Kỳ thực nếu bây giờ Hứa Kính Tông quy thuận, Lý Hoằng cũng giơ hai tay tán thành, lão tặc từ năm Trinh Quan, cho dù tới giờ đã già lắm rồi, nhưng mỗi ngày còn ăn được một bát thịt, hai bát cơm, đêm đêm còn cần mỹ nhân thị tẩm, cái đầu của ông ta đáng tiền lắm.
Tiếc rằng người ta nói mồm vậy thôi, ông ta già sắp chết rồi, dứt khoát không có chuyện phản bội hoàng đế đi theo thái tử.
Lão già đầu óc vẫn tỉnh táo lắm.
Mắt thấy sắp trưa rồi, Lý Hoằng rời Đông cung tới hoàng thành, ngay dưới nắng gắt trước hoàng thành, Trường Quải toàn thân không một mảnh vải nằm đó ngủ. Ánh mặt trời nóng rẫy chiếu lên thân thể trắng như ngọc của ông ta tựa hồ chẳng xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì. Có thể thấy ông ta đổ mồ hôi, vif rất nhiều ruồi bay tới.
Đám đông tụ tập ở cổng hoàng thành, chỉ trỏ bàn tán, nghe nói đây là vị thần tiên, ai cũng muốn xem ông ta có thể nằm đó mười ngày không?
Người có tên, cây có bóng, nếu tự dưng có quân khốn kiếp nào trần truồng nằm giữa đường thế nào sẽ thành cũng thành đề tài đám tiếu, thành thằng ngốc bị bọn trẻ con ném vật lạ lên người.
Nhưng giờ không ai dám có chút bất kính nào.
Ân Nhị Hổ đứng trong đám đông nhìn Trương Quả, đêm hôm qua hắn không coi Trương Quả ra cái gì, bây giờ hắn bắt đầu lo bị thần tiên báo thù rồi.
Lý Hoằng không dừng lại lâu, bây giờ hắn để ý tới mẫu hậu hơn, mẫu hậu vừa sinh muội muội, đừng để tức giận xảy ra chuyện.
Bầu không khí ở Thượng Dương Cung cực kỳ nghiêm túc, ngay cả Xuân ma ma thường ngày rất tùy tiện cũng không dám cắn hạt dưa nữa, mà đứng gác ở cửa cung, đầu cúi ngủ gật.
Lý Hoằng chạm nhẹ vào Xuân ma ma, Xuân ma ma giật nảy mình, khi phát hiện là thái tử mới hoàn hồn:" Tổ tông ơi, lúc này còn tới góp vui làm gì, hôm nay hoàng hậu giận lắm, những kẻ lấy từ chỗ điện hạ về đã chết cả rồi."
Lý Hoằng cười nói:" Ta tới khuyên giải mẫu hậu chớ giận, đi bẩm báo đi."
"Điện hạ vạn vạn lần đừng chọc giận hoàng hậu nữa." Xuân ma ma hết lời huyên can:
Lý Hoằng nắm vai Xuân ma ma đẩy vào Thượng Dương cung, mình đứng đợi, rất lâu sau Xuân ma ma mới dẫn hắn vào, nhưng đầu cúi thấp, không dám nhìn ai.
Lý Hoằng cúi người xuống nhìn lên mới thấy trên mặt Xuân ma ma có vết bàn tay, hẳn là tay mẫu hậu.
Khi Lý Hoằng đi vào còn thấy mẫu hậu đang xoa tay, xem ra vừa rồi tát Xuân ma ma làm thương cổ tay rồi.
"Ngươi tới cười ta đấy à?" Trong tẩm cung có ngọn núi băng bốc hơi trắng, vũ Mị ngồi bên giường, còn đắt cái chăn, tuy rất giận, nhưng nàng vẫn có thể kiềm chế được:
"Mẫu hậu muốn dùng người nên chọn từ dũng sĩ Đại Đường thì hơn, dùng đám Hoa Lang Đồ vớ vẩn gì đó, chẳng làm nên trò trống gì."
Lý Hoằng đi tới bên nôi của Thái Bình, nhìn muội muội đang ngủ say rồi mới tới bên mẫu hậu, vẫn theo thói quen ngồi dưới giường.
"Trương Quả bị một bộ hạ của con cùng gậy đánh ngất, hiện đang trần truồng nằm ở cổng hoàng thành nỗ lực vãn hồi tự tôn, nếu không làm được thì ông ta chết chắc rồi."
"Nói như thế ngươi không tin ông ta có thể khôi phục pháp lực bằng phơi nắng?"
"Hài nhi không chắc, nhưng gậy đập ngất được ông ta một lần, tới lúc đó thì đập lần nữa là được."
Vũ Mị cúi đầu nhìn Lý Hoằng ngồi dưới chân mình:" Sao ngươi biết Hoa Lang Đồ muốn tập kích Bạch Vân Quan?"
