Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1038 - Q5 - Chương 055: Ngày Hè Ở Trường An. (2)

Q5 - Chương 055: Ngày hè ở Trường An. (2) Q5 - Chương 055: Ngày hè ở Trường An. (2)

Địch Nhân Kiệt nghe lời đại nghịch của Ôn Nhu, suýt nữa thì mắng thành tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì, thậm chí nghĩ một lúc còn thừa nhận tên đó nói thực ra không sai, con nhà mình mới là quý nhất.

Mặc dù cảm giác có chỗ nào đó không ổn, nhưng khi nhìn thấy Vân Sơ dùng khăn tay của mình cẩn thận lau mồ hôi trên trán mấy đứa con, tránh đánh thức chúng, hắn thấy học cách làm của Ôn Nhu tốt hơn.

Dù sao con nhà người ta sao bằng con mình.

Mạng của mình do mình làm chủ vẫn tốt hơn.

Người tiếp xúc với Vân Sơ thời gian dài dù tâm trí kiên định như Địch Nhân Kiệt cũng thấy mình thay đổi rất nhiều.

Trong đó thay đổi quan trọng nhất là sinh ra nghi vấn lớn với đạo lý "quân thần phụ tử" tưởng chừng không bao giờ thay đổi.

Vấn đề ở chỗ, nếu không tin vào cái đó thì Địch Nhân Kiệt không biết mình nên tin vào cái gì? Vì hắn chẳng có chút kính sợ nào với thần phật.

Không có quân thần phụ tử, thế thì nói tới lòng quân tử, càng chẳng nói tới lý tưởng cao xa như nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí.

Địch Nhân Kiệt vì thế không khỏi hoang mang, vì nhân sinh cần có tín ngưỡng, nếu không sẽ sống như dã nhân, thế thì không tốt.

Nhà lao huyện Vạn Niên gió thổi lồng lộng, gió nóng bên ngoài chạy qua hành lang dài âm u liền trở nên hết sức ôn hòa. Không biết nhân vật vĩ đại nào năm xưa làm công trình này, phải biết rằng địa lao ở Trường An này không phải chỉ có một, huyện Trường An của Ôn Nhu có, Đại lý tự của Địch Nhân Kiệt có cái to hơn, nhưng không cái nào lại mát mẻ thoải mái như ở đây.

Lý Tư đêm qua không ngủ yên, sáng nay mệt mỏi thiếp đi, được Vân Sơ đưa lên xe ngựa cũng mơ mơ màng màng. Bây giờ vừa tỉnh dậy, nhìn cảnh tượng xa lạ khủng bố xung quanh, ngay lập tức nó mở miệng hét lên.

A ~~~~

Vừa kêu được một đoạn, âm thành chưa đạt tới mức cao nhất thì nhìn thấy bóng lưng Vân Sơ, Lý Tư lập tức ngừng kêu. Chẳng những thế nó còn lấy ngay ra cái gương đồng nhỏ nhắn, thấy dáng vẻ mình vẫn xinh đẹp, lấy tay chải chuốt lại rồi mới kéo Vân Cẩm dưới chăn ra.

Vân Cẩm đang ham ngủ, tất nhiên không để ý, trở mình ngủ tiếp. Không có ai chơi cùng, Lý Tư liền rón rén từ trong phòng giam đi ra, nằm lên lưng Vân Sơ, xem y làm gì.

Tiểu cô nương năm nay đã mười hai, vóc dáng thừa hưởng từ vợ chồng Lý Trị, Vũ Mị, thêm vào ở Vân gia uống sữa đậu, sữa trâu không ngừng, chiều cao đã gần bằng Ngu Tu Dung.

Chỉ là đứa bé này tựa hồ đã quên mất mình là công chúa, lúc nào cũng tự coi là tiểu nương tử của Vân phủ, ngay cả bản lĩnh nằm lên lưng Vân Sơ của Vân Na cũng học luôn, còn ôm cổ y. Chỉ khác Vân Na làm thế sẽ bị Vân Sơ tóm cổ ném đi, còn Lý Tư thì Vân Sơ kệ nó.

Phát hiện Ôn Nhu mở to mắt nhìn mình chằm chằm, Lý Tư trợn mắt:" Còn nhìn nữa, ta móc mắt ngươi."

Ôn Nhu bình thản nói:" Đường đường một công chúa, vậy mà sống trong tiểu viện tử bình thường, coi mình như tiểu nương tử bình thường, công chúa không thấy thiệt thòi à?"

Tất nhiên Lý Tư chưa bao giờ quên mình là công chúa:" Ta là An Định công chúa, an định có nghĩa là ở đâu yên ở đó, chớ động đậy."

Nói tới đó hạ giọng hỏi Vân Sơ:" Trả lời thế đúng chưa ạ?"

