"Bao nhiêu mỹ nhân sao không lấy, lại đi lấy đứa vừa xấu vừa ngốc? Khỏi phải nghĩ." Bao năm qua Lý Hoằng luôn muốn xin Xuân ma ma, Vũ Mị phất tay, tỏ ý rõ ràng, chuyện này không cần bàn tới nữa:" Ngươi đúng là rất cần người, đám Vân Sơ ở Trường An, chúc quan Đông cung lại bị ngươi gửi đi khắp nơi, giờ là lúc ngươi suy yếu nhất đấy."
"Sao mẫu hậu lại lo chứ, Lạc dương có phụ hoàng, mẫu hậu, ai làm gì được con?" Lý Hoằng cười thoải mái:
Vũ Mị thần sắc khó dò, nói nhỏ:" Ngươi không phải là trẻ con nữa, ngươi thành thân rồi, không ai coi ngươi là trẻ con. Vì thế thủ đoạn của họ dùng với ngươi cũng khác trước, ta không thể can thiệp như lúc ngươi còn nhỏ, ngươi phải trông vào bản thân."
"Chẳng lẽ ngươi không thấy từ khi ngươi cười Bùi Uyển Oánh, liên hệ với Trường An đã giảm đi rất nhiều sao?"
"Bùi thị muốn vị trí thái tử phi, Vân thị chưa chắc gì không muốn, bây giờ Bùi thị thành công, Vân thị ắt bất mãn."
"Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm đều là hