Lúc này trăng đã hạ xuống phía sau đỉnh Mang Sơn, bóng rừng liễu trở nên rất lớn chùm hết lên Bạch Vân Quan, thế lửa bên trong ngày một hung bạo, lưỡi lửa liếm lên bầu trời thâm đen, làm bầu trời đêm gần đó như đỏ rực lên. Tiếng lôi hỏa đạn nổ vẫn vang vọng không dứt, người trong đạo quán đang bỏ chạy tứ tán, bọn họ không chống lại nổi đám hắc y nhân hung mãnh tập kích bất ngờ kia.
Chỉ có một bóng người vẫn đang gầm gứ chuyến đấu không lui.
Tiếng chim kêu lại lần nữa thay đổi, từ thong dong trở nên kịch liệt, Ân Nhị Hổ cả kinh, nhanh chóng vén nắp chạy về phía tiếng kêu.
Cu cu cu ~~~
Miệng Hầu Tử phát ra tiếng kêu dài, hướng về phía Ân Nhị Hổ, trong bóng đêm nhập nhèm, nương theo ánh lửa từ Bạch Vân Quan hắt ra, hắn nhìn thấy một cái bao tải.
Ân Nhị Hổ mở bao tải trước mặt hắn ra, bên trong chứa một lão đạo tóc bạc phơ bị Hầu Tử đánh ngất.
"Lão này trước khi bị ta đánh ngất tự xưng là Trương Quả, ai giết ông ta sẽ bị nhân quả lớn quấn lấy, sống chết không xong, ta không biết đúng sai thật giả thế nào, cứ đập cho một phát."
Thanh danh của Trường Quả ở Đại Đường rất lớn, ông ta vốn là nhân sĩ tu luyện trong Điều Sơn, được bách tính đương địa cung phụng như thần tiên.
Không ai biết ông ta sống bao năm, chỉ nghe hương dân nói, khi gia gia của gia giao họ còn sống, Trương Quả đã như thế. Bây giờ hương dân đã hơn 50 tuổi, Trương Quả vẫn như vậy.
Còn có người nói ông ta không phải là người, mà là yêu quái.
Ân Nhị Hổ là người từ trong đống người chết bò ra, chẳng bao giờ tin vào luận điệu yêu ma quỷ quái gì đó, nếu có, hắn đã bị yêu quái ăn thịt khi đợi thối rữa ở loạn táng tươi rồi.
Có điều thanh danh Trương Quả thì hắn biết, đúng là trường thịnh không suy, ít nhất đây không phải là nhân vật đơn giản.
Thế là hắn vung gậy đập mạnh một phát vào đầu Trương Quả, làm ông ta rơi vào hôn mê sâu, sai Hầu Tử lấy thừng da trâu thấm ướt, buộc thật chắc. Đợi khi nước trên thừng khô đi, thừng sẽ siết ngày một chặt. Ân Nhị Hổ cho rằng, thế mới xứng với danh của Trương Quả.
Ân Nhị Hổ trước kia ở Trường An đối phó với đám hiệp khách, đao khách, lưu manh ác ôn và đám du hiệp đâu óc không thông minh lắm.
Cho nên hắn cũng biết không ít mánh mung giang hồ, trước kia từng gặp một tên có thể trốn thoát khỏi bất kỳ nhà giam nào. Sau lần thứ ba bắt được, Ân Nhị Hổ tra tấn mới biết, tên đó giấu một cái cưa ở đít.
Ân Nhị Hổ vì thế hạ lệnh tìm kiếm khắp người Trương Quả, không được bỏ sót chỗ nào. Thế là Hầu Tử lôi ra được một cái châm dài làm bằng thép mềm trên tóc Trương Quả, một cái móc nhỏ ở móng tay, trong lỗ tai lấy ra hai sợi tơ, khoa trương nhất là lấy ra một cây gậy ngọc từ đít ông ta. Trong bạch ngọc rỗng, vặn ra có một chiếc áo sa mỏng như cánh ve ...
Chẳng kịp nghiên cứu những thứ này dùng vào việc gì, Ân Nhị Hổ sai giao cho người tới vận chuyển chiến lợi phẩm.
