Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1039 - Q5- Chương 056: Kê Minh Cẩu Đạo.

Q5- Chương 056: Kê minh cẩu đạo. Q5- Chương 056: Kê minh cẩu đạo.

Khác với ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt sợ nóng trốn vào chỗ mát mẻ, Tiết Nhân Quý mặc nguyên khôi giáp đứng dưới ánh mặt trời, dùng ánh mắt hung dữ nhìn 683 quan quân vũ trang trước mặt.

Mặc dù chỉ mặc giáp da dùng cho huấn luyện thôi, nhưng dưới ánh mặt trời chói chang thế này, thân thể bên trong giáp da không khác gì trong lồng hấp.

Thi thoảng có người lim đi ngã xuống đất, lập tức có quân y khiêng vào nơi mát mẻ, cởi giáp cứu chưa.

Mỗi khi nghe thấy một người ngã xuống, người khác lại thống khổ nhắm mắt lại.

Ai không kiên trì được một canh giờ sẽ bị đại tướng quân xóa bỏ quân tịch, nửa canh giờ thôi đã có ba mốt người ngã xuống.

Trước kia trong quân vẫn có giáo luyện, nhưng dù nghiêm khắc nhất, cũng không thể này.

"Các ngươi nhìn đi, chỉ vài năm không ra trận thôi, các ngươi đã lộ ra bản chất vô dụng rồi đấy à?"

"Bản soái biết các ngươi ở Trường An được ăn ngon, mặc đẹp, chơi cũng vui. Trong nhà lại kiều thế mỹ thiếp, vàng bạc đầy hầm."

"Bằng bộ dạng như heo của các ngươi, còn đi đánh trận được à? Để nạp mạng chắc?"

"Hôm nay dù là chết, các ngươi cũng phải chết ở giáo trường, tránh sau này bị địch giết, làm mất quân uy Đại Đường ta."

Tiết Nhân Quý uống một ngụm nước mát, lắc ấm nước trong tay:" Nếu ai không muốn chịu tội, cứ đứng ra nói với lão tử, lão tử sẽ xin lỗi ngươi, sau đó mời các ngươi khỏi đại doanh thập lục vệ."

"Bước ra đi, nghe nói Vân Sơ đã an bài cả con đường sau này cho các ngươi rồi mà, có thể tới hiệu lương thực làm chưởng quầy, tới mã xa hành làm quản lý. Lão tử nghe nói làm lữ soái thôi là có thể dẫn thương đội quan doanh đi Tây Vực phát tài."

"Toàn là nghề tốt, lão tử khi còn làm nông nằm mơ cũng muốn."

"Chỉ cần các ngươi đứng ra, lão tử đích thân tiến cử cho Vân Sơ, kiếm lấy công việc nhàn hạ ...."

Trên giáo trường ngoài giọng Tiết Nhân Quý ra thì không còn thứ tạp âm nữa, bọn họ kiên cường đứng đó, chứng minh mình không phải hạng vô dụng như Tiết Nhân Quý nói.

Thi thoảng vẫn cò người ngã xuống, chuyện này không dùng ý chí khống chế được, vì mặt trời trên đầu thực sự quá nóng.

Trong lều bạt bên cạnh loạn táng cương ngoài thành Trường An, Lão Hà đeo hai lớp khẩu trang, lấy dưới nách đứa bé toàn thân là mụn mủ một cái nhiệt kế, nhìn vạch mức thủy ngân trong đó, nói với Tôn Tư Mạc:" Lão tổ tông, đứa bé này 41 độ, sợ là không qua được."

Tôn Tư Mạc thở dài:" Tiếp tục thoa thuốc sát trùng, thoáng gió, giảm nhiệt, qua được là có thể cứu."

Lão Hà ngẩng cái đầu như nhúng dưới nước lên, giận dữ nói:" Thời tiết tới 39 độ rồi, cả gió cũng nóng ..."

Nói rồi lấy bình nước làm bằng trúc, mở nút ra, bên trong là thuốc sát trùng, rưới đều lên chân, bụng, sườn đứa bé.

Còn lại biết nghe số trời thôi.

Xong xuôi mọi việc Lão Hà dìu lão thần tiên khỏi lều, tới một cái lều khác ở chỗ đầu gió, cởi áo ra, dùng thuốc sát trùng rửa toàn thân một lượt, trần truồng đi vào lều.

Được Lão Hà giúp mặc xong y phục, lão thần tiên cầm ấm trà lên uống lên một hơi, thở đều rồi nói:" Hi vọng cách này có hiệu quả."

Lão Hà vỗ ngực:" Tất nhiên có hiệu quả ạ, lão thần tiên nhìn vãn bối xem, bao nhiêu ngày rồi có bị lỗ sang đâu, lão thần tiên cũng không có."

Tôn Tư Mạc nhìn Lão Hà lo lắng nói:" Lão đạo không sợ lỗ sang, là vì hồi nhỏ mắc rồi, ngươi chưa bị, lại theo lão đạo tới nơi hoang dã trị lỗ sang, nói ra ngươi mới là người không biết sợ."

Lão Hà đang cười rất vui vẻ tức thì nụ cười biến mất, mặt trắng bệch:" Lão thần tiên từng bị lỗ sang à?"

"Ừ, bị năm tám tuổi, thiếu chút nữa không qua được."

"Sao người không nói."

"Có gì mà nói, lại chẳng phải là công tích gì ...."

Lão Hà bất giác thấy trời đất quay cuồng, có lẽ mình mắc bệnh rồi.

Không chỉ Trường An nóng, cái nóng cũng đang nung cả Lạc dương.

Liên tục bị mặt trời thiêu đốt, thân thể Trương Quả rốt cuộc cũng đen đi, có chỗ đã chảy mủ, gọi tới vô số ruồi nhặng.

Tới khi giòi trắng bắt đầu từ nếp nhăn trên da Trương Quả thò đầu ra, ai ai cũng cho rằng Trương Quả đã chết.

Mười ngày rốt cuộc đã qua, trên người Trương Quả đầy giòi, Diệp Pháp Thiện, Lý Thuần Phong mặt mày bi thương dùng tấm vải thu liễm xác Trương Quả.

Với Lý Hoằng mà nói, Trương Quả chết là chuyện đương nhiên, một người nằm dưới mặt trời nóng rực mười ngày, tuy không thiếu đồ ăn thức uống, nhưng qua sao nổi.

Chẳng qua chỉ là chết một tên thần côn thôi, không có gì to tát, nhưng hoàng hậu biết Trương Quả chẳng thể khởi tử hồi sinh, lần nữa yêu cầu hoàng đế cho nàng đảm nhận nhiệm vụ quan trọng làm á hiến.

Trương Quả chết với hoàng đế mà nói thì khác hắn, hắn cảm thấy bị lừa, nên thái độ với đám Diệp Pháp Thiện và Lý Thuần Phong cũng bất thiện.

Hoàng đế vốn tu luyện hàng ngày vì thế dừng lại, dẫn con gấu lớn vào rừng trúc, còn về phần triều chính, giờ hắn giao hết cho Vũ Mị lo liệu, hắn chỉ đưa ra quyết định cuối cùng.

Ân Nhị Hổ lần nữa tới tìm Lý Hoằng, giao cho hắn một bức thư của Vân Sơ, giải thích:

"Quân hầu giao cho tiểu nhân nhiệm vụ giám thị phần mộ của Trương Quả, kết quả đêm qua tiểu nhân đào mộ ông ta ra, không có gì cả, chỉ có một tờ giấy. Vì quân hầu chỉ yêu cầu giám thị, không được làm gì khác, nên bọn tiểu nhân khôi phục nguyên trạng cái mộ đó.

"Tờ giấy viết gì?"

"Bần đạo đi đây."

"Hả?" Lý Hoằng sởn hết gai ốc:" Ông ta chưa chết à? Không thể nào, ta tận mắt nhìn thấy thân thể ông ta sinh giỏi, không chỉ ta, hàng vạn người Lạc Dương cũng thấy."

"Một người có thể nhìn nhầm, chẳng lẽ bạn người nhìn nhầm được?"

Ân Nhị Hổ khẳng định:" Điện hạ, sinh giòi và chết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

"Sinh giỏi còn chưa chết?" Lý Hoằng hừ mạnh:

Người khác có thể không biết, Ân Nhị Hổ là kẻ bị vứt xác ra loạn táng cương, hắn biết nhiều chuyện kinh khủng liên quan tới sinh tử, gật đầu khẳng định:" Tiểu nhân từng chứng kiến có người bị thương, vết thương sinh giòi rồi, ai cũng tưởng chết, vậy mà sau vết thương khép miệng. Còn người vết thương không sinh giỏi đều chết."

"Cho nên có người bị thương cố ý gọi giỏi tới vết thương, tìm đường sống."

Lý Hoằng mặt trắng bệch:" Chẳng lẽ Trương Quả gọi ruồi tới sinh giỏi thì thực là để chữa bệnh?"

Ân Nhị Hổ lắc đầu:" Tiểu nhân không biết, cũng không chứng kiến lúc ông ta được đem chôn, nên không thể phán đoán được."

"Quân hầu nói, nếu không xác định được Trương Quả đã chết, vậy thì ông ta đang dưỡng thương ở đâu đó. Quân hầu muốn điện hạ nghĩ cách ứng phó với thủ đoạn tiếp theo của những người đó, đừng nghĩ ông ta đã chết mà lơ là."

Lý Hoằng đứng dậy đi qua đi lại trong điện, chừng một tuần hương sau phất tay với Ân Nhị Hổ:" Cô vương biết rồi, ngươi đi đi."

Ân Nhị Hổ thi lễ rời đi, Lý Hoằng là mục tiêu hắn nhận được lệnh bảo vệ. Đương nhiên đó chỉ là lúc Lý Hoằng gặp nguy hiểm thôi, bình thường bên cạnh thái tử không thiếu hộ vệ.

Bình Luận (0)
Comment