Dương Gian Phán Quan

Chương 43

Cao Cường từ ngăn tủ lấy ra một bộ đồ dạ hành mà hắn đã sớm mua sắm từ lâu rồi. Trong đó gồm áo sơ mi, quần jean, giầy thể thao, mũ lưỡi chai và khẩu trang, tất cả đều thuần một màu đen.

Tuy mặc lên không có phong phạm của dạ hành đại hiệp trong tiểu thuyết trên Truyện Convert. Nhưng được cái nhìn trông khá giống phong cách của mấy tay ca sĩ nổi tiếng mỗi khi xuống phố.

Ngoài ra trông còn khả nghi y chang mấy gã trộm cắp vặt thi thoảng thấy đưa tin trên báo đài nữa. Đắng lòng thay, chính Cao Cường soi gương còn thấy mình nồng đậm tội phạm hương vị nữa là.

Có điều trông thế nào cũng chẳng quan trọng, hắn chỉ cần kín kẽ không lộ ra diện mạo thế là được rồi.

Lặng lẽ men theo bóng tối rời khỏi nhà trọ, Cao Cường nhắm hướng bờ sông mà chạy tới.

Đã mặc đồ dạ hành thì đương nhiên không phải để ra ngoài tập luyện rồi. Hắn đây là muốn đi điều tra vụ việc âm khí lây dính trên người của Tùng lò gạch.

Cái phong hào Lò Gạch cũng không phải tự dưng mà có. Nó bắt nguồn từ việc hắn gắn bó làm công tại khu lò gạch ven làng Nhất Xã đã có 7 8 năm trời.

Ban ngày rất hiếm khi gặp Tùng lò gạch ở nhà, đa số thời gian hắn đều ngây ngốc ở chỗ làm. Vì thế Cao Cường mới chạy tới khu lò gạch nhìn xem sao.

Bởi vì biết đâu lò gạch bọn họ đi đào móc đất để làm gạch, lại đào trúng phải đồ vật gì đó không hay ho, rồi cứ thế ngu ngơ đem về cũng chưa biết chừng.

Nói thì là vậy, thế nhưng Tùng lò gạch ban ngày có chui rúc đâu hay không thì bố ai mà biết, cho nên khả năng tìm ra khởi nguồn của luồng âm khí kia là rất thấp.

Hơn nữa cũng có thể bắt nguồn từ nhi tử của hắn khi đi học đã tiếp xúc với đồ vật đông tây nào đó. Nói cho cùng thì chưa thể nào nói trước được điều gì cả.

Bản thân Cao Cường đi một chuyến cũng chỉ là tìm trải nghiệm mà thôi, không ôm quá nhiều hi vọng.

Men theo bờ sông Thổ, quãng đường tới làng Nhất Xã sẽ gần hơn nhiều so với đi theo đường cái. Lại thêm tối tăm và vắng vẻ, nhờ đó Cao Cường có thể thoái mái di chuyển với tốc độ nhanh nhất.

Miêu Bộ lúc này cũng phát huy ra ưu điểm của nó. Với mỗi bước chân cách nhau tới 10 mét, tốc độ đạt tới xấp xỉ 200 dặm một giờ, hắn như thể hoá thành tia chớp đen lao đi vun vút trong bóng đêm.

Đã thế mỗi lần bàn chân của hắn tiếp đất cũng không hề phát ra một chút tiếng động nào. Có hay chẳng chỉ là âm thanh ma sát do cơ thể của hắn gặp phải lực cản của không khí tạo thành mà thôi.

Lần đầu tiên hắn toàn lực thi triển Miêu Bộ, cảm giác mình cũng thoắt ẩn thoắt hiện giống như mấy vị cao thủ khét tiếng trong phim chưởng, cái tư vị này để cho Cao Cường khoái trí vô cùng.

Mà hắn còn bị hạn chế bởi tu vi thấp kém, chỉ cần không ngừng tiến bộ, tốc độ sẽ theo đó mà tăng lên. Đạp chân bay nhảy qua những ngọn cây, cái viễn cảnh này cũng có thể diễn ra lắm chứ.

Có điều đó là chuyện của tương lai, vậy thì để tương lai rồi tính.

Còn lúc này hắn đã bắt đầu tiếp cận với những khu lò gạch của làng Nhất Xã rồi, cần tập trung tinh thần tìm kiếm xem có phát hiện ra đồ chơi gì hay ho hay không.

Trên mặt đeo khẩu trang loại bọc da kín kẽ là thế, xong vừa tới gần khu vực lò gạch, hắn đã ngửi thấy mùi than củi khét lẹt, cùng với mùi gạch nung khá là gay mũi.



Trời tối mịt vẫn không thể che lấp đi không gian vẩn đục đầy khói bụi. Có thể thấy những lò gạch dạng thủ công này khiến môi trường xung quanh ô nhiễm khá nặng nề.

Mà thời gian gần đây cũng thấy báo đài đưa tin về vụ chuẩn bị dẹp bỏ lò gạch thủ công. Chắc hẳn những khu lò gạch ở đây cũng chẳng còn tồn tại thêm được mấy năm.

Đến lúc đó thì mọi công trình sẽ phải dùng tới loại gạch nung bằng công nghệ khí đốt, giá thành đắt đỏ hơn chút. Không cần đoán cũng biết giá nhà cũng leo theo đi.

Đêm hôm khuya khoắt là vậy, nhưng toàn bộ lò gạch ở nơi đây vẫn còn đang hoạt động. Nhân công đi qua đi lại vẫn tấp nập ồn ào chẳng khác biệt gì so với ban ngày.

Nung gạch với tần suất cả ngày lẫn đêm thế này, bảo sao lại gây ô nhiễm không khí trầm trọng.

Được cái chiếu sáng chỉ là loại đèn sợi đốt lờ mờ, Cao Cường chỉ cần cẩn thận một chút, thì dù có hết chạy đông lại chạy tây, cũng chẳng lo bị ai đó vô tình nhìn thấy.

Tránh né ánh mắt những người công nhân, Cao Cường đem toàn bộ 10 khu lò gạch lùng xục một lần.

Từ kho chứa gạch, bãi phơi gạch, kho chứa đất, và thậm chí cả lò nung hắn cũng nhòm qua xem sao. Thế nhưng không phát hiện ra được chút dấu vết nào liên quan tới âm khí cả.

Chứng tỏ vấn đề tám chín phần không có liên quan gì tới Tùng lò gạch. Như vậy điểm mấu chốt rất có thể là nằm ở nhi tử hiện đang phải nằm viện của gã.

Cao Cường một lần nữa không ôm quá nhiều hi vọng mà chạy ra hướng đường lớn, mục tiêu của hắn hiện tại là ngôi trường mẫu giáo có cái tên gọi Mầm Non Hoa Hồng.

Mầm Non Hoa Hồng là một trong số năm trường mẫu giáo có quy mô rộng lớn nhất khu tây thành.

Bốn trường mẫu giáo còn lại cũng mới được thành lập có vài năm gần đây thôi. Hô hào là xây dựng trường lớp theo mô hình giáo dục thuộc đẳng cấp quốc tế cái khỉ gió gì đó.

Lại thêm cơ sở vật chất là những trang thiết bị hiện đại nhất, rồi thì giáo viên tây ta lẫn lộn. Thành ra học phí để gửi trẻ theo học ở bốn ngôi trường này là một con số lớn đến doạ người.

Trong khi đó Mầm Non Hoa Hồng thì là trường thuần quốc doanh, không có đánh ra danh tiếng cao quý cái gì, cơ sở vật chất hơi cũ, học phí vì thế dễ chịu hơn bốn trường kia nhiều.

Học phí rẻ hơn là vậy, nhưng không đồng nghĩa giáo dục kém cỏi. Hơn nữa gần đây mấy trường tư thục liên tục bị bóc phốt bạo hành trẻ em, hết đấm đá lại tới dúi đầu thùng nước.

Vì thế mà Mầm Non Hoa Hồng nghiễm nhiên trở thành sự lựa chọn số một, để tầng lớp có mức thu nhập thấp và trung bình, có thể yên tâm đem con cái của họ tới gửi gắm theo học.

Những gia đình có con nhỏ trong xóm trọ, tất cả đều đem gửi ở ngôi trường này. Ngay cả mấy người đồng nghiệp ở chợ cũng không ít lần nhắc tới, có vẻ như bọn họ khá hài lòng.

Mặc dù có khuôn viên rộng rãi, cùng với dãy phòng học đủ tiêu chuẩn để nhận trông nom số lượng trẻ nhỏ lên tới cả ngàn. Thế nhưng thay vì toạ lạc ở mặt đường rộng lớn như bao ngôi trường khác, Mầm Non Hoa Hồng lại nằm lọt hỏm trong khu dân cư khá cũ kĩ ở gần chợ Tây Biên.