Vân Sơ vẫn viết chữ, không can thiệp chỉ khẽ gật đầu.

Lý Tư được a gia ủng hộ càng càng tự tin hơn:" Ta cũng là Vân gia tiểu nương tử, gần đây ta còn luyện cả đánh gậy, sau này kẻ nào chọc vào ta, ta dùng gậy đánh kẻ đó. Quản cái mắt của ngươi, chớ nhìn lung tung."

Ôn Nhu cười gượng, cái giọng điệu này đúng là của quân khốn kiếp nào đó truyền cho rồi.

Địch Nhân Kiệt ngồi góc trong cùng như ngọn núi hừ một tiếng:" Sau này công chúa tốt nhất đừng nói mình là Vân gia tiểu nương tử, nếu không chưa kịp đánh ai, hoàng hậu đã đem chủ nhân Vân gia xé xác đấy."

Lý Tư lườm Địch Nhân Kiệt, nghênh nghênh đắc ý:" Ta có ngốc đâu, ta chỉ nghĩ trong lòng, không viết lên mặt, làm sao ai biết được."

Ôn Nhu khe khẽ lắc đầu:" Ta phải xem lại chuyện đưa con cho ngươi dạy, ngươi dạy ra đứa sau ngốc hơn đứa trước, làm ta không yên tâm."

"Ôn Như còn chưa học thuộc lòng bảng cửu chương." Vân Cẩm mồm mép đanh đá dụi mắt từ phòng dam đi ra, leo lên ghế rồi cũng nằm lên lưng Vân Sơ, thò đầu ra phản bác Ôn Nhu:

Không phải Vân Cẩm vô lễ, mà là Ôn Nhu quá đáng lắm, lúc nào cũng nói xấu cha bọn chúng.

Ôn Nhu bĩu môi, đến đứa bé cũng không bỏ qua:" Cái cháu học là thứ bảng cửu chương do cha cháu bịa bừa ra, hoan toàn không có mỹ cảm văn chương. Con Ôn Như học bảng cửu cửu thừa pháp trong Quản Tử, còn có Cửu chương toán thuật."

"Cháu chỉ học được cái bảng cửu chương thô bỉ thôi, Ôn Như học bảng cửu chương cao đẳng, hai bên chênh lệch không thể so được."

Địch Nhân Kiệt chướng mắt nhảy vào:" Bảng cửu chương mà Vân Sơ bịa ra khác gì bảng cửu chương Phục Hi dựa vào bát quái làm ra?"

"Chẳng qua là thứ để trẻ nhỏ học thôi."

"Cái của Vân Sơ rõ ràng là đơn gian dễ học, ngươi lại bắt Ôn Nhu học thứ phức tạp khó hiểu. Cái gì chưa nói một đứa phải đọc phải học tám mốt câu, một đứa học bốn lăm câu, kết quả lại tương đồng, tại sao phải học cái dài dòng phức tạp hơn."

"Ta thấy kẻ ngốc ở đây không phải Ôn Như mà là Ôn Nhu ngươi."

Ôn Nhu ung dung nói:" Học vấn quý như vàng ngọc, thà nhiều chứ không thể ít."

Vân Sơ không viết chữ nữa, đặt bút xuống bảo Ôn Nhu:" Tháng sau đưa Ôn Như tới nhà ta, ta tự dạy, để ngươi dạy như thế, sợ làm hỏng đứa bé đó."

Sau đó quay sang Địch Nhân Kiệt:" Nhi tử ngươi cũng vậy."

Ôn Nhu nổi giận:" Sao lại làm hỏng con ta được, ta học như thế đấy."

Địch Nhân Kiệt phe phẩy quạt:" Cho nên bây giờ ngươi mới biến thái như vậy."

Chuyện này Ôn Nhu với Vân Sơ đã thảo luận với nhau trước rồi, chẳng qua hơn thua mồm mép thôi:" Thế ngươi định dạy nhi tử ta thế nào?"

Vân Sơ lườm Ôn Nhu một cái:" Đây là gia học Vân gia, người họ Ôn nên hỏi sao?"

Thấy a gia trấn áp được Ôn thúc thúc khó ưa, Lý Tư và Vân Cẩm đắc ý lắm, mỗi đứa một bên bóp vai cho Vân Sơ.

Thành Trường An nóng tựa như bốc cháy, Vân Cẩn vừa thức dậy thấy mình ở chỗ xa lạ, sợ quá cứ thế chân đất chạy ra ngoài, chân dẫm lên sàn đá á một tiếng, đau đớn ôm chân la hét chói tai.

Nhìn cảnh đó, Ôn Nhu lại một phen lo lắng, hắn càng lúc càng nghi ngờ năng lực dạy dỗ trẻ nhỏ của Vân Sơ.

Bình Luận (0)
Comment