Trong Chiêu Minh Điện ở Đông cung còn rất nhiều túi chưa mở, Lý Hoằng yên tĩnh ngồi trong đại điện thong thả uống trà nghe những kẻ đó rên rỉ, lòng thầm cân nhắc phải xử trí chuyện này thế nào.
Không lâu sau một con gấu cực lớn đi vào Chiêu Minh Điện trước, cùng móng đẩy những cái bao tải, còn ngửi đi ngửi lại. Lý Hoằng vội đặt chén trà xuống ra nghênh tiếp.
Lý Trị dẫn rất nhiều người tới Chiêu Minh Điện, không để ý tới nhi tử, cùng Tả xuân bào trong điện.
Thấy bao lớn bao nhỏ đầy đại điện, Tả Xuân Vũ gọi đống hoạn quan tới, cứ hai người trông một cái bao tải.
Lý Trị lúc này mới hỏi:" Nghe nói ngươi có được rất nhiều hạt giống à?"
Lý Hoằng gật đầu:" Thuộc hạ Đông cung tìm kiếm hạt giống, vô tình tìm ra được ít thứ kỳ quái."
"Tìm ra ở đâu?"
"Trong rừng liễu ngoài Bạch Vân Quan ạ."
Lý Trị liếm môi khô khốc:" Đêm qua Bạch Vân Quan gặp phải đạo phỉ đột kích, đám đạo phỉ này không phải người đi tìm hạt giống cho ngươi chứ?"
Lý Hoằng vội lắc đầu:" Không ạ, hài nhi không làm chuyện phá hoại luật pháp Đại Đường."
Tả Xuân lúc này đã mở cái bao tải trên cùng, lộ ra Trương Quả bị lột trần truồng.
Lý Trị nhìn thấy Trương Quả vội bước tới gọi:" Tiên sư ..."
Âm thanh đột nhiên ngưng bặt, hắn nhìn thấy một đoạn bạch ngọc nhét trong lỗ đít Trương Quả, nên nuốt lời muốn nói lại.
Lý Hoằng chỉ Trương Quả:" Hài nhi từng gặp người này ở Tử Vi cung, còn là thượng khách của phụ hoàng, vì thế không dám tự ý quyết định, mời phụ hoàng tới."
Lý Trị khó tin:" Người trong tay ngươi là loại kỳ nhân gì mà bắt được ông ấy?"
"Chỉ là kẻ thô lỗ ngồi xem hỏa hoạn ở Bạch Vân Quan, dùng gậy đập ngất mang về."
"Thật chứ?"
Lý Hoằng khẳng định chắc chắn:" Đúng thế ạ, người này không thể hiện được chút thần thông nào, đánh một cái là ngất. Thuộc hạ của nhi thần còn sợ xảy ra chuyện ngoài dự liệu nên dùng thừng gân trâu trói lại, kết quả ông ấy hôn mê tới giờ."
Lý Trị đi quanh Trương Quả hôn mê, sai người dùng nước lạnh hất vào ông ta.
Trương Quả run người, từ từ tỉnh lại. Phải nói là mắt tên này rất đẹp, trong veo như mắt trẻ con.
Vừa tỉnh lại, ông ta liền có ngay phán đoán rõ ràng về tình cảnh của mình, mặc dù miệng bị nhét hạt quả không nói được, nhưng mắt ánh lên nụ cười. Trong đôi mắt như biết nói ẩn chứa cả sự xấu hổ lẫn chút thoáng đạt.
Ông ta bị thừng da trâu buộc ba vòng, rất chặt, nhiều chỗ da thịt vốn trắng tới phát sáng đã chuyển sang thâm tím.
Tả Xuân sai người tháo hạt quả ở miệng ra, liền nghe Trương Quả cười nói:" Rốt cuộc cũng trúng phải mai phục của tên tặc tử La Công Viễn."
Lý Trị nhìn bộ dạng thảm hại của Trương Quả:" Tiên sư không phải là có tài phi thiên độn địa sao?"
"Bần đạo lúc này không khác gì người thường, đây cũng là kiếp số trong mệnh của bần đạo, bị người ta tính được nên lợi dụng." Trương Quả bình thản đáp:
Lý Trị hỏi Lý Hoằng:" Ngươi bắt được bao nhiêu đạo sĩ của Bạch Vân Quan?"
Lý Hoằng sai người cởi hết bao tải ra, bên trong toàn là người trần truồng, làm sao phân biệt được đạo sĩ hay Hoa Lang Đồ nữa.
