Dương Gian Phán Quan

Chương 333

Chắc chắn Marie sẽ vội vàng đồng ý theo cảm tính, mà đây là một việc mang ý nghĩa vô cùng trọng đại, không thua kém khi nhận được lời cầu hôn là bao nhiêu đâu đấy.

Bởi vậy Cao Cường liền ngăn cản nàng đeo nhẫn rồi tiếp tục nói:

“Thực ra ban đầu nhận lời hướng dẫn ngươi tu hành chỉ là để trả ơn cứu giúp tại sa mạc. Ngay cả việc nhận ngươi làm đệ tử đối với ta cũng không mang nhiều ý nghĩa. Ta vốn dự tính kèm cặp ngươi đạt tới Luyện Khí Kỳ cũng là lúc để nói lời tạm biệt”

“Nhưng sau đó mỗi ngày chứng kiến ngươi tự giác chăm chỉ nỗ lực rèn luyện, ta tự nhìn lại mình để rồi thấy trong lòng thật sâu hổ thẹn. Ta nhận ra mình phạm lỗi lớn khi không toàn tâm toàn ý dạy dỗ ngươi, lại còn cư xử cứ như đang ban phát ơn huệ”

“Nói thật là ngươi suốt ngày bày ra những trò quậy phá nhố nhăng, việc này khiến ta hết sức mệt mỏi. Nhưng chẳng biết từ khi nào ngươi đã trở thành người mà ta muốn trân trọng như chính bản thân mình, hơn nữa là trân trọng một cách vô điều kiện”

Đây hoàn toàn là những lời xuất phát từ tận đáy lòng.

Ngặt mội nỗi vừa nói xong là Cao Cường liền thấy phi thường hồi hộp.

Hắn lo lắng mình trình bày không được tốt, sẽ khiến Marie hiểu lầm tất cả chỉ là giả dối.

Mà giữ kín chuyện này mãi khiến hắn trong lòng bứt rứt khó chịu lắm luôn. Tốt nhất là thành thật nhận lỗi cho nó nhẹ nhõm, có được khoan hồng hay không thì hên xui đi.

Dưới ánh mắt mong chờ của hắn, Marie đeo nhẫn vào ngón tay, rồi mỉm cười và nói:

“Ban đầu sư phụ đối xử với ta đúng theo kiểu cho tròn trách nhiệm, nhưng thiết nghĩ với xuất phát điểm từ hai người xa lạ nên ta dù chạnh lòng cũng không dám bộc lộ ra. Ta chỉ còn biết nỗ lực tu luyện hơn nữa, hi vọng sư phụ rồi sẽ thay đổi cái nhìn về ta”

Những lời này lọt vào tai, Cao Cường ngay lập tức cảm thấy hổ thẹn cũng như áy náy.

Thân là đàn ông đàn ang, hắn vậy mà khiến một cô gái phải vất vả khổ sở.

Có điều rất nhanh hắn cảm xúc liền bình thường trở lại, bởi tu hành không có chuyện phân biệt giới tính. Là nam hay nữ hay 3D 4D thì Marie vẫn cần phải nỗ lực tu luyện.

Không hề hay biết sư phụ vừa trải qua một đợt tâm tư suy nghĩ đầy phức tạp.

Marie thích ý ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay, cười tít mắt nói tiếp:

“Sau này sư phụ trở nên càng ngày càng nghiêm khắc, ta nhận ra đây là một dấu hiệu chứng tỏ mình đã được quan tâm nhiều hơn trước. Ta liền để tâm quan sát thật kỹ, còn nhờ cả Diễm Nguyệt dò xét giúp, qua đó biết được ai đó thật sự ngốc nghếch”

Chém gió lung tung là giỏi, Cao Cường không tin liền bĩu môi nói:

“Nha đầu ngươi kể ra xem ta đã làm những gì mà bảo là ngốc nghếch? Hơn nữa ngươi cho rằng sư phụ là gà vịt đấy à mà đòi dò xét được? Chả phải khinh thường nhưng Hỏa Hồ tu luyện đến chết cũng chưa đủ trình để nhìn trộm sư phụ ngươi đâu nhé”

“Sư phụ hiện giờ chính là ngốc nghếch” – Marie cười cười nói ra:

“Chúng ta không thể nào giấu diếm được sự quan tâm giành cho người khác đâu, bởi vốn dĩ nó vẫn luôn hiện hữu thông qua những điều nhỏ nhặt nhất. Như ai đó nghe lỏm biết ta ưa thích bifteck liền ca ngợi ăn thịt bò nhiều chỗ tốt, rồi ngày nào cũng nấu”

“Ai đó còn nghe lỏm thấy ta muốn được nếm thử sushi, nhưng không biết cách chế biến nên phải lấy cớ rủ rê nhóc Robin đi dạo phố rồi giả bộ tình cờ mua về. Thấy ta khen ngon liền lén tìm đầu bếp học hỏi, song thất bại trở về buồn thiu suốt một tuần”

“Rồi thì thấy ta phàn nàn tu luyện làn da trở nên thô ráp, ai đó đã không hiểu về dược tính, còn chạy đi năn nỉ bạch tuộc lão sư trộn lẫn dưỡng nhan dược dịch với luyện thể dược dịch. Sư phụ à, sao lại có người ngốc nghếch đáng yêu như vậy nhỉ?”

Marie nói hoàn toàn không sai, Cao Cường xin dơ hai tay thừa nhận.

Vấn đề là những việc này thực sự quá nhỏ nhặt, chẳng đáng để mà bận tâm. Cao Cường bởi không muốn Marie hiểu lầm mình đang nịnh nọt nàng nên mới lén làm.

Nói chung không hẳn là hắn muốn giấu diếm này nọ đâu.

Công cuộc giáo dục khó lắm, phải luôn bày ra bộ mặt nghiêm khắc mới được.

Thế nhưng nghe Marie nói xong, chẳng hiểu sao hắn có cảm giác mình hóa thân thành nam chính trong truyện ngôn tình, suốt ngày ngu ngơ làm ra mấy hành vi sến rện.

Cao Cường không tránh khỏi rùng mình liên tục.

Khỏi cần kiểm tra cũng biết da gà gai ốc mề đay đã nổi khắp cơ thể rồi đấy.

Cứ để mặc như này khéo Marie còn liệt kê ra thêm một nùi các hành vi kệch cỡm nữa thì chết.

Hít sâu một hơi nhanh chóng lấy lại bình ổn, sau đó Cao Cường trầm giọng nói:

“Sư phụ quan tâm chăm sóc đệ tử là chuyện hết sức bình thường, đừng làm quá lên như thế. Giờ hãy tập trung lắng nghe cho kỹ, đã đến lúc bàn tới chuyện chính sự”

Marie rất không vui nhưng cũng đâu thể làm gì khác, đành phải ngả đầu dựa vào vai hắn:

“Sư phụ muốn nói gì thì cứ việc nói đi, ta đang lắng nghe rồi này”

Nghiêm túc giây lát khó vậy sao? Cao Cường âm thầm thở dài một hơi rồi nói:

“Ngươi đã từng nghe kể rồi đấy, sư phụ đúng thật sinh ra và lớn lên tại đại lục, nhưng sư tổ của ngươi lại xuất thân từ hải vực mênh mông rộng lớn ngoài khơi. Sư tổ là môn nhân của một môn phái có tên gọi Hỏa Vân Các, bởi biến cố nên sớm đã lụi tàn theo dòng lịch sử”

“Đến tận khi đã rời đi mà sư tổ ngươi vẫn không đả động tới việc gây dựng lại Hỏa Vân Các, một phần vì lười biếng, một phần vì lão nhân gia trong lòng còn khúc mắc. Bản thân là đệ tử duy nhất, ta muốn thay sư tổ của ngươi hoàn thành tâm nguyện không hề dễ dàng này”

“Thực ra gây dựng một môn phái làng nhàng chẳng khó gì, nhưng đã làm là phải làm đến nơi đến chốn. Ta nuôi tham vọng dựng lên một Hỏa Vân Các huy hoàng chói lọi hơn quá khứ. Ta muốn Hỏa Vân Các là cái tên xếp trong hàng ngũ những thế lực hùng mạnh bậc nhất”

“Sư phụ tham vọng thật là to lớn” – Marie ngước mặt mị mị nhìn hắn, mỉm cười nói:

“Nam nhân quá tham vọng thường là kẻ không chung thủy, nhưng ta lỡ dại dột sa vào lưới tình mất rồi. Sư phụ hãy nói cho ta biết ta nên làm gì bây giờ được không?”

Sa lưới tình cái quần chứ sa, hỏi han tử tế không được à mà phải cố làm trò?

Muốn nghiêm túc bàn chuyện cũng không xong, thực sự là thánh họ nhà nó mệt mỏi.

Kiềm chế xúc động úp sấp Marie đánh mông một trận, Cao Cường gắng gượng nói:

“Một thế lực trở nên hùng mạnh là nhờ vào sự đóng góp của nhiều nhân tài, chứ một mình ta không thể làm nên mùa xuân được. Mà ngươi thiên phú luyện đan không tồi, ta hi vọng ngươi tiếp tục học tập chuyên sâu, rồi tương lai sau này theo giúp ta một tay bận bịu”

“Tất nhiên để thỏa mãn điều kiện ta mong muốn thì ngươi cần tiến nhập hải vực học tập thêm. Việc này không những khiến ngươi phải rời xa gia đình, mà tính mạng còn gặp nhiều nguy hiểm. Sư phụ không miễn cưỡng ngươi, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy đưa ra quyết định”

Vươn ngón tay chạm nhẹ lên môi hắn, Marie ánh mắt mong chờ, run giọng khẽ nói:

“Đối với ta góp sức gây dựng Hỏa Vân Các là niềm vinh hạnh to lớn, đệ tử sẵn sàng hi sinh cả tính mạng chính mình. Nhưng trước khi rời đi, sư phụ có thể đáp ứng hai điều ước của ta được không? Báo trước đây không phải trao đổi, sư phụ đừng vội hiểu lầm gì đấy nhé”

Có phải là kẻ ngu lâu hết thuốc chữa đâu mà Cao Cường không nhìn ra nàng muốn gì.

