Nhạn Cửu ôm cái bát Địch Nhân Kiệt nhét cho, cúi đầu che giấu ánh mắt muốn giết người rồi đi mất.
Vì Địch Nhân Kiệt to béo, nên người hắn tỏa nhiệt rất mạnh, Vân Sơ phải ngả người ra sau né tránh:" Trong thành Trường An có xảy ra chuyện gì đâu, làm sao mà ngươi cứ phải chạy hùng hục khắp nơi như thế?"
"Nhờ ta chạy khắp nơi mà tới giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra đấy. Có điều ta nhìn ra vài mầm mống không hiểu, ngươi có biết không hả, ta nghe nói có rất nhiều nữ tử đau bụng không việc gì làm ngồi lên trâu chữa bệnh. Bây giờ còn có người đem trâu nóng rẫy ra làm quầy bán bánh trứng ăn, ngươi định mặc kệ à?"
Vân Sơ làm động tác không hiểu, tên này không biết có phải mắc bệnh nghề nghiệp không nữa, nhìn đâu cũng thấy vấn đề:" Có gì nghiêm trọng đâu."
"Nghiêm trọng hơn cả ngươi nghĩ đấy."
"Tức là sao?"
"Bây giờ bách tính coi hai mươi tư con trâu là thần, gọi là kim ngưu, ai nấy đều nghĩ, tiền tài có thể sai khiến thần linh, tiền tài trị bách bệnh." Địch Nhân Kiệt thở dài:" Ngươi hủy mất tính tốt cần cù làm giàu, tiết kiệm làm giàu, chẳng mấy người theo đuổi suy nghĩ đó nữa, bọn họ trở nên giàu có là thông qua rất nhiều thủ đoạn."
" Dựa vào đúng một căn nhà nát mà có thể giàu hơn nhà người khác nỗ lực cả đời, thậm chí mấy đời, vậy là không công bằng."
" Để lâu dần lề thói sẽ hỏng, nay người Trường An đều mong đợi tiền tài trên trời rơi xuống, giàu lên qua một đêm."
Vân Sơ nhìn Địch Nhân Kiệt mất một lúc mới nói lên lời:" Phụ nhân cưỡi trâu giảm đau, bách tính dùng trâu bày quán bán bánh là lấy chút vận may, cùng lắm chỉ nói họ mê tín ngu muội một chút, thế mà ngươi nghĩ ra vấn đề nghiêm trọng thế à?"
Địch Nhân Kiệt thở dài:" Họa không phải ở thiếu thốn, mà là ở phân chia không đều."
"Trên đời này lúc nào chẳng có người may mắn hơn người khác chứ."
"Người may mắn tập trung hết ở Trường An rồi, không chỉ người có nhà bị rỡ, còn có cả phủ binh, thương nhân, công tượng, dù là người quét đất ở Trường An cũng may mắn hơn nơi khác. Ngươi xem giờ cả ăn may nới khác cũng muốn tới Trường An ăn xin, nói gì tới thương cổ, công tượng, lâu dần Trường An sẽ thành kẻ thù chung của quan viên thiên hạ."
Cái này thì Địch Nhân Kiệt nói đúng, song Vân Sơ không sợ, lại còn híp mắt cười:" Ta cần gì phải để ý tới kẻ tầm thường ghen tỵ đó chứ? Chẳng lẽ vì kẻ đó mà ta không phát triển Trường An nữa?"
"Trường An sẽ ngày càng tốt hơn, sau này tụ tập thêm nhiều người có tiền hơn, thông minh hơn. Đây là tòa thành tự do, hay dở đều xem bản lĩnh cá nhân."
Địch Nhân Kiệt thấy Vân Sơ hoàn toàn không coi vào đâu, nhắc một chuyện nữa:" Tiết Nhân Quý mười ngày sau giáo luyện phủ binh, kỳ hạn là hai mươi sáu ngày."
Vân Sơ giang rộng tay:" Vậy thì hắn cứ giáo luyện, chỉ cần hắn đủ tiền, giáo luyện nửa năm, ta lại chẳng tiết kiệm được một mớ tiền nuôi phủ binh sao?"
"Khả năng có chiết trùng giáo úy, đô úy sẽ bị thay đổi một loạt, ngươi phải chuẩn bị ứng phó."
"Trường An tự có cá tính, dù ai tới cũng biến thành tính cách Trường An, ta không nhắm vào giáo úy hay đô úy nào cả. Dù là thay hết người đứng đầu phủ binh thì sao? "
Đúng lúc này Nhạn Cửu lại mang lên hai bát trà hoa quế ướp băng vụn, có điều bát nhỏ hơn lần trước nhiều, Địch Nhân Kiệt đang nóng bức, uống một ngụm là hết sạch, sau đó đưa bát lại:" Đổi bát to đi, chút nước này đủ ai uống được."
Vân Sơ thấy sắc mặt Nhạn Cửu khó coi, lấy một quả vàng cho vào bát trống, bảo ông ta ra ngoài cho mình nói chuyện.
Địch Nhật Kiệt tò mò:" Bộ hạ của ngươi cũng phải trả tiền à?"
"Tất nhiên, công bằng là đặc sắc lớn nhất của Trường An mà."
"Thế thì mai ngươi tới nhà ta ăn cơm, phu nhân ta xuống bếp, nhi tử ta đọc thơ cho ngươi nghe, tiểu khuê nữ bóp chân cho ngươi, lão tử bồi tiếp ngươi tán gẫu. Ngươi mà không để lại một chậu quả vàng thì đừng hòng rời nhà ta."
Vân Sơ cười to:" Ngươi xem, ngươi xem, đây chính là cá tính của Trường An đấy, ngươi cũng học được rồi."
Sở dĩ Vân Sơ có thể ung dung đối diện với chuyện làm Địch Nhân Kiệt lo lắng vì Trường An bây giờ đã đủ lớn rồi.
Nơi này đủ thành phần, từ bách tính tới thương cổ, phú hào, sĩ nhân cùng cả người Hồ đều tìm được một vị trí cho mình. Mỗi ngày ở Trường An phát sinh đủ thứ chuyện tốt xấu, nhưng chẳng có chuyện gì đủ thay đổi cá tính của nó nữa.
Loại chuyện hoàng đế và hoàng hậu giận nhau làm mấy trăm người chết, nơi khác xôn xao chứ đối với Trường An mà nói đã chẳng là gì.
Thái tử bắt Trương Quả cùng rất nhiều Hoa Lang Đồ, cũng chính thức tham gia trò giải trí của hoàng đế, hoàng hậu, với Trường An mà nói chẳng ảnh hưởng gì hết.
Tựa như chum nước nhỏ, ngươi ném tảng đá vào, nước có lẽ bắn ra ngoài, chum có khí bị vỡ, nhưng cùng tảng đá đó ngươi ném vào ao lớn, ùm một cái là hết, chẳng còn ảnh hưởng gì nữa.
Phó lưu thủ Tiết Nhân Quý cho rằng, thập lục vệ Trường An đã bị Vân Sơ và Ôn Nhu ăn món rồi, hắn muốn thay thế hết tướng lĩnh từ trên xuống dưới, để duy trì sự độc lập của quân đội ở Trường An.
Chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Trường An, chỉ cần phủ binh còn sống ở trong thành Trường An, mưu sinh bằng đủ mọi công việc được quan phủ Trường An ưu đãi, bọn họ sẽ không thay đổi.
Tiết Nhân Quý xuất thân nhà nghèo, hắn làm gì có cách nào cho phủ binh đất đai gần Trường An để họ an thân lập mệnh chứ?
Chuyện này đừng nói hắn không làm được, đến hoàng đế còn chẳng làm được.
Thế nên kệ Tiết Nhân Quý có bày trò gì, Vân Sơ cũng chẳng bận tâm.
So ra chuyện Nhạn Cửu cứ thích pha trà hoa quế cho y còn làm y phiền lòng hơn, đâu phải lúc nào cũng có tên ngốc Địch Nhân Kiệt tới xử lý hộ.
Mùa hè nóng khốc liệt, Trường An không đâu không nóng, bách tính ban ngày không dám ra ngoài đường, chỉ đêm xuống trời có chút mát mẻ, bách tính tranh thủ làm việc ....
Đại khái đó là ý tứ tấu chương Vân Sơ dâng lên triều đình, trời nóng quá, ban ngày không làm việc được, xin triều đình cho bỏ giới nghiêm để bách tính tranh thủ trời bớt nóng, kiếm miếng ăn nuôi gia đình.
Thế là bây giờ thành Trường An vào ban đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày, mà Trường An lại nhiều người giàu, nên họ càng ưa hoạt động về đêm ... Hoạt động về đêm giờ đã là đặc sắc lớn ở Trường An.
Tòa thành này sẽ còn lớn hơn nữa.