"Có thể giết sạch bọn chúng không?"
"Không chắc, Diệp Pháp Thiện, Trương Quả, Lý Thuần Phong đều là những người có thần thông. Thêm vào dùng hỏa khí giết người luôn xảy ra chuyện ngoài dự liệu, không chắc bằng đao kiếm."
"Thời gian cho chúng ta không nhiều đâu, leo tường đi."
"Thương vong sẽ tăng cao."
"Không còn cách nào khác, Hoa Lang Đồ vốn là quân tiên phong, hi sinh là xứng đáng."
Ấn Nhị Hồ loáng thoáng nghe thấy họ nói chuyện, tuy không thể nghe hết toàn bộ, nhưng từ trong lời của đám người đó đủ phát hiện, đám hắc y nhân kia chẳng ngờ lại là Hoa Lang Đồ.
Từ lúc đám người đó thể hiện thần uy đánh vào Đông cung Lạc Dương, sau đó đám người này luôn bị Bách kỵ ti truy sát gắt gao.
Cứ tưởng bọn chúng chẳng sống được bao lâu, ai ngờ người ta sống tốt như thế, lại còn tiếp tục gây án.
Thì ra là đối thủ cũ, Ân Nhị Hổ thấy đây là chuyện tốt, lần trước quân hầu lợi dụng Hoa Lang Đồ che mắt Bách kỵ ti, khiến bọn họ có thêm lớp áo ẩn thân, lần này cũng có thể làm thế, triệt để thoát khỏi tầm mắt Bách kỵ ti thì không gì tốt hơn.
Rõ ràng đám Hoa Lang Đồ có thể sống sót được là do quy thuận một nhân vật lớn, giờ nhân vật lớn đó đang sử dụng bọn họ.
Tất cả mọi chuyện đều chẳng đáng nói, ta giết ngươi thì ngươi giết ta thôi mà, có gì đáng kinh ngạc đầu, song vấn đề là đám Hoa Lang Đồ này có cả hỏa khí.
Nên nhớ rằng khi quân hầu đi Tây Vực, để tránh hỏa khí bị lộ ra ngoài, thà dùng đao thương huyết chiến với người ta chứ không dùng tới hỏa khí.
Ngay cả đám cường đạo, đao khách được quân hầu ngầm khống chế đi kiếm ăn ở Tây Vực cũng dựa vào hoành đao, khải giáp, còn về phần lôi hỏa đạn không có lấy một quả.
Từ lỗ quan sát, Ân Nhi Hổ nhìn thấy những đốm lửa như sao băng bay vào trong tường Bạch Vân Quan, rất nhanh uỳnh một tiếng, quả cầu lửa xuất hiện trong bóng đêm.
Đó chính là du hỏa đạn của quân đội, là bảo bối tập kích gây hỗn loạn, sát thương không cao, nhưng nó gây cháy, rất khó dập ngay.
Bạch Vân Quan bắt lửa rồi, toàn bộ đạo quán trở nên hỗn loạn, tiếng chim chóc trong khu rừng xung quanh ngày một thê lương.
Sau khi lửa cháy, hắc y nhân bắc thang lên tường thành, tràn vào như nước lũ.
Hai trong số ba tên hắc y nhân thi lễ với một tên sau đó xách đao xông về phía Bạch Vân Quan lửa cháy rực trời. Tiếng chim kêu cũng ngày một tụ vào một chỗ, càng lúc càng gần.
Ân Nhị Hổ khi nghe thấy tiếng chim kêu gần nhất ở ngay trên đỉnh đầu phát ra thì hắn đẩy nắp, nhảy ra khỏi chỗ nấp.
Tên hắc y nhân còn lại đã phát hiện ra chuyện bất thường, đang lăm lăm đao trong tay đề phòng bốn phía thì Ân Nhị Hổ từ dưới đất chui ra.
"Ngươi là ai?"
Thôi Chung Huyễn nhìn thấy có người từ dưới đất xuất hiện liền biết ngay là có chuyện lớn rồi, khi bọn họ làm bọ ngựa bắt ve không ngờ rằng có chim sẻ đã rình sẵn.
Ân Nhị Hổ không trả lời, hắn đá bịt mặt kín mít như thế mà còn mở miệng ra nói không phải quá ngu xuẩn sao?
Vì thế hắn vừa huýt sáo vừa vung đao chém chính diện tên hắc y nhân kia.
Thôi Chung Huyễn nhìn cái biết ngay người kia là cao thủ, đẩy sự tập trung lên cao nhất, chuẩn bị giải quyết trận chiến thật nhanh, không ngờ đúng lúc này một tấm lưới đánh cá phủ xuống.
Ân Nhị Hổ lập tức chém đứt tay trái cầm đao của Thôi Chung Huyễn, chân dẫm lên tay còn lại, không để cho đối thủ một cơ hội nào.
Ngay lập tức một bóng người nhỏ nhắn từ trên cây liễu nhảy xuống, một gậy đánh ngay vào đầu Thôi Chung Huyễn, Thôi Chung Huyễn cố gắng mở to mắt giữ tỉnh táo, đáng tiếc gậy thứ hai cũng giáng xuống.
