Dương Gian Phán Quan

Chương 42

Không biết có phải do Huyền tỷ gọi điện thông báo hay như nào, Cao Cường hùng hổ chạy về tới cửa hàng, thế nhưng lại chẳng thấy mặt mũi Bình thúc ở đâu hết cả.

Người đàn ông của công việc vậy mà vắng mặt ở cửa hàng?

Ra hẳn quán trà đá cờ tướng mà Bình thúc thi thoảng la cà cũng tìm không thấy.

Nói chung là tránh mặt cái chiêu số này Bình thúc dùng sao mà quá con mẹ nó lộ liễu đi.

Thực ra Cao Cường cũng chỉ muốn càu nhàu vài câu gỡ gạc vốn liếng mà thôi. Chứ hắn thân chỉ là người làm công, làm sao mà dám thái độ lệch sóng với lão bản?

Bình thúc ẩn nấp quá kỹ thế này có hơi dư thừa.

Bình thúc trốn rồi thì cũng thôi đi, chứ Cửu ca dẩm dớ kia thì không thể tha bổng được.

Cao Cường rón rén tiến lại chỗ Cửu ca đang ngồi cười nói tán phét cùng với đám đồng nghiệp. Lặng lẽ vòng ra phía sau lưng gã rồi cứ thế mà luồn tay kẹp cổ của gã.

Còn đang cười nói vui vẻ, cổ bỗng dưng bị kẹp khá là chặt, Cửu ca liền gồng hết sức để dãy ra. Xong với khí lực mấy ngàn cân của Cao Cường thì cố gắng của Cửu ca chỉ uổng phí mà thôi.

Đám đồng nghiệp ngồi xem kịch vui mà trong lòng không ngừng cảm khái. Nhớ ngày nào Cao Cường nhìn trông y chang bộ xương khô, luôn gây cảm giác gió thổi nhẹ cũng bay mất tích.

Mới qua có hơn 1 năm mà thôi, tuy không to lớn lực lưỡng gì mấy, nhưng cơ bắp rắn chắc vô cùng. Đã vậy còn đem kẻ khoẻ nhất trong đám bốc vác là Cửu ca kẹp cổ như con thế này đây.

Nói chung, tuổi trẻ thật tốt.

Cửu ca sau khi dãy dụa chán chê cũng từ bỏ ý đồ, gã đầy phẫn nộ mà to tiếng:

“Tiểu Cường, làm gì mà ngươi tự nhiên kẹp cổ ca thế này a? Mau buông ra đi, không ngạt chết giờ”

Cao Cường nở nụ cười lạnh lẽo mà đáp:

“Cửu ca, kẻ nào tiết lộ cho Huyền tỷ biết vụ việc ta né tránh hả? Đừng nói không phải ngươi đi?”

“Ách..” – Cửu ca khuôn mặt ngay lập tức méo xệch.

Gã biết giờ này mà chối tội cũng vô dụng, vì thế trưng ra bộ mặt khổ sở mà cầu xin:

“Huyền tỷ nói khó như thế ca có thể không tiết lộ một hai sao? Mà ta thấy Huyền tỷ cũng không có ý đồ gì xấu cả. Có cái gì đâu mà ngươi phải tức giận chứ hả?”

Cao Cường nụ cười càng lạnh hơn:

“Cửu ca, ngươi nói cho Huyền tỷ cũng chẳng sao cả. Nhưng vấn đề liên quan tới ta, mà ngươi không hé răng lấy nửa lời cho ta biết, vậy là cớ làm sao?”

Con ngươi đảo như rang lạc, Cửu ca lần nữa mếu máo lấy cớ:

“Cái này là do ca quên mất, tiểu Cường ngươi đừng trách ca mà tội nghiệp”

Tán đi nụ cười lạnh lẽo, Cao Cường buông tay và lạnh nhạt nói:

“Chị dâu mà gọi điện lên hỏi thăm, ta chỉ sợ sẽ lỡ mồm kể ra vụ ngươi bỏ tiền để ngủ với gái a”

“Đừng” – Hét lớn một câu, Cửu ca thiếu chút nữa là quỳ xuống cầu xin hắn luôn rồi.

Gã níu lấy tay Cao Cường, dùng tới chiến thuật trình bày hoàn cảnh để mà cầu xin:

“Con cọp cái đó mà nghe xong, nó ở nhà không giận cá chém thớt lên bọn nhỏ, thì Cửu ca thề không làm người. Mắng chửi ca thế nào cũng được, đừng để chị dâu ngươi biết ca hư hỏng, xin ngươi đấy”

Cái hèn mọn dáng vẻ của Cửu ca lúc này, để cho Cao Cường thấy ngứa mắt vô cùng. Hắn đã dự định không thèm tính toán nữa rồi, mà không khỏi phải hừ lạnh chất vấn thêm một câu:

“Hừ. Ta là kẻ có thể bán đứng huynh đệ giống như ngươi sao?”



