Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1037 - Q5 - Chương 054: Ngày Hè Ở Trường An. (1)

Q5 - Chương 054: Ngày hè ở Trường An. (1) Q5 - Chương 054: Ngày hè ở Trường An. (1)

Vân Sơ chẳng có tâm tình đi hưởng thụ phong tình về đêm của Trường An, y không hiểu nổi, mình làm nhiều việc lắm rồi, trồng bao nhiêu cây trong thành, đào kênh nối liên ao hồ, dẫn nước chạy quanh Trường An, vậy mà Trường An vào tháng sáu cứ nóng thế.

Ngay cả Vân gia cũng không khá hơn, dù nơi này được y tốn bao năm dốc lòng cải tạo, nào là đào kênh dẫn nước giếng mát quanh nhà, nào là trồng rừng trúc bao quanh, vừa là che bớt nắng vừa tạo thành hành lang hút gió … vậy mà mọi thứ chẳng khá hơn.

Cho dù trong phòng đặt tảng băng lớn, y cũng chẳng thấy chút mát mẻ nào.

Chết người nhất là bên cạnh còn có hai đứa bé ăn mặc ít tới không thể ít hơn, mỗi đứa ôm một chân y.

Hai đứa bé này người nóng như than, chúng lại nói chân a gia rất mát, nên nhất định ôm chân y ngủ.

Tiếng chửi mắng nóng nảy của Lý Tư từ viện từ phía sau truyền ra, nó dùng một cái lưới sa cực lớn bao phủ viện tử của mình. Nghe nói làm thế ngăn cản muỗi xâm nhập. Giờ từ tiếng chửi bới của nó là biết chẳng tác dụng chó gì.

Chửi cùng Lý Tư còn có Vân Cẩm, nó cũng bị muỗi đốt.

Kỳ thực núi băng có chút tác dụng, nhưng mà vì Ngu Tu Dung tự nhận hiểu chút y thuật cho rằng, trẻ nhỏ sẽ bị hơi lạnh do núi băng tràn ra làm ảnh hưởng tới sức khỏe. Vì thế cửa phòng của Vân Sơ mở rộng, mặc sóng nhiệt cuồn cuộn tiến vào phòng.

Với Vân Sơ mà nói, hành vi này không khác gì mở cửa bật điều hòa.

Nhưng y không nói nổi nàng, nhất là chuyện ở nội trạch, Ngu Tu Dung rất cương quyết bảo vệ lãnh thổ của mình, mọi thứ ở đây do nàng quyết.

Cho nên nội trạch Vân gia nóng không phải thiên tai mà là nhân họa.

Ngu Tu Dung mặc áo sa chẳng che được bao nhiêu thịt từ nhà tắm đi ra, giang hai tay, làm động tác muốn ôm núi băng. Có thể nhìn ra, lúc này nàng rất hưởng thụ.

"Phu quân, chàng nên đưa các con đi tắm nước nóng, sau đó sẽ mát ngay."

Vân Sơ không thèm nghe lời ma quỷ đó, y có núi băng lớn ở kia, muốn mát thì đóng chặt cửa lại sẽ mát ngay.

Tắm rửa giải nhiệt cùng lắm được một tuần hương, sau đó mồ hôi lại chảy ròng ròng thôi.

Vân Cẩn và Vân Loan bụng tròn xoe, bụng Vân Sơ cung thế, đó là do ba cha con họ ăn dưa hấu làm mát dưới giếng quá nhiều.

Vân Loan vẫn muốn ăn nữa, Vân Sơ cản lại, còn ăn thêm thì đêm nay cả ba cha con tiêu chảy hết.

"Vì sao chúng ta không thể tới trang viện ở Bá Thượng ở?" Vân Sơ không nhớ là mình nói chuyện này bao lần nữa:

"Vì gần đây lão thần tiên đang nghiên cứu tị đậu thuật, nghe nói là sắp thành công rồi, đang chữa trị cho mười tám đứa bé bị thủy đậu. Chỉ cần thành công, mấy đứa bé nhà chúng ta sẽ được chủng đậu trước tiên."

Thân là phụ nhân quyền thế nhất Trường An, có nhiều việc xảy ra trong tòa thành này, Ngu Tu Dung còn hiểu hơn Vân Sơ.

Trong đó bao gồm chuyện lão thần tiên dẫn đám Lão Hà đi lấy thứ từ vú trâu, gọi là ngưu đậu, cho trẻ con tiếp xúc với nó để phát bệnh. Nghe nói là bệnh nhẹ lắm, sau khi khỏi, cả đời không bị thủy đậu.

Lời như thế từ lời Tôn thần tiên nói ra người ta mới tin tưởng, chứ như Lão Hà mà nói, nhất định bị người ta nhét cứt trâu vào mồm.

Cách trị bệnh này đương nhiên là phát hiện mới nhất của Vân Sơ, nhưng y cũng không dám nói, vì dù là huyện tôn y nói ra cũng sẽ bị người ta nhét cứt trâu vào mồm.

Bởi thế chỉ có thể do lão thần tiên nói ra, người ta không nghi ngờ gì, đưa con tới để lão thần tiên chữa trị.

À đúng rồi, Trường An là tòa thành cực lớn, lớn tới mức đủ sức kháng cự rất nhiều chuyện rồi, nhưng vì quá lớn, tập trung quá nhiều người nên rất sợ ôn dịch.

Trong đó năm loại ôn dịch gồm thương hàn, lỗ sang, chướng khí, truyền thi, lệ phong là kinh khủng nhất.

Lỗ sang là đậu mùa, chướng khí là sốt rét, truyền thi là lao phổi, lệ phong là bệnh hủi, còn thương hàn là thương hàn chứ gì nữa.

Với người làm mẹ như Ngu Tu Dung mà nói, lỗ sang không khác gì ác quỷ.

Bây giờ nghe nói lão thần tiên có cách để trẻ con cả đời không bị lỗ sang nữa, đừng nói là ở Trường An chịu nóng, có nóng gấp đôi nàng cũng kiên thủ đầu tiên, đợi con mình được dùng thuốc đầu tiên.

"Thực ra chúng ta có thể đợi cho lão thần tiên đã nghiên cứu triệt để rồi hẵng dùng cho con chúng ta."

Vân Sơ hiểu tâm lý của Ngu Tu Dung, nhưng chuyện này, làm sao vội được.

Ngu Tu Dung bế Vân Loan lên, nó không ngừng muốn thò tay vào y phục nàng:" Nếu là Lão Hà nghiên cứu ra, thế nào thiếp cũng phải đợi hai năm hẵng hay. Nhưng bây giờ nghe nói lão thần tiên không chỉ tự dùng lên người, còn dùng với tất cả y giả ở thái y viện."

"Lão thần tiên còn tự mình tới ngoài thành, cùng ăn ở với những đứa bé bị lỗ sang còn sống nửa tháng, không hề bị bệnh mới thí nghiệm lên trẻ nhỏ."

"Như thế nắm chắc tới chín thành rồi, nên phải dùng sớm, không nên để muộn."

"Khi đó thiếp dùng đầu tiên, nếu không chết mới để các con dùng. Phu quân, chàng có dùng không?"

Vân Sơ vỗ ngực:" Phu quân nàng bách độc bất xâm."

Từ khi sinh ra Vân Sơ được tiêm chủng không thiếu mũi nào rồi, y tự tin có thể ứng phó với tất cả các loại virus nguyên thủy ở Đại Đường.

Nhưng lời lẽ sặc mùi nhị bách ngũ đó hiển nhiên bị Ngu Tu Dung lườm cho.

Đêm hôm qua quá nóng, đến gần sáng Vân Sơ mới ngủ, buổi sáng thức dậy không ngờ bên ngoài trời sáng choang rồi, y ngủ thiếp đi cả đồng hồ sinh học cũng không đánh thức nổi.

Bọn trẻ con được đưa đi chỗ khác ngủ, Vân Sơ bách độc bất xâm đóng cửa lại, một mình hưởng thụ hơi mát do núi băng mang tới.

Núi băng hôm qua cao ba thước, nay biến thành nước trong chum hết rồi, Vân Sơ lấy tay khoắng, không ngờ lại còn âm ấm.

Trời nóng quá rồi, buổi sáng Vân Sơ thấy Lý Tư ngủ gà ngủ gật, Vân Cẩm đang ăn lăn ra ngủ, má hồng hồng, chóp mũi có mồ hôi. Vân Cẩn và Vân Loan cũng chẳng có chút tinh thần nào, cơm nước không thiết tha, như gà bệnh.

Vân Sơ cho hết đàn con vào xe ngựa, mang theo đống thức ăn, tới huyện nha làm việc.

Khi Vân Sơ tới nơi thì Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đã ở bên trong hết rồi.

Bốn đứa bé ở trong xe ngủ tới bất tỉnh nhân sự, Vân Sơ bế từng đứa ra đặt vào phòng giam sạch sẽ, còn đắp lên người cái chăn mỏng. Bấy giờ mới hỏi Ôn Nhu:" Sao ngươi chưa đi Ly Sơn tránh nóng?"

Ôn Nhu dùng bút lông chấm lên giấy trắng:" Bây giờ nhà phú quý ở Trường An đều đang đợi lão thần tiên, không chỉ nhà ta không đi mà nhà có ảnh hưởng ở Trường An đều ở lại."

"Hi vọng lão thần tiên thành công."

Vân Sơ khẳng định luôn:" Đợi lão thần tiên được sắc phong thượng tôn đi."

"Hả ngươi chắc chắn thật đấy."

"Vì ta cũng là một danh y, cho nên hiểu đạo lý trong đó, trên đời này chỉ cần tìm đúng phương thức phương pháp thì mọi khó khăn đều có thể hóa giải."

Ôn Nhu rất khinh thường cái tiếng danh y của Vân Sơ, khiêu khích:" Ngươi dám chủng đậu cho thái tử không?"

Vân Sơ kéo tờ giấy của Ôn Nhu về phía mình, dùng hành động thay lời nói:" Ta sẽ biết thư mời thái tử tới Trường An chủng đậu."

Ôn Nhu thở phào:" Đợi thái tử chủng đậu xong có thể cho trẻ con ba nhà chúng ta chủng rồi."

Địch Nhân Kiệt trợn mắt với Ôn Nhu, lời đại nghịch bất đạo từ mồm tên đó nói ra ngày chàng nhiều rồi.

Bình Luận (0)
Comment