Lại có thêm bốn bóng đen từ các bụi cây khác chui ra, bọn họ vén lưới cá lên, cởi sạch y phục của Thôi Chung Huyễn, kiểm tra cả miệng, tóc, xác định không có công cụ nào giấu trên người mới buộc quả khô xuyên lỗ vào miệng hắn, đề phòng hắn tự sát.
Đợi làm xong tất cả mọi việc, bốn hắc y nhân nhanh chóng vác Thôi Chung Huyễn đi, tên nhỏ thó như con khỉ thu lưới lại, hỏi Ân Nhị Hổ:" Ngươi có chắc là chúng ta cần tham dự chứ?"
Ân Nhị Hổ gật đầu:" Hoa Lang Đồ xuất hiện ra, phía sau lưng còn có cao nhân, chúng ta không thể bàng quan được nữa."
Hầu Tử nhìn Bạch Vân Quan lửa cháy rừng rực, tiếng nổ rung trời:" Chúng ta không cần vào Bạch Vân Quan chứ?"
Ân Nhị Hổ lắc đầu:" Không cần, chúng ta tới trục lợi thôi, không phải cứu ai hay giúp ai, cứ bắt thêm một ít Hoa Lang Đồ còn tốt hơn, rồi đưa hết tới Đông cung."
Hầu Tử ý kiến:" Vì sao không đưa tới cho chủ thượng?"
"Chủ thượng nói, mọi thu hoạch ở Lạc dương chỉ cần giao cho thái tử điện hạ là được, đừng rườm lời, đi mau."
Hầu Tử nhanh chóng trèo lên cây, tên này đúng là như khỉ thật, đi trên cây còn nhanh hơn cả dưới đất liền.
Ân Nhị Hổ nhìn quanh, không thấy có nhiều dấu vết chiến đấu lại vén nắp chui vào hố, hắn thấy hai tên thủ lĩnh khác đánh vào Bạch Vân Quan thế nào cũng quay lại.
Tiếng gầm của Chung Quỳ ngay cả giữa lúc tiếng chém giết rung trời cũng không át được. Tiếng thét đó cũng rơi vào tai Ân Nhị Hổ, hắn chẳng mảy may động lòng, còn bình tĩnh phân tích tiếng gầm phẫn nộ đó chứng tỏ tín đồ của Chung Quỳ tử thương không ít.
Ân Nhị Hổ đếm thời gian, loại chuyện tập kích này không thể kéo dài quá lâu được, lâu nhất là khi trăng lặn xuống núi phải dừng, chứ không tối đen xì xì không phân biệt được địch ta còn đánh khỉ gì nữa.
Tiếng nổ trong Bạch Vân Quan không dứt bên tai, ánh lửa chập chờn sáng tối, cuộc chiến bên trong cũng tới lúc quyết liệt, Ân Nhị Hổ xem tới máu sôi sùng sục.
Trong rừng thi thoảng có tiếng chim kêu, mỗi tiếng kêu đại biểu đồng bọn nhà mình có thu hoạch.
Chuyện tới đây thì không còn gì nữa rồi, Ân Nhị Hổ lấy bánh kẹp thịt muối ra, uống ngụm rượu gạo, ăn từng miếng một, chẳng mấy chốc trong cái hố toàn mùi thịt với rượu.
Thịt cừu muối do Tú Nương làm tháng mười năm ngoái, bánh thì hắn mua ở cửa hiệu người Hồ ở phố đông, thịt với bánh hòa trộn, ăn chẳng cảm thấy sợi thịt tồn tại, như ăn thịt đông vậy.
Tiểu khuê nữ ở nhà thích món này lắm, mỗi năm Ân Nhị Hổ đều bảo Tú Nương muối hai con cừu, đủ cho khuê nữ ăn cả năm.
Nghĩ tới tiểu khuê nữ thơm thơm mềm mềm nấp dưới cánh tay mình ngủ, trái tim Ân Nhị Hổ như tan ra.
Trước kia hắn luôn thấy nữ nhân và hài tử sẽ ảnh hưởng tới việc mình làm, nhưng sau này chủ thượng nói, có Tú Nương và nhà đầu làm con tin, mới hoàn toàn tin tưởng hắn.
Ân Nhị Hổ luôn cho rằng dù không có mẹ con Tú Nương, mình cũng trung thành với chủ tử mười phần. Từ khi chủ thượng nói ra lời nhói lòng đó, Ân Nhị Hổ cho rằng chủ thượng nói đúng, trung thành mười phẩn chỉ là câu nói xuông thôi.
Ăn hết miếng bánh cuối cùng, Ân Nhị Hổ lần nữa tới lỗ quan sát nhìn về phía Bạch Vân Quan, phát hiện số lượng hắc y nhân nhiều kinh người, tính sơ không dưới 500.
Ân Nhị Hổ cũng nhìn thấy Chung Quỳ vẫn đang chiến đấu, hắn đứng dưới bức tường đã đổ nát, không ngừng có hắc y nhân bị chém gục, phối hợp với tiếng gầm như sấm, gương mặt xấu xí, dưới ánh trăng thực sự giống ma thần.
(*) Vân Sơ quá báo, số lần thuốc nổ nổ ở Đại Đường nhiều hơn xa nơi khác … Trừ lần Vân Na lấy bắt cá.