Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1035 - Q5 - Chương 052: Phong Vận Trường An.

Q5 - Chương 052: Phong vận Trường An. Q5 - Chương 052: Phong vận Trường An.

Ân Nhị Hổ cân nhắc một hồi quyết định tới tiểu viện tử nơi Tiết Trường Phong lẩn trốn. Hắn rất cẩn thận, đi vòng quanh khu vực đó, tới góc khuất không ai để ý mới lặng lẽ lẻn vào tiểu viện, tránh bị tên kia cảnh giác ám toán, còn phát ra tiếng huýt sáo, là ám hiệu cũ bọn họ không dùng nữa.

Tới miệng giếng nhìn xuống thì Tiết Trường Phong cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, tên đó trắng hơn hẳn, cái đầu trọc cũng mọc ra tóc dài hơn tấc rồi.

"Cho ta thêm một thời gian nữa, ta sẽ có thể quang minh chính đại xuất hiện đầu đường Lạc Dương rồi, tin rằng không ai nhận ra được."

Ân Nhị Hổ khịt mũi:" Ngươi phải cảm tạ chủ thượng, bây giờ ta không thiếu tiền nữa, nếu là mấy năm trước, ta đã đánh thuốc ngươi đem bán cho Hạ Lan Mẫn Chi đổi năm nghìn quan tiền rồi."

"5000 quan?" Tiết Trường Phong nghe mà run một cái:" Đừng nói ngươi, ta cũng muốn bán mình luôn. Có điều ngươi chắc Hạ Lan Mẫn Chi có 5000 quan chứ? Nếu hắn có, ngươi cũng chẳng lấy được."

"Được, mấy năm qua ngươi ở Nhai Châu làm dã nhân, rất nhiều việc thay đổi, chẳng những Hạ Lan Mẫn Chi có tiền, ta cũng chẳng sợ hắn dám không đưa, mấy năm qua đám người bọn ta khác xưa nhiều lắm rồi, vượt qua tưởng tượng của ngươi đấy."

"Nếu năm xưa ngươi không chạy đi Nhai Châu, có lẽ bây giờ chức thủ lĩnh Lạc Dương là của ngươi, không phải là của Phương bà tử nữa. Sau đó cưới vợ sinh con, thong thả bồi dưỡng gia tộc, mấy chục năm sau thành nhân vật hiển hách một phương rồi."

Tiết Trường Phong có chút ngờ vực:" Tử sĩ mà còn có thể lấy vợ sinh con?"

Ân Nhị Hổ kiêu ngạo nói:" Vài năm trước lão tử sinh một khuê nữ, xinh xắn đáng yêu, sau này nói không chừng còn gả cho trạng nguyên lang."

Tiết Trường Phong cười nhạo:" Tên tử sĩ như ngươi đừng hại trạng nguyên lang thì hơn."

"Thế nên ta mới nói ngươi chẳng biết gì, danh tiếng Ân đại chưởng quầy ở Trường An có phân lượng không phải nhỏ. Đợi khuê nữ của ta lớn lên, kiếm một thư sinh nghèo gả đi, sau đó chạy đường chủ thượng, thành trạng nguyên lang hơi khó, tiến sĩ thì chắc rồi."

Nghe Ân Nhị Hổ mơ mộng, còn bàn tính chuyện "mua quan bán tước", Tiết Trường Phong không thoải mái tí nào, dù sao hắn là người đọc sách, từng coi học vấn sách vở và lời thánh hiền là không thể vấy bẩn:" Cây quế mỗi năm mọc mười ba cành, mỗi năm chỉ có mười ba tiến sĩ, ngươi đề cao bản thân quá rồi."

"Ngươi thì biết cái rắm gì, từ năm Long Sóc thứ hai, bệ hạ thu hồi quyền tiến cử của quan viên rồi, sau này muốn làm quan phải qua quốc tử giám, sau đó tham gia khoa cử mới được. Cây quế không chỉ mọc trăm cành, sau này còn mấy trăm cành."

Tiết Trường Phong ngây ra nhìn Ân Nhị Hổ trên đỉnh đầu:" Lời này thật chứ?"

"Lừa ngươi làm cái gì, ngươi cứ đợi mà xem, một khi bắt đầu khoa cử sẽ là chuyện oanh động toàn quốc. Tiết Trường Phong, ngươi làm dã nhân bao năm, ngươi sẽ hối hận bấy nhiêu năm, về Trường An xem đi, ngươi sẽ biết ta nói không sai."

Mặc dù đang giữa mùa hè nóng nực, Trường An giờ khác trước rất nhiều rồi, không còn mỗi khi vào mùa hè là ai nấy mặt mày bơ phờ mệt mỏi nữa, nơi nơi tràn ngập sức sống.

Nữ tử phường Bình Khang mặc áo sa mát mẻ tự phát lên Chu Tước đi dạo một phen, thế là Trường An lại nóng lên.

