Dương Gian Phán Quan

Chương 334

Cao Cường trong hình hài của Rick Carter, mang theo khuôn mặt thất hồn lạc phách bước ra ngoài cổng sân bay NY tại thành phố NY trực thuộc vương quốc Hoa Mỹ.

Tính đến hiện tại đã là hai mươi tư giờ trôi qua, song mọi thứ giống như chỉ vừa diễn ra tức thì.

Đáng nói là hắn không sao bôi xóa được hình ảnh ký ức đêm qua mới khốn nạn chứ?

Xin thề với trời là hắn đang phi thường muốn dùng đầu húc đổ cả thế gian này. 

Nhìn chung sự việc còn chưa đến mức đi quá xa, nhưng những lời Marie thủ thỉ bên tai khiến hắn rơi tọt vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, khó nghĩ vô cùng vô cực.

“Kétttt..” – Đúng lúc này tiếng xe phanh gấp vang lên ngay đằng trước mặt, Cao Cường nhờ có vậy mà thoát khỏi tình trạng cứ đứng đó ngây người suy nghĩ vẩn vơ.

Liếc mắt nhìn lên mới thấy là chiếc taxi màu vàng trông khá cũ kỹ, đoán chắc tài xế là gã đói ăn nào đó tân trang chiếc xe phế liệu giả dạng taxi kiếm chút cơm canh.

Chẳng buồn đắn đo suy nghĩ, Cao Cường nhanh tay mở cửa rồi chui vào xe và nói:

“Tới hẻm Mulley”

Vừa nghe thấy địa danh này, tài xế đen nhẻm ngồi trước vô lăng hai mắt liền ẩm ướt. Khách tới nơi nào khác còn có thể lái xe đi vòng vèo chặt chém thêm chút đỉnh.

Chứ mò đến hẻm Mulley chỉ toàn là thứ dữ, như gã vừa lên xe này nhìn kỹ là biết chẳng phải hạng người tốt đẹp gì rồi, không cẩn thận có khi sớm lên gặp thượng đế.

Tài xế đen nhẻm ước gì có thể mở miệng đuổi người, ngặt một nỗi không có gan làm như vậy.

Cực chẳng đã, tài xế đen nhẻm đành phải “yes sir” một câu, rồi đạp ga cho xe chạy đi.

Phát hiện tài xế thái độ khác thường, có điều Cao Cường chẳng hơi đâu đi để ý. Liền chăm chú ngắm nhìn khung cảnh của thành phố sa hoa bậc nhất thế giới này.

Chưa nhìn thì cũng thôi, vừa quan sát một lúc là hắn thấy trong lòng khá bức bối và khó chịu.

Đương nhiên không phải bởi vì phát hiện ra những thói hư tật xấu gì gì đó đâu.

Này là cảm xúc hình thành khi thấy nơi đây quá đông đúc quá ồn ào.

Lòng đường rộng rãi chật cứng những hàng xe nối đuôi dài tít tắp, vỉa hè chẳng hề nhỏ hẹp nhưng kín mít dòng người qua lại, rồi thì đủ thứ âm thanh hỗn tạp nữa chứ.

Nhìn chung thành phố NY sa hoa bởi vì có nguyên nhân sâu xa của nó cả đấy.

Tuy đường xá đông đúc chật chội là thế, song bù lại thành phố NY không thiếu những đoạn cầu vượt, thành ra chỉ sau nửa giờ taxi liền dừng đỗ ở đầu hẻm Mulley.

David Lufina sớm đã đưa cho hắn trăm ngàn đô la Hoa Mỹ, Cao Cường không ngại phá của một phen, thế là rút năm tờ trăm đô đập thẳng vào mặt tài xế đen nhẻm.

Sau khi lia qua máy kiểm tra tiền thật hay giả, tài xế đen nhẻm hai mắt ẩm ướt cảm ơn rối rít.

Ai gù, không dễ gì để diễn được tròn vai một vị đại gia tiêu tiền như nước đâu này. Với phong phạm của gã nhà giàu mới nổi, Cao Cường buồn tủi mở cửa xuống xe.

Có điều sự âm u của hẻm Mulley rất nhanh liền kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ có phần dở hơi dở hồn.

Theo quan sát thì hẻm chắc là gọi theo tên xưa cũ, chứ đường lối đi lại rộng thênh thang. Hơn nữa đây là khu dân cư với hơn chục tòa nhà tập thể loại bốn tầng cũ kỹ.

Vấn đề là những nhóm người tụ tập tại trước cửa mấy tòa nhà nhìn dáng dấp không được tử tế cho lắm, nói đúng hơn là mặt mũi in hằn bốn chữ tội phạm nguy hiểm.

Cao Cường thần thức lan tỏa bao trùm toàn bộ con hẻm Mulley, nhanh chóng xác nhận được rõ ràng.

Nói chung đây chính xác là khu tệ nạn, thành phần cư trú có tới 99% là tội phạm. Trai gái già trẻ lớn bé gì cũng đều có vấn đề, dao súng găm đầy người mới ghê chứ?

Còn lại 1% là trẻ em còn nằm nôi, chưa đủ tuổi để gây ra tội lỗi.

Cao Cường bất chợt nhíu mày thật chặt, nghĩ đến nát óc cũng chẳng tìm ra nổi lý do tại vì sao mặt hàng Anh Tuấn Đại Vương lựa chọn tá túc ở nơi phức tạp thế này? 

Cơ mà không nên lãng phí thời gian đứng đoán già đoán non.

Trước mắt cần ưu tiên tìm kiếm tung tích mặt hàng nhỏ thó kia cái đã.

Nghĩ tới đây Cao Cường liền sải bước chân tiến thẳng vào trong con hẻm Mulley.

Từ khi hắn bước xuống khỏi xe taxi, đám người tại đầu hẻm lẫn trong hẻm đều đã chú ý quan sát rồi. Hiện giờ hắn tiến vào, cả đám mặt mũi hằm hè đứng hết lên.

Gã thì đặt tay sau hông tư thế sẵn sàng rút súng.

Gã thì bật chuôi dao bấm “tanh tách”, vung tay múa may ve vẩy mười phần dọa dồ.

Dưới cái nhìn hằn học của hàng trăm ánh mắt, Cao Cường thản nhiên đi tới tòa nhà số hiệu M7, để rồi phát hiện đám côn đồ nơi đây sắc mặt chợt biến đổi tái xanh.

Chắc chắn đã từng có điều gì đó khinh khủng xảy ra.

Hắn không khỏi ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn xung quanh một lượt.

Nếu đám nồng nặc tội nghiệt này liên quan tới việc Anh Tuấn Đại Vương mất tích, Cao Cường sẵn sàng ra chút lực đem cái hẻm Mulley này chôn vùi xuống lòng đất.

Gạt bỏ ý định dùng bạo lực ép cung, Cao Cường nhanh chân tiến vào tòa nhà M7, rồi theo lối cầu thang xông thẳng lên tầng 4 và dừng lại trước cửa gian phòng 404.

Nhìn chung cửa sớm đã bị phá khóa từ lâu, hiện giờ chỉ đang khép hờ.

Bên trong cũng chẳng cài cắm thứ gì nguy hiểm, cho nên Cao Cường cứ vậy đạp cửa mà tiến vào.

Phòng không được rộng rãi cho lắm, tổng thể khoảng 50 mét vuông chia làm ba gian gồm phòng khách liền kề gian bếp, kèm với một phòng ngủ và một phòng tắm.

Cơ mà đồ đạc có thể sử dụng đã bị hốt sạch rồi, ngay đến chiếc bát ăn cơm sứt mẻ cũng chẳng còn.

Trong phòng ngập ngụa rác thải, là vỏ hộp bao bì của các loại đồ ăn vặt với cả mẩu tóp thuốc lá.

Và thứ mùi kinh khủng bốc lên từ xác của mấy con chuột chết lúc nhúc giòi bọ nữa chứ.

Vạn phần không muốn, tỉ phần không muốn, song Cao Cường bắt buộc phải chui vào phòng tắm để mà nhặt lấy nhúm tóc bẩn thỉu mắc kẹt ở đường ống thoát nước.

Tóc màu đen tuyền, sợi không quá dài và hơi quăn, đích thị là tóc của mặt hàng nhỏ thó kia rồi.

Hơn nữa khi chạm vào là Cao Cường linh cảm Anh Tuấn Đại Vương cũng không có gặp gì nguy hiểm. Chắc chắn đang ẩn nấp trong xó xỉnh nào đó ngồi cày game.

Vậy mà hẹn giờ gửi email cứ như kiểu sẽ phải chết ngắc đến nơi, thực sự là thánh họ.

Thu cất nhúm tóc vào trữ vật giới, xong xuôi Cao Cường mở cửa đi ra ban công rồi nhảy xuống dưới.

Hắn đáp xuống như một vị thần, dọa mấy chục gã đứng trước cửa tòa nhà sợ hãi giật mình la hét ầm ĩ, trong đó còn có mấy gã lăn đùng ngã ngửa hệt như gặp quỷ.

Tướng tá nhìn trông bặm trợn tưởng ghê gớm thế nào, hóa ra cũng là một đám biết sợ chết đấy chứ.

Nhếch miệng cười, Cao Cường nhìn hướng lão đầu nom có vẻ bình tĩnh nhất, lạnh nhạt hỏi:

“Có chuyện muốn nói cùng ta?”

“Chính là như vậy” – Lão đầu hít sâu một hơi, tay chỉ hướng lên tầng bốn tòa rồi tiếp tục nói:

“Nếu ngươi muốn tìm gã thấp bé phương Đông chủ nhân của tòa nhà thì xin đính chính vụ việc này không liên quan chúng ta. Hắn biến mất từ lúc nào chúng ta cũng không biết, song ba tháng trước từng có một đội đặc nhiệm tới đây tra xét rồi thu dọn hết đồ đạc mang đi”

Hắc, đám người này sợ bị liên lụy oan uổng nên phải chủ động chạy đến giải thích đây mà.

