cường sớm đã có điểm số trong đầu, nên không quá ngạc nhiên. Liền ra hiệu rồi cùng lão nhanh chóng đi tới phòng làm việc của David Lufina.

Vừa vào phòng là thấy David Lufina mặt mũi chán chường, liên tục rít xì gà xong rồi nhả khói nghi ngút. Kiểu như mới hay tin bản thân bị sida giai đoạn cuối.

Đợi cho Cao Cường với Phil Colin ngồi xuống ổn định, David Lufina mới lên tiếng:

“Phil, giúp ta đưa Robin rời khỏi đây. Cường, nhờ ngươi chăm sóc Marie”

Xua tay ngăn cản Phil Colin định mở miệng, Cao Cường lắc đầu thẳng thừng nói:

“Tu hành vốn luôn trú trọng tâm cảnh, có đôi khi sống sót còn đáng sợ hơn cả cái chết. Đừng khiến Marie phải sống suốt đời với mặc cảm tội lỗi tại trong lòng”

“Mặc cảm tội lỗi thì đã làm sao?” – David Lufina dứt khoát đứng dậy nói: “Còn sống bao giờ cũng hơn là chết đi. Không thì đừng dạy cho nàng tu hành nữa”

“Vậy ngươi tự đưa nàng đi thôi” – Cao Cường khẽ nhún vai tùy tiện nói: “Báo trước dưới hầm không dễ xuống đâu, chết người cũng đừng oán trách gì ta”

“Ngươi..” – David Lufina nghe xong liền nghẹn họng, thật lâu không thốt nổi ra lời.

“Bình tĩnh ngồi xuống nghe đi” – Cao Cường phất tay, bĩu môi nói ra: “Nếu ta đoán không lầm thì gia tộc Windor vừa an bài gì đó nhằm vào lâu đài Lufina? Đúng là ta không nắm chắc đánh thắng, nhưng ta đảm bảo có thể khiến gia tộc này không dám quá quắt”

“David” – Đến lúc này Phil Colin mới lên tiếng:

“Ngươi muốn Robin phải sống trốn tránh như con chuột cả đời sao? Ta linh cảm trận chiến này sẽ là bước ngoặt to lớn đối với gia tộc Lufina, chi bằng chúng ta liều lĩnh một phen. Mà có chết cũng phải lột của gia tộc Windor một mảng da xuống mới được”

Bước ngoặt to lớn? Cướp ở đâu ra thế?

Cao Cường có chút bó tay với lão đầu pháp sư này.

Nói thật là hắn định chuồn rồi đấy, chẳng qua nóng máu đầu nên mới ẩu một trận. Tóm lại kế hoạch dù có thành công cũng chỉ giúp Lufina tiếp tục tồn tại mà thôi.

Chứ gia tộc Lufina ngoài Marie thì làm gì còn vốn liếng để mà quật khởi? Đừng quên đối thủ là gia tộc Windor, thế lực đã làm trùm ở KOE tận hơn 50 ngàn năm.

- -- 

Sau khi dùng xong bữa tiệc tối thịnh soạn, lâu đài Lufina liền bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Không riêng gì đội cận vệ, những người giúp việc trong lâu đài cũng được trang bị vũ khí.

Khiến cho Cao Cường phải tròn mắt là mấy nàng Rose Lina Linda, và ngay cả Marine Lufina cùng với Sophie Lufina cũng trong tay lăm lăm súng trường như ai?

Này gọi là “giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh” trong truyền thuyết có đúng không? 

Hơn nữa các nàng lúc này ngừng cái trò mặc váy điệu đà rồi, thay vào đó là bộ đồ da ôm sát cơ thể. Chẳng rõ bắn súng giỏi hay không, chỉ biết nhìn rất oách.

Có mỗi Veronica không dùng súng, nàng chơi trội hơn, cầm trường thương dài hai mét.

Cao Cường rất muốn biết nàng biến thân xong sẽ như nào, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa được xem.

Đúng lúc này mây đen ùn ùn kéo tới, chỉ sau vài phút liền giăng kín bầu trời. Khiến cảnh vật xung quanh lâu đài Lufina hoàn toàn bị bóng tối xâm chiếm bao phủ.

