Khi Hạ Lan Mẫn Chi mới tới Thổ Phồn, đám huân quý luôn thảo luận làm sao từ Đại Phi Xuyên đông tiến, chiếm lĩnh Thổ Cốc Hồn, uy hiếp hành lang Hà Tây, cắt đứt liên hệ giữa Đại Đường và Tây Vực.
Lúc đó Tây Vực như đồ trong túi, lấy xong Tây Vực, bọn họ có thể nhòm ngó Đại Đường.
Nhưng Vân Sơ đi phía tây một chuyến, mang về thương đội Đại Thực, thương đội Ba Tư, rồi đủ thứ tiểu quốc không rõ tên, khiến con đường giao thương này trở nên tấp nập, khiến tình thế phát sinh biến hóa lớn. Thổ Phồn không dám nhóm ngò con đường này nữa.
Nếu bọn họ cắt đứt con đường giao thương đem lại tài phú kinh người cho Đại Đường và các quốc gia phía tây kia. Không nghi ngờ gì nữa, Thổ Phồn sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả.
Trước kia Đại Đường chỉ coi Tây Vực là nơi hút máu, mặc kệ mảnh đất đó hỗn loạn, nhưng bây giờ bất kể Đại Thực hay Đại Đường đều muốn một Tây Vực tương đối ổn định.
Từ đó hắn nhìn nhận lại Vân Sơ , một huyện lệnh nho nhỏ mà an bài thế cục thiên hạ, nghĩ thôi đã thấy rợn người. Hạ Lan Mẫn Chi muốn tới lôi kéo Vân Sơ làm việc lớn, chỉ tiếc tên đó yên phận ở Trường An, uổng phí tài hoa.
Tệ nhất là Đốn Châu vừa tới Trường An đã đắc tội với tên đó, làm phu phụ họa phải tháo chạy khỏi Trường An mà chưa kịp thăm dò kỹ hơn về Vân Sơ.
Chiến lược của người Thổ Phồn bây giờ phát sinh biến hóa lớn, nhiều trí giả cho rằng, để lại Thổ Cốc Hồn làm nơi hòa hoãn với Đại Đường còn có lợi hơn với Thổ Phồn.
Tổng thể bọn họ chấp hành sách lược thu gọn địa bàn trên cao nguyên, gây dựng hai bờ sông Ương Kháp Bố Tàng Bố, tích cực hướng về phía Nê Bà La (Nay Nepal). Hi vọng có thể lấy được nhiều mảnh đất ấm áp hơn để trồng lương thực.
Sau khi thấy sự thông minh quả quyết của Lý Hoằng, Hạ Lan Mẫn Chi chuẩn bị nỗ lực tranh thủ Lý Hiền.
Không ai thích người cưỡi trên cổ mình là quân vương anh minh, nếu không thì xong đời, trừ cả đời làm trâu ngựa cho người ta thì không có lựa chọn nào hết.
Tạm thời để thằng ngốc cưỡi lên đầu thì vấn đề không lớn, lâu dần, mình muốn đi đâu, muốn làm gì là do thứ trâu ngựa này quyết.
"Vậy thì giết Lý Hoằng đi."
Hạ Lan Mẫn Chi kiên nhẫn kể cho Đốn Châu nhe phán đoán của mình và Lý Hoằng và Lý Hiền, Đốn Châu tức thì cho ngay một chủ ý tốt.
Hạ Lan Mẫn Chi hiển nhiên cũng có suy nghĩ này:" Trước tiên phải giải quyết Tiết Trường Phong đã, không hỏi rõ năm xưa chuyện thế nào, ta không yên tâm làm việc khác."
Đốn Châu bê cáo bụng lớn dựa vào người Hạ Lan Mẫn Chi:" Nhưng Hồng lư tự nói, tên dã nhân vương đó mất tích rồi."
"Chính vì hắn mất tích mới chứng tỏ hắn là Tiết Trường Phong." Hạ Lan Mẫn Chi bế Đốn Châu lên giường, đặt hai chân nàng lên đùi mình xoa bóp:
Đốn Châu hưởng thụ sự ôn nhu của trượng phu, xoa bụng nói:" Ta nhất định sinh cho chàng một nhi tử tráng kiện như ly ngưu."
Hạ Lan Mẫn Chi lắc đầu:" Bất kể là nhi tử hay nữ nhi thì đều cũng là cột nhục của ta, sau này nhất định thành vương chí cao vô thượng."
Tiết Trường Phong hiện trốn trong tiểu viện tử kia, mỗi ngày đều tắm thật sạch sẽ.
Trước kia toàn thân đen xì chính là lớp vỏ ngụy trang tốt nhất của hắn, giờ thì không xong rồi, nếu đem cái bộ dạng đen nhẻm này lên đường rất dễ bị đám đao khách, du hiệp được Hạ Lan Mẫn Chi thuê chú ý.
May mà Ân Nhị Hổ còn có vài phần tình nghĩa, trước khi đi để lại cho hắn đủ thức ăn, để hắn trốn trong tiểu viện này hai tháng cũng không phải lo lắng gì.