Khỏi cần dò hỏi kỹ càng Cao Cường cũng thừa hiểu đội đặc nhiệm mà lão đầu vừa nói không phải người bình thường, khả năng là nguyên một team toàn “iron man”.

Đoán chừng đám người này cũng chẳng biết nhiều hơn nữa để mà khai thác, Cao Cường liền phất tay thay cho lời chào hỏi, rồi lững thững đi ra ngoài đầu đường.

Buồn cười là chiếc taxi màu vàng cũ nát vẫn còn đỗ ngoài đầu hẻm mới ghê.

Gã tài xế đen nhẻm này khi nãy vừa lái xe vừa sợ hãi run rẩy như cầy sấy mà nhỉ?

Đúng là chỉ cần kiếm được nhiều tiền, người ta luôn sẵn sàng liều cái mạng nhỏ đấy nhé.

Nghĩ ngợi nhiều mà làm gì, Cao Cường liền mở cửa chui vào xe rồi hướng tài xế phất tay nói:

“Tới tiệm Pizza nào đó ăn ngon miệng một chút”

“Yes sir!” – Tài xế đen nhẻm dõng dạc hô to một tiếng đáp lại, lập tức đạp chân ga cho xe lao vút đi. Dáng vẻ không còn nửa điểm sợ hãi như vài phút trước đây.

- -- 

Trong khi Cao Cường sắp sửa được nếm thử hương vị món Pizza chính thống của vương quốc Hoa Mỹ, thì tại cống ngầm tối tăm sâu tận ba mươi mét dưới lòng đất..

Bằng hữu của hắn là Anh Tuấn Đại Vương hiện đang phải ngồi cặm cụi nấu mì ăn liền.

Không thịt không trứng không xúc xích, thêm vào vài thìa bơ gọi là bổ sung chất dinh dưỡng thế thôi.

Nói chung là cũng thơm ra phết đấy nhé, ngặt một nỗi đã bị mùi nước cống hôi thối nơi đây chôn vùi.

Sau hai phút đun sôi sùng sục trên bếp gas, Anh Tuấn Đại Vương bưng lên nồi mì đi vào trong lều vải, rồi đặt xuống mặt đất và dùng thìa nện gõ nắp nồi leng keng.

Nghe âm thanh giống hệt như tiếng gõ kẻng của xe thu rác mỗi chiều tối này, đôi nam nữ vốn riêng mình nằm co ro ở trong hai góc lều liền chống tay uể oải ngồi dậy.

Sự việc đã trôi qua hơn ba tháng rồi, thế nhưng hai người bọn họ vẫn chưa chịu tỉnh táo lại.

Nói thật là Anh Tuấn Đại Vương từng có ý định cho cả hai rửa mặt bằng nước cống.

Chứ để tiếp diễn kéo dài không khéo hắn cũng phát bệnh theo mất.

Múc cho mỗi người một bát mì nóng hổi, để rồi bọn họ cứ cầm nĩa khều khều sợi mì qua lại trong bát. Anh Tuấn Đại Vương nhịn không được liền lớn tiếng gào lên:

“Cái @#$%, người chết sớm đã trương xác lềnh phềnh con mẹ nó hết cả rồi. Nằm mãi ở đây buồn bã liệu có giải quyết được vấn đề gì? Súng lên đạn sẵn rồi kia kìa, nếu như các ngươi không thiết sống nữa thì cầm lên dứt khoát làm mỗi đứa một phát vào giữa đầu đi”

Nam thanh niên liền múc vài sợi mì đưa lên miệng, lắc đầu nói:

“Không thể chết được, còn phải báo thù”

Anh Tuấn Đại Vương nghe xong chán nản đặt bát xuống rồi nói:

“Đội trưởng, ngươi cho rằng ta là kẻ hèn nhát khốn nạn cũng được. Nhưng ngươi thử nghĩ xem chỉ với ba người chúng ta thì báo thù kiểu gì? Đối phương còn có tu sĩ lợi hại giúp sức, rất xin lỗi chứ chúng ta dù quân số đầy đủ, vũ khí đạn dược tận răng cũng vô dụng”

Những lời lột tả rõ hiện thực này lọt vào tai, nam thanh niên chỉ có thể cúi gằm mặt đầy cay đắng.

Nãy giờ vẫn luôn giữ yên lặng, cô gái đột ngột lên tiếng dò hỏi:

“Ta cảm thấy ngươi giống như đã có biện pháp báo thù cho mọi người?”

Không muốn giấu diếm thêm, Anh Tuấn Đại Vương thở dài nói:

“Thực ra ta sớm linh cảm có chuyện chẳng lành, trước chiến dịch liền âm thầm hẹn giờ gửi mail cho một người huynh đệ. Kể ra các ngươi đừng tức giận bởi vì huynh đệ của ta là tu sĩ. Ta cũng không biết hắn mạnh hay yếu, chỉ hi vọng đủ khả năng giúp chúng ta rời đi”
Bình Luận (0)
Comment