Trương Quả đã được hoạn quan cởi dây thừng, ông ta cứ thế trần truồng nằm dang chân dang tay trên mặt đất, chẳng có chút xấu hổ nào. Còn bảo hoàng đế ném ông ta ra phố chợ Lạc Dương, đợi ông ta phơi nắng mười ngày khôi phục pháp lực.
Tới lúc đó ông ta đi tìm La Công Viễn, đánh một trận chiến thuộc về thần tiên.
Lý Trị suy nghĩ một lúc đồng ý với yêu cầu của Trương Quả, còn cho ông ta một bộ y phục hoạn quan để che thân. Kết quả Trương Quả nghiêm khắc từ chối, tuyên bố toàn thân ông ta phải chiếu nắng toàn thân, như thế mới nhanh khôi phục.
Rất nhanh đạo sĩ Bạch Vân Quan được lựa chọn ra, không hỏi tới đám Hoa Lang Đồ bị bắt ống. Lý Trị rời đi mà không nói gì cả, chỉ nhìn nhi tử với ánh mắt phức tạp.
Con gấu lớn đã rời Chiêu Minh Điện từ trước, đang dùng móng lớn lay cây, thấy Lý Trị ra một cái là theo ngay.
Tả Xuân vẫn ở lại, theo lý mà nói ông ta và Hoa Lang Đồ là tử địch, nhưng lại không hứng thú gì với Hoa Lang Đồ nằm đó, chỉ quan tâm hỏi nhân vật nào dưới trướng thái tử lập được đại công như thế.
Lý Hoằng thấy mình chẳng có lý do gì để giải thích với một tên hoạn quan, phất ta đuổi hoạn quan quyền thế ngợp trời khỏi Chiêu Minh Điện.
Lý Trị đi chưa lâu thì Xuân ma ma béo ục ịch thở hồng hộc chạy tới Chiêu Minh Điện, cũng chẳng giải thích gì với thái tử, chỉ sai đám bà tử to lớn vác bao tải đi.
Lý Hoằng từ đầu tới cuối chẳng có vẻ gì là khó chịu, còn mời Xuân ma ma uống bát nước mát giải nhiệt.
Đợi toàn bộ người không liên quan đi hết rồi, Hứa Kính tông già nua tay cầm cuốn Tấn Thư từ thiên điện đi ra:" Điện hạ giành toàn thắng rồi. Thần vẫn tò mò, ai lại có thể bắt được loại yêu nhân như Trương Quả."
Lý Hoằng cười nhạt:" Từ xưa tới nay làm gì có thuật sĩ nào thần kỳ như chúng khoác lác. Chỉ một tên võ phu thừa lúc không đề phòng cho một gậy đã đánh ngất ông ta rồi."
Hứa Kính Tông không tin:" Đạo thuật của Trương Quả đã qua khảo nghiệm rồi."
"Gậy trong tay võ sĩ của cô vương cũng được thực chiến khảo nghiệm, lần này đã chứng minh, dù thân tiên cũng không chịu nổi gậy của phàm nhân."
"Võ phu thích dùng gậy, đa phần xuất phát từ phủ Lam Điền hầu."
Lý Hoằng khinh bỉ:" Chẳng lẽ trừ Lam Điền hầu, trên đời này không ai sở trường dùng gậy."
Hứa Kính Tông không giận, khẽ lắc đầu nói:" Thiên hạ có không ít nhà dùng gậy, nhưng từ miệng điện hạ nói ra, không chỉ có lão thần, còn bệ hạ, Tả Xuân, hoàng hậu đều nghe ra."
"Rốt cuộc phải xử lý ra sao, mong điện hạ sớm chuẩn bị."
"Một khi Trương quả tắm nắng lấy lại thần thông, muốn vãn hồi thể diện, điện hạ là phe bị trách phạt trước tiên."
Lý Hoằng thở dài:" Phụ hoàng gần đây gần đạo thuật, cô vương nếu thắng phụ hoàng, kỳ thực là thua, để phụ hoàng thắng lại mới được."
Hứa Kính Tông khom lưng thi lễ:" Nếu điện hạ để bệ hạ thắng về một hồi, vậy phải để hoàng hậu thua mới được. Nếu không thì không nên bắt đám người này về, bại lộ thực lực, được không bằng mất."
Lý Hoằng gật gù:" Nên để mẫu hậu ta thua bởi phụ hoàng mới đúng, như thế mẹ con ta đêu thua bởi phụ hoàng, tình cảm mới giữ gìn được.
Vị thái tử còn trẻ, vậy mà giữ được bình tĩnh trước thị phi, không nóng vội, thật đáng quý, Hứa Kính Tông tán thưởng:" Đáng thương lão thần gần đất xa trời, nếu trẻ thêm hai mươi tuổi nữa, ắt thái tử chỉ đâu đánh đấy."