Hắn vốn trắng trẻo, biến thành đen đúa thế này là do phơi nắng, chỉ cần trốn vào đường hầm, tránh xa ánh nắng, tóc trên đầu hắn sẽ mọc ra, da trên người hắn sẽ phái màu.
Tiết Trường Phong cũng không cho rằng Ân Nhị Hổ đã hoàn toàn từ bỏ mình, nếu không cái tiểu viện này sớm bị đám tam giáo cửu lưu ở Lạc Dương phát hiện.
Hạ Lan Mẫn Chi đưa ra phần thưởng tới tận 3000 quan cho ai bắt được hắn, khoản tài phú cực lớn này đủ cho bất kỳ tổ chức cũng phát cuồng, không ngại đào sâu ba tấc đất tìm hắn.
Mình có thể yên ổn trốn ở đây là nhờ đám Phương đại nương yểm hộ.
Thế nên Tiết Trường Phong yên tâm trốn một chỗ đợi khảo nghiệm của Ân Nhị Hổ, điểm này hắn có đủ lòng tin.
Ân Nhị Hổ thời gian qua chẳng để ý tới Tiết Trường Phong, một kẻ hiềm nghi phản bội không đáng để hắn tốn công sức.
Quân hầu hạ lệnh nhất định phải bám chặt Chung Quỳ, không bỏ qua bất kỳ việc làm nào, có thế quân hầu mới có thẻ phán đoán được Chung Quỳ làm tới mức nào, qua đó quyết định, bọn họ có thừa nước đục thả câu không.
Bởi thế mà Ân Nhị Hổ canh ngoài Bạch Vân quan, ngầm phong tỏa hai đường thủy lục nơi này.
Buổi tối sáu ngày trước, Chung Quỳ dẫn một đội nhân mã lén lút rời Bạch Vân Quan, đám người đó mặc áo dạ hành, toàn thân võ trang.
Ân Nhị Hổ lén lút dẫn người bám theo, tuy Chung Quỳ rất cảnh giác, phái trạm gác ngầm đề phòng bị theo đuôi, nhưng ở loại chuyện hoạt động bí mật này, đám Ân Nhị Hổ mới là chuyên gia.
Hắn chứng kiến Chung Quỳ mai phục ở mộc khúc sông suốt cả đêm, nhưng không đợi được đối tượng tập kích, trước khi trời sáng đã lặng lẽ rút lui.
Ân Nhị Hổ phía người ngược dòng vận hà nghe ngóng thông tin về những người sẽ qua khu vực này trong quãng thời gian đó. Cuối cùng bọn họ khóa mục tiêu vào cao nhân Đạo môn có tên La Công Viễn.
Vì thuyền của La Công Viễn dự định sẽ đi qua Vận Hà, nhưng đột nhiên ở lại bến đò Bản Chử không đi nữa.
Nghe nói La Công Viễn là cao nhân Đạo môn có năng lực tâm thông, tức là biết được suy nghĩ trong lòng người khác. Còn biết đồn địa, là năng lực của lục địa thần tiên, thấy đất không chết.
Bến đồ Bàn Chử vốn là bến đò trọng yếu trên Vận Hà, Ân Nhị Hổ có người ở đó, bọn họ nhanh chóng phát hiện thuyền của La Công Viễn sớm người đi thuyền trống, hắn không báo tin này cho Chung Quỳ.
Từ thân phận của những đạo sĩ ra vào Bạch Vân Quan thời gian qua có thể thấy lần này Đạo môn đã tham gia vào đấu tranh hoàng tộc.
Ân Nhị Hổ chẳng bận tâm, hắn chỉ cần làm theo mệnh lệnh.
Đêm nay có chút khác biệt, trên trời trăng sáng sao thưa, thám báo Ân Nhị Hộ phái đi không ngừng phát ra tiếng chim kêu, âm thanh thảm thiết lại gấp gáp.
Đó là tín hiệu yêu cầu hắn nhanh chóng rút lui.
Sau khi Ân Nhị Hổ nghe tới tiếng chim kêu thứ ba thì lạnh lùng nhìn Bạch Vân Quan dưới ánh trăng, đem thân thể giấu vào trong cái hố đào sẵn, đơi tiếng chân gấp gáp truyền tới thì đóng nắp ngụy trang lên.
Chuyện không liên quan tới mình thì không can thiệp, đó là thái độ nhất quán của quân hầu, cho nên dù hôm nay Chung Quỳ có mất mạng thì Ân Nhị Hổ cũng không thay đổi phương thức hành sự.
Đám người này tám phần tới tập kích Bạch Vân Quan mà người trong quan không biết.
Vị trí Ân Nhị Hổ đào hố tất nhiên là nơi tốt nhất để quan sát toàn bộ Bạch Vân Quan, đám hắc y nhân tất nhiên cũng phát hiện điểm này, cho nên hiện có ba tên hắc y nhân bộ dạng thủ lĩnh tụ tập ở đây, dùng làm nơi quan sát chỉ huy.
Ân Nhị Hổ nín thở áp sát lỗ tài vào nắp, lúc này đây hắn rất tò mò, muốn biết người vừa tới là thần thánh phương nào.