Vân Sơ là người không thích nóng, cho nên y chọn địa điểm làm việc là địa lao huyện Vạn Niên.

Người trước kia xây dựng địa lao đúng là rất có lòng, lối vào ở chỗ đóng gió, chỉ cần mở cửa ra là gió thổi xuyên suốt địa lao, mang tới không khí trong lòng.

Gió khô bên ngoài và không khí ẩm thấp trong địa lao kết hợp lại, biến thành luồng gió khô mát mẻ.

Đương nhiên cửa địa lao bình thường không mở ra, ẩm thấp, âm u mới là bầu không khí bình thường của địa lao. Bây giờ huyện tôn chuyển vào địa lao làm việc, đám tội tù cũng được hưởng lợi theo.

Vân Sơ không ngờ rằng chỗ Nhạn Cửu còn có băng, mặc dù Nhạn Cửu pha bát trà hoa quế ướp băng vụn vừa thơm vừa mắt, nhưng mà nghĩ tới thứ băng này cất giữ trong địa lao, chẳng ai còn muốn uống nữa. Dù sao đám tội tù ăn uống ỉa đái ở đây cả, đấy là còn chưa nói Nhạn Cửu còn thích mang tù phạm ra luyện tay, ai mà biết băng có dính phải thứ gì không sạch sẽ không?

Nhạn Cửu cố ý để bát trà hoa quế băng vụn ở vị trí Vân Sơ thuận tay nhất, đã thế lại còn không chịu đi, muốn nhìn huyện tôn uống trà mình pha, khen vài câu.

Đáng tiếc, huyện tôn mãi chẳng uống.

Tin tức từ Lạc Dương truyền tới luôn chậm hơn thực tế hai ngày, trừ khi có chuyện gì vô cùng quan trọng, Ân Nhị Hổ mới dùng tới số bồ câu truyền thư ít ỏi.

Vân Sơ lật qua xem thời gian tin tức là biết ngay phía Lạc Dương chẳng có chuyện gì kinh thiên động địa xảy ra.

Là một quan viên mà nói, Vân Sơ ghét nhất những chuyện lớn, không chỉ y mà ai cũng vậy, một khi có chuyện lớn xảy ra, không cần biết trước kia mọi người không vừa mắt với nhau thế nào, mọi người cứ đồng tâm hiệp lực áp xuống đã, rồi luận chuyện khác sau.

Cho nên khi có chuyện lớn thực sự, quan phủ sẽ xử lý một cách rất lặng lẽ, tốc độ lại còn nhanh, chứ không hề rầm rộ như bách tính nghĩ. Giống như chuyện Lý Hoằng theo Vân Na đào hôn vậy, mọi chuyện xảy ra hết sức im ắng ...

Điều này khiến rất nhiều bách tính muốn xem náo nhiệt phải thất vọng.

Vân Sơ nhìn thấy vụ án diệt môn ở Bạch Vân Quan cũng chẳng cảm thấy lạ lùng, chẳng qua là hoàng đế, hoàng hậu tranh đấu thôi, chết vài trăm đạo sĩ với Hoa Lang Đồ chẳng phải chuyện gì to tát.

Nhớ năm xưa Lý Thừa Can và Lý Thái chỉ huy hoạn quan, gia phó nhà mình bày quân trận chém giết nhau, số người chết nhiều hơn gấp bội.

Đương nhiên cuộc chiến giữa hai huynh đệ này chưa là gì so với Lý Uyên và Lý Kiến Thành, mức độ thảm liệt của nó khiến tới tận bây giờ khiến mảnh đất trống ngoài Huyền Vũ Môn vào mùa hè còn có lửa ma chơi lượn lờ.

Từ tin tức Ân Nhị Hổ gửi về mà xét thì tên ngốc Chung Quỳ là tổn thất nặng nhất, khi gặp phải tập kích, hắn một mình đi đầu, gánh lấy trọng trách, bởi thế nên số tìn đồ của hắn tổn thất quá nửa. Lúc đi trăm người, giờ người còn sống chưa tới 20, đã thế còn mang thương tích.

Thông qua chuyện này Vân Sơ nhận ra, Chung Quỳ không làm được thủ lĩnh, người như thế cùng lắm chỉ có thể làm lính tiên phong, cho dù có phái hắn đi xung phong hãm trận cũng không quá thích hợp, chỉ có thể dùng để phá vây, đoạn hậu.

Băng sắp tan thành nước rồi, Nhạn Cửu sốt ruột, ông ta đang chuẩn bị nhắc huyện tôn mau mau uống đi kẻo muộn thì Địch Nhân Kiệt to béo uỳnh uỳnh đi vào mang theo một trận gió nóng. Nhìn thấy trên bàn có bát trà băng vụn, không đợi Nhạn Cửu kịp phản ứng, hắn đã cầm lên uống một hơi hết sạch.

"Thoái mái quá, cho thêm bát nữa ..."

Bình Luận (0)
Comment