Khẳng định một tỉ phần trăm là điều ước theo kiểu làm trái với luân thường đạo lý. 

Hắn dù không muốn Marie phải thất vọng cũng khó lòng làm được.

Nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc của nàng, Cao Cường thở dài thẳng thừng nói:

“Sư phụ sẵn sàng đáp ứng hàng tỉ điều ước của nha đầu ngươi, nhưng việc sinh em bé thì không thể. Tốt nhất hãy mở rộng lòng tìm kiếm người bạn đời mà ngươi thực tâm muốn gắn bó. Đừng nghe theo lời cha ngươi xui dại, hắn biết cái quái gì về tu sĩ đâu mà ham hố”

Marie một lần nữa ngồi thẳng dậy, sau đó hai tay chống nạnh, hung hăng quát:

“Một năm nay ta có đòi sư phụ cùng ta sinh em bé nữa không hả? Thế bây giờ sư phụ có đáp ứng hay không nói thẳng một câu đi? Đừng có khiến ta đây nổi cáu lên”

Đúng là một năm nay ngươi không đòi sinh em bé, nhưng ngươi vẫn gạ ngủ chung giường còn gì?

Mà thôi được rồi, Cao Cường có chút không tình nguyện, gật đầu phất tay nói:

“Sư phụ liền đáp ứng hai điều ước của ngươi, muốn cái gì thì trình bày ra luôn đi xem nào”

Marie hài lòng cười tít mắt, nhanh chóng dựa đầu vào bả vai hắn, nhỏ nhẹ nói:

“Tương lai gặp lại thì ta mới đòi sau, sư phụ không có được chơi trò quỵt nợ đâu đấy nhé”

Nha đầu hư hỏng này muốn để sau vậy thì chiều lòng đi, Cao Cường chán chẳng buồn đôi co nữa rồi. Liền chỉ tới chiếc nhẫn trên ngón tay nàng rồi cẩn thận dặn dò:

“Nhìn cho kỹ đồ đằng Hỏa Vân khắc trên nhẫn, sau này có gặp người nào đeo nhẫn giống hệt thì đó là đồng môn có thể tin tưởng được. Hãy nhớ sáu cái tên Tiêu Diễm Phượng, Yến Tử, Diên Lộc, Đỗ Khải, Lâm Tiểu Tùng, Hoàng Đại Hùng bởi bọn họ là sư thúc ngươi”

“Một vấn đề quan trọng nữa là đừng để lộ ra thân phận môn nhân Hỏa Vân Các. Sư tổ ngươi khi xưa quậy phá tung trời, kẻ thù đông như quân nguyên. Chúng ta cần phải tích tụ lực lượng cho thật lớn mạnh thì mới có thể công khai đánh mặt bàn dân thiên hạ được đấy”

“Cuối cùng là khi sinh hoạt tại hải vực nếu thấy quá mệt mỏi thì hãy trở về đại lục. Sư phụ muốn ngươi thành tài, nhưng cũng không hề muốn ngươi miễn cưỡng bản thân. Mà có về thì hãy về lâu đài Lufina, sau này sư phụ còn tìm ngươi để thực hiện hai điều ước nữa”

Hắn vội vàng dặn dò đủ thứ, để cho Marie hiểu rằng sư phụ đang muốn rời đi.

Một chút chần chừ sau cùng tiêu tan, Marie dứt khoát đứng dậy, nghiêm túc nhìn hắn và nói:

“Sư phụ mau mau đứng lên đi, ngay bây giờ ta muốn thực hiện điều ước thứ nhất”

Chung quy vẫn là muốn làm trái với luân thường đạo lý, Cao Cường cực kỳ muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng làm thế thì sau này mặt mũi đâu để mà gặp lại nàng?

Giữa người với người mà sao cứ phải đưa nhau vào thế bí vậy nhỉ?

Đã không còn cách nào khác, hắn trên mặt in hằn hai chữ cam chịu, vươn mình chậm rãi đứng dậy.

Nhất là câu nói tiếp theo của Marie, vẻ mặt cam chịu của hắn như được tô điểm càng thêm đậm nét.

“Điều ước thứ nhất của ta là muốn sư phụ đứng yên không được nhúc nhích trong một phút”

Sau đó Marie tiến sát lại gần hắn hết mức có thể, khoảng cách vừa còn đúng nửa gang tay. Phút chốc hai hơi thở có phần gấp gáp chậm rãi hòa quyện vào với nhau.

Không gian tĩnh lặng bất chợt vang lên những tiếng tim đập rộn ràng.
Bình Luận (0)
Comment