Trăng rốt cuộc cũng lặn xuống dưới Mang Sơn, bầu trời vốn màu thâm đen liền biến thanh đen như tấm lụa, sao trời lấm chấm cũng nhiều hơn, hết sức đẹp mắt.
Ân Nhị Hổ lần nữa nấp vào cái hồ của mình, đêm này Lạc Dương không có gió, làm mùi bánh thịt muối chưa tan hết.
Khi hai tên hắc y nhân vội vàng quay lại chỗ cũ, bọn chúng ngay lập tức ngửi thấy mùi thịt cừu, vừa gọi tên Thôi Chung Huyễn thì bảy tám đại hán ở dưới đất vọt lên, nhào bổ về phía họ.
Hai tên hắc y nhân chưa kịp né thì chân, tay đều bị khống chế, chẳng nhìn rõ là thứ gì, chỉ biết chui vào thân thể, khống chế hai người tại chỗ.
Đợi các huynh đệ cho người vào bao tải, Ân Nhị Hổ nhìn về phía Chung Quỳ đang huyết chiến nói một câu xin lỗi rồi dẫn người của mình, xuyên qua rừng, tiến vào Mang Sơn.
Trời vừa sáng liền có một đội xe lừa chờ rất nhiều bao tải vào Đông cung, nghe nói trên xe toàn là hạt giống.
Ai cũng biết thái tử cực kỳ coi trọng các loại hạt giống, lần này Ân Nhị Hổ mang tới cho Đông cung liền một lúc 61 cái bao tải hạt giống, làm người người hâm mộ, cho rằng hắn phát tài lớn rồi.
Thái tử Lý Hoằng hết sức coi trọng đích thân kiểm tra.
Xuân Hỉ hoan quan thiếp thân của Lý Hoằng tận mắt thấy Ân Nhị Hổ từ trong bao tải lấy ra hạt giống người râu tóc bạc phơ. Thái tử đi qua đi lại nhìn rất kỹ, xem ra rất quý trọng hạt giống này.
Thái tử còn cẩn thận dùng đao chém lên người hạt giống đó hai phát, nhìn máu chảy ra từ hạt giống mới hỏi ngọn nguồn:" Ngươi chắc tên này là Bạch Biên Bức tồn tại từ thời hỗn độn sơ khai chứ?"
Ân Nhị Hổ cẩn thận đáp:" Bẩm điện hạ, số hạt giống này có được từ phụ cận Bạch Vân Quan, trông rất giống Bạch Biên Bức, nhưng có phải không thì tiểu nhân không biết."
Lý Hoằng quay sang bảo Xuân Hỉ:" Đi mời phụ hoàng ta tới đây, nói là ta bắt được con Bạch Biên Bức tồn tại thời hồng mông sơ khai, chỉ là không biết thật giả, nên mời phụ hoàn tới giám định."
Xuân Hỉ ôm phất trần nhanh chóng tới Tử Vi cung, hắn biết làm thế này là vô lễ, nhưng xử lý chuyện liên quan tới Bạch Biên Bức thì thích hợp, thái tử không che giấu phụ hoàng cái gì.
Hạt giống Ân Nhị Hổ đưa cho Lý Hoằng rất nhiều, Lý Hoằng sau khi kiểm tra mười mấy thứ thì mất hứng.
Hoa Lang Đồ là người của mẫu hậu, điểm này với Lý Hoằng mà nói chẳng phải bí mật, không chỉ hắn, mà cả phụ hoàng cũng biết.
Cho nên không thể giết những kẻ này mà phải giao cho mẫu hậu, hắn chỉ là thái tử, không thể xử lý người của phụ hoàng và mẫu hậu. Nếu vì chuyện này mà rạn nứt tình thân thì với hắn mà nói là tổn thất lớn.
Còn về phần làm sao bắt được những người này, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không hỏi tới. Dù sao đường đường là thái tử Đại Đường, kiếm về ít hạt giống câu có gì to tát.
Lý Hoằng thưởng Ân Nhị Hổ hai quan tiền, Ân Nhị Hổ mang ruột tượng chứa tiền rối rít tạ ơn rồi đi. Thưởng thế này với thái tử là khá rồi, trước kia thái tử điện hạ ban thưởng tính bằng giá trị bát thịt cừu.
(*) Trương Quả là một trong bát tiên của TQ, chính là ông già cưỡi lừa ngược.