“Phù thủy hắc ám” – Phil Colin ngay lập tức nhấc bộ đàm lên: “Khách sắp sửa đến, đội hỏa lực chuẩn bị sẵn sàng đi, nhớ là không cần phải tiết kiệm đạn dược”

Cao Cường phi thường hoài nghi Phil Colin có huyết hải thâm thù gì đó với gia tộc Windor.

Bởi vì lão không những chẳng hề run sợ, lại còn có vẻ khá phấn khích khi đón nhận cuộc chiến này.

Nếu đúng là lão vì tư thù mà đẩy gia chủ xuống hố, vậy lời thề thủ hộ suốt đời gì đó chỉ là lời nói nhảm, Cao Cường bắt buộc phải âm thầm khiến lão mất màu.

Có điều bây giờ không phải là lúc bận tâm đến việc này, trước mắt cần vượt qua cơn giông bão cái đã. Chứ để thua tan tác rồi thì có nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Cơ mà có một chuyện cần giải quyết cho xong.

“David, Sophie!” – Cao Cường hướng vợ chồng David Lufina chép miệng nói:

“Ta không muốn giải thích nhiều, liệu hai vị có thể đồng ý để ta đưa Robin lên đây?”

Xua tay ngăn cản chồng lên tiếng, Sophie Lufina hướng hắn gật đầu cười nói:

“Ta nhìn ra ngươi muốn tốt cho cả Robin lẫn Marie, vậy hãy đưa thằng bé lên đây”

Đợi cho Sophie Lufina nói dứt lời, Cao Cường liền hướng tới cầu thang vẫy vẫy tay.

Mọi người vội quay sang nhìn, vừa lúc tên nhóc Robin Lufina từ góc khuất cúi gằm mặt đi ra. Có thể nói việc này khiến cho ai nấy cũng đều hết sức kinh ngạc.

Bởi với căn bệnh sợ người lạ, hay đúng hơn là sợ tu sĩ.

Hiện giờ cậu nhóc phải đang cuộn mình trong chăn mới đúng.

Buồn cười hơn nữa là thay vì tiến lại gần cha mẹ, Robin Lufina đi tới nơi liền núp sau lưng Cao Cường. Giống như hai người bọn họ còn đáng sợ hơn cả tu sĩ.

Không rảnh để ý vụn vặn, Cao Cường kéo Robin lại đằng trước rồi nói:

“Robin, chắc đã đoán ra lý do ta gọi nhóc lên đây rồi chứ?”

“Marie” – Robin Lufina gật đầu khẽ đáp.

“Bingo!” – Cao Cường mỉm cười, xoa đầu Robin Lufina rồi tiếp tục nói:

“Marie chính là tu sĩ, nhưng hiện tại nàng còn rất yếu. Có nhiều kẻ không muốn nàng trở nên lớn mạnh, bọn chúng sắp sửa tấn công tới lâu đài Lufina. Robin, giờ nhóc dứt khoát trả lời một câu ta xem nào. Nhóc có sẵn sàng đứng ra bảo vệ Marie hay không?”

“Sẵn sàng” – Robin Lufina ngay tức thì gầm lên, nhưng chợt nhớ một việc, vội mếu máo nói:

“Nhưng ta còn không xách nổi xô nước, ta.. ta.. ta..”

“Đừng lo” – Cao Cường vươn tay búng một cái giữa trán Robin Lufina, cười híp mắt khẽ nói:

“Chỉ cần nhóc sẵn sàng bảo vệ Marie là tốt rồi, chốc nữa Cường Ca liền dạy cho nhóc vài chiêu lợi hại. Đánh đám kẻ xấu phải khóc kêu cha gọi mẹ mới thôi”

Không chút nghi ngờ, Robin Lufina gật đầu lia lịa, ánh mắt phi thường háo hức mong chờ.

Còn những người xung quanh thì cho rằng hắn đang chém gió lừa gạt trẻ con.

Có phải Thần Tiên đâu mà biến trẻ con đánh được tu sĩ? Phét lác là giỏi.
Bình Luận (0)
Comment