Cửu ca ngay lập tức không còn mếu máo nữa, thay vào đó là cười hắc hắc mà đáp:

“Ca biết lỗi rồi, tuyệt đối không có lần sau. Để tạ lỗi, tan làm ca mời ngươi làm chầu lòng lợn, thế nào?”

Hiện tại Cao Cường làm gì có thời gian ngồi rượu chè bê tha, vì thế liền lắc đầu từ chối:

“Ta còn vướng nhiều việc ở nhà nên không ngồi được rồi, để dịp nào khác thôi”

“Tiểu tử ngươi còn không phải bận vẽ bùa vẽ chú?” Cửu ca trong lòng không khỏi mắng thầm một câu.

Tuy biết là vậy nhưng Cửu ca cũng không dám rủ rê lôi kéo gì thêm. Lỡ làm Cao Cường bực lên, bơm đểu cho vợ gã ở nhà biết gã trên này thi thoảng đi hư hỏng thì xong phim.

Quanh đi quẩn lại đã gần 4 giờ chiều, Cao Cường đi đón Tiểu Dương trở về cửa hàng rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Bình thúc ở đâu cả, không khỏi trốn cũng quá kỹ đi.

Giấy vàng giấy trắng ở nhà đều đã gần hết rồi.

Vì thế Cao Cường vòng xe chạy vào trung tâm chợ, sau đó liền mua một thể mỗi thứ năm trăm tờ. Chung quy cũng vì hắn mua ở chợ nên mới bị lộ ra vẽ bùa vẽ chú a.

Cái này là do tìm mua ở bên ngoài toàn gặp chất lượng của giấy vàng và chu sa không được tốt cho lắm. Chỉ có ở trong chợ thì còn tạm ổn, cho nên hắn hết cách rồi a.

Chạy xe gần ra tới cổng chợ, nhìn thấy hàng bán thịt bò, nghĩ ngợi một chút hắn liền mua lấy một cân. Dự định tối xào với cần tây, mang ra thắp nén nhang cho Hổ lão.

---

Trương thúc có thói quen mỗi cuối chiều đều ngồi hóng mát trước hiên nhà. Hôm thì ngồi chơi cờ với ai đó trong xóm trọ, hôm thì ngồi đọc tờ báo nhâm nhi chén trà.

Hôm nay cũng không có gì khác biệt, chỉ là Cao Cường thấy khuôn mặt Trương thúc có vẻ hơi cau có. Chắc hẳn vị chủ nhà này đang có chuyện gì đó phiền não đây.

Đắn đo một lúc, Cao Cường vẫn là lại gần hỏi thăm xem sao:

“Trương thúc, có chuyện hay sao mà ta thấy thúc đăm chiêu quá vậy?”

Trương thúc phất tay ra hiệu hắn ngồi xuống rồi mới thở dài thườn thượt:

“Còn không phải do mấy đứa nhóc đêm nào cũng khóc um đó sao? Ta có tuổi rồi, đêm đã khó ngủ thì chớ, cứ bị quẫy nhiễu kiểu này ban ngày ăn cơm cũng mất cả ngon”

Cao Cường thoáng cười khổ mà đáp:

“Mùa hè nóng nực a, bọn họ cũng đâu có điều kiện để mà lắp đặt máy điều hoà”

Trương thúc mặt đầy bất đắc dĩ tiếp lời:

“Ai mà không hiểu điều đó, thế nhưng cứ thế này ảnh hưởng tới cả xóm trọ là không ổn. Thử hỏi ban ngày đã làm việc vất vả lắm rồi, về ngủ cũng không yên thì hôm sau sức đâu mà đi làm?”

Cao Cường chép miệng dò hỏi:

“Vậy thúc định tính thế nào? Không lẽ bảo mấy hộ có con nhỏ chuyển đi nơi khác mà thuê?”

Lần này đến phiên Trương thúc cười khổ:

“Ngươi cũng đã biết tất cả thuê trọ ở đây đều là lâu năm rồi đấy. Giờ mà bảo đuổi ai đó đi nơi khác, thúc không làm được. Vì thế nên mới đang đau hết cả đầu thế này đây”

Tình trạng có chút bỏ thì thương mà vương thì tội a. Cao Cường cũng là chẳng có cách nào cả. Đúng hơn thì hắn cũng chẳng biết phải nói cái gì vào lúc này luôn.

Trương thúc đưa mắt nhìn về hướng dãy nhà trọ, tiếp tục mà nói:

“Mà chỉ khóc quấy thôi thì đã đành, đây đằng này đứa bé nhà Tùng lò gạch khóc sao đến nỗi bị cảm, sờ vào người thấy lạnh toát. Vừa rồi phải đưa đi viện, không biết tình hình thế nào”

Không dư dả mới phải chịu đựng cảnh nóng bức thế này để mà tiết kiệm tiền bạc. Giờ đưa đứa bé đi bệnh viện, chỉ sợ tiết kiệm chưa được mấy đồng thì đã bị viện phí nuốt cho bằng sạch.

Tình cảnh này đúng là chó cắn áo rách.

Đúng lúc này tiếng động cơ của chiếc xe máy cà tàng từ xa vọng tới. Chủ nhân của chiếc xe phi thường cũ nát này không phải ai khác, chính là Tùng lò gạch mà Trương thúc vừa nhắc tới.

Tùng lò gạch vừa đỗ xe lại, Trương thúc liền lên tiếng hỏi thăm:

“Đứa bé sao rồi?”

Tùng lò gạch dựng xe trước cửa nhà, rồi vừa đi tới vừa đáp:

“Tạm thời ổn định lại rồi Trương thúc. Nhưng bác sĩ nói cần quan sát theo dõi thêm”

Trương thúc bĩu môi dè bỉu:

“Cái đám bác sĩ khốn nạn, còn không phải để chặt chém thêm chút tiền?”

Tùng lò gạch lau đi mồ hôi trên trán, cười khổ mà đáp:

“Thì cũng biết làm thế nào đâu, giờ đưa về cũng không ổn”

Cao Cường ở một bên lúc này mới tò mò dò hỏi:

“Nhóc nhà Tùng ca là bị cảm từ khi nào?”

Tùng lò gạch cũng không nghĩ ngợi gì liền lập tức trả lời:

“Lúc sáng đưa đi gửi mẫu giáo vẫn khoẻ mạnh bình thường. Chiều đón về tới nhà, thế nào tự nhiên lịm dần đi. Sờ trán thấy lạnh toát, ta hoảng quá phải đưa ngay vào viện”

Cao Cường lập tức hỏi thêm:

“Liệu có phải do bị nhiễm từ người lớn không? Ca không cảm thấy bị lạnh hay gì chứ?”

Trẻ con đề kháng thấp đúng là dễ bị lây nhiễm, Cao Cường hỏi vậy cũng rất bình thường. Tùng lò gạch không chút nghi ngờ, lắc đầu trả lời:

“Ta với vợ đều bình thường, còn có bị lây nhiễm từ đâu khác hay không thì ta cũng chịu”

Nghe vậy Cao Cường khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

Nhi tử của Tùng lò gạch xác định phải nằm viện vài ngày, đương nhiên cần mang vật dụng vào theo.

Cho nên hắn cũng không nán lại tán gẫu thêm nữa, sau khi chào hỏi Trương thúc với Cao Cường một câu, Tùng lò gạch liền trở về phòng trọ của mình để chuẩn bị đồ đạc mang đi.

Mãi tới khi Tùng lò gạch ngồi trên chiếc xe cà tàng rời khỏi xóm trọ. Cao Cường mới đứng dậy chào hỏi Trương thúc, rồi đem xe đi cất vả trở lên phòng gác mái của mình.

Lên tới sân thượng hắn lần nữa nhìn xuống dãy phòng trọ ở phía dưới. Trong đầu thì nghĩ tới âm khí mà mới vừa rồi hắn chợt phát hiện thấy từ trên người Tùng lò gạch.

Có rất nhiều nguyên nhân để bị lây dính âm khí lên người. Như là tiếp xúc với thi thể hoặc đồ vật tuẫn táng, rồi thì đi vào nơi bị ngăn cách với ánh mặt trời thời gian dài.

Và một nguyên nhân đáng sợ hơn hết, đó là chạm trán với thứ mà bất kỳ ai cũng không muốn gặp phải.

Ma Quỷ..

Cao Cường dám khẳng định âm khí lây dính trên người Tùng lò gạch có xuất phát điểm từ Ma Quỷ. Thế nhưng là Tùng lò gạch hay nhi tử của hắn gặp phải Ma Quỷ, và gặp phải ở nơi nào? Thì còn phải cất công đi điều tra mới được.

Đem thịt bò cất vào ngăn đá trong tủ lạnh, đêm nay Hổ lão không được ăn thịt bò xào cần tây rồi a.
Bình Luận (0)
Comment