"Hài nhi là thái tử mà, luôn có người tiết lộ cho con biết những chuyện kỳ quái." Lý Hoằng vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt mẫu hậu, mẫu hậu rất ung dung, không giống người vừa mới tát Xuân ma ma tới tổn thương cổ tay:
Như thế mới nghiêm trọng, mẫu hậu không phải là người gặp thua thiệt mà dễ dàng bỏ qua, nếu hôm nay hắn không có câu trả lời hợp lý, cơn giận đó có ngày thành cái gì rất khó nói.
Vì thế Lý Hoằng chủ động lên tiếng:" Mẫu hậu, hài nhi làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu con không làm thế thì phải làm sao? Chuyện này trông giống trò chơi giữa phụ hoàng và mẫu hậu, nhưng hơn 400 người chết rồi."
"Bởi vậy ngươi cũng can dự vào?"
"Trừ hài nhi ra, còn ai dám tham dự ạ? Mẫu hậu muốn á hiến, con sẽ tới cầu xin phụ hoàng."
Vũ Mị lắc đầu:" Mẫu hậu ngươi có ngày hôm nay, không có chuyện gì do cầu xin mà có, cưỡng cầu cũng không được. Nay người trong Bạch Vân Quan không chết hết, chuyện này lộ ra, ta không còn cơ hội rồi."
"Mẫu hậu chẳng qua là muốn tranh một cơ hội mẫu nghi thiên hạ cho Văn Đức hoàng hậu, lần này không được thì đợi sau này."
"Toàn thiên hạ e chỉ có ngươi nghĩ thế thôi."
Lý Hoằng nắm tay Vũ Mị:" Chúng ta là mẹ con, huyết mạch tương thông, mẫu hậu sao đánh kẻ ngốc như Xuân ma ma, lần sau mẫu hậu không cần ra tay, để con làm là được, tránh bị thương tay mẫu hậu."
Vũ Mị không nói gì cả, thần sắc biến đổi liên tục, lúc lâu sau mới rút tay lại, nói:" Bổn cung mệt rồi."
"Mẫu hậu nghỉ ngơi cho khỏe." Lý Hoằng cáo từ rời đi:
Đợi Lý Hoằng đi rồi, Vũ Mị không nghỉ ngơi, nhìn trần nhà, lẩm bẩm:" Chẳng lẽ nam nhân Lý gia các ngươi nghĩ, nữ tử không có quyền nắm giữ vận mệnh của mình."
Ân Nhị Hổ đứng nhìn Trương Quả tắm nắng rất lâu mới rời cổng hoàng thành, hắn cho rằng trong vòng mười ngày, Trương Quả không chết được.
Vì hắn quan sát cơ thịt toàn thân Trương Quả rất kỹ, nói Trương Quả là người tuổi cao, hắn không tin.
Trước kia trong phường Tấn Xương cũng có một người, tên gọi là gì không rõ, chỉ biết mọi người gọi là Bạch bà bà, vì bà ta da trắng, tóc trắng. Có điều Bạch bà bà không trắng như Trương Quả, mà mặt loang lổ mảng trắng mảng đen, xấu lắm, ba mấy tuổi đã chết.
Là người luyện võ, Ân Nhị Hổ nhìn ra Trương Quả là người thường xuyên luyện võ, cơ bắp hắn rắn chắc không bèo nhèo như đám thư sinh.
Tiết Trường Phong nay đang trốn trong hầm cố gắng để trắng hơn, Trương Quả phơi nắng chắc là muốn đen hơn.
Ân Nhị Hổ không kìm được mà lắc đầu, những chuyện xảy ra trên thế gian này, nhiều lúc rất cổ quái.
Đến chiều, chuyện Bạch Vân Quan bị thiêu cháy truyền vào thành Lạc dương, hơn 500 đạo sĩ Bạch Vân Quan bị chém chết hơn 300. Chuyện này thành vụ án trị an ác liệt nhất của thành Lạc Dương nhiều năm qua.
Hoàng đế hạ lệnh Đại lý tự, hình bộ cùng với quan viên Lạc Dương phải lập tức phá án, không được chậm trễ.
Ân Nhị Hổ tưởng rằng mình bắt thủ phạm giao tới chỗ thái tử, vụ án vậy là xong rồi, thế mà chưa, vụ án vẫn chưa được phá ....
Ngồi trên tra lâu uống trà, Ân Nhị Hổ nhìn thấy mấy nhóm người cầm tranh vẽ đi vào, đối chiếu với từng người một. Đám người người này rõ ràng không phải là bộ khoái nha môn, từ tác phong hành sự có vẻ giống người bất lương.
Tán gẫu với chưởng quầy một hồi, Ân Nhị Hổ giật mình, vì giá Tiết Trường Phong đã lên tới 5000 quan.
Bất kể là ai, nếu có 5000 quan này, dù là sống ở thành thị lớn như Lạc Dương, Trường An đã là đại hộ tiêu chuẩn rồi.
Từ mức độ treo thưởng mà xét, giá trị của Tiết Trường Phong ở chỗ Hạ Lan Mẫn Chi chắc chắn hơn một vạn.
(*) Trên lịch sử thì công diệt Cao Câu Ly tính cho Vũ đế chứ không phải Lý Trị, nên khi phong thiện Thái Sơn, Vũ đế có một vị thế cao hơn trong truyện này nhiều.