Không phải có lần tên nhóc Tiểu Dương chỉ chỏ vào một cái ngõ rồi kể chuyện, thì Cao Cường cũng chẳng biết được ngôi trường mà đám người kia ca tụng lại nằm ở vị trí oái oăm thế này.

Mà không phải vấn đề học phí thì dám chắc chẳng ai muốn chịu cái cảnh mỗi ngày đưa đón con đi học, đều phải chen chen chúc chúc trong cái ngõ có chiều rộng chưa đầy 2 mét thế này đâu.

Tối tăm lạnh lẽo vì không có lấy nổi một bóng đèn đường dù chỉ là loại nhỏ nhất và cùi bắp nhất. Đây chính là hiện trạng của con ngõ đi thẳng tới cổng chính của trường Mầm Non Hoa Hồng.

Chỉ vài cái đèn chiếu sáng cũng không lắp đặt được thì còn đâu bộ mặt văn minh đô thị? Ở thời buổi xã hội ngày càng phát triển thịnh vượng, tràng cảnh này vẫn còn tồn tại thì quả thật quá khó tin.

Nói chung chỉ mới đi vào tới đầu ngõ, Cao Cường đã mơ hồ cảm thấy có vấn đề rồi. Cũng không phải vì phát hiện ra được điều gì đó bất thường, mà chỉ là do trực giác mách bảo hắn như vậy thôi.

Xem ra cần phải để ý ngay cả những căn nhà dọc theo trong ngõ mới được. Cao Cường vì thế chuyển sang chậm rãi đi bộ, vừa đi vừa cẩn thận quan sát cũng như cảm nhận khí tức trong không khí.

Đã rà xoát khá kỹ càng từ đầu ngõ này xuyên thẳng tới đầu ngõ còn lại, xong vẫn không phát hiện được một điểm nào khác lạ cả. Cao Cường đành quay trở lại cổng trường nằm ở đoạn giữa trong ngõ.

Cổng khá rộng, có điều bức tường bao và cột trụ, đều nhuốm màu rêu phong nên nhìn trông hơi cũ kĩ. Ngay đến bảng hiệu cùng với cánh cổng sắt cũng đã bong chóc, rỉ sét loang lổ khắp nơi.

Nhìn trông tồi tàn là vậy, thế nhưng dọc theo tường bao được trồng phủ kín bởi hàng cây dâm bụt, với những khóm hoa đỏ thắm nở rộ, ban ngày nhìn vào chắc hắn sẽ thấy đẹp mắt vô cùng.

Tường bao chỉ cao có 2 mét, Cao Cường chỉ khẽ nhún chân liền đã nhảy vọt qua.

Đáp xuống sân nền bên trong trường, thoáng đưa mắt nhìn về hướng phòng bảo vệ, hắn không tránh khỏi có chút lắc đầu ngao ngán.

Không biết còn ai khác nữa hay không, thế nhưng trong phòng chỉ có hai người bảo vệ. Trực ban cái kiểu gì mà ngủ còn say hơn cả chết.

Nếu không còn những người khác, dám chắc có ông nghiện ngập nào mò vào trộm cắp, một đêm liền dễ dàng khiêng sạch cả trường đi.

Không hơi đâu đi bận tâm tính chuyên nghiệp trong công việc của người khác, Cao Cường quét mắt bắt đầu chạy tìm khắp vườn trường.

Ngoài những bụi hoa hồng, những cây bàng lá đỏ, cùng với hàng phượng vĩ lâu năm, thì đến một cọng lông khả nghi cũng chẳng thấy.

Sân vườn trường đã không có gì, như vậy mục tiêu để hắn tìm kiếm cũng chỉ còn có mỗi cái dãy phòng học hai tầng kia nữa mà thôi.

Có điều vừa mới chạy tới gần dãy phòng học có lớp vôi quét đã bạc màu theo năm tháng này, Cao Cường đột ngột dừng phắt lại.

Hắn cảm nhận được âm khí, và nó là từ các ô thông gió dọc theo cầu thang lên xuống các tầng thổi tới. Như vậy có nghĩa là thứ mà hắn muốn tìm kiếm, hiện đang trú ngụ ở phía sau dãy phòng học.

Tập trung cảm nhận và xác định rõ ràng, Cao Cường ngay tức thì đổi hướng rồi lao đi như chớp.
Bình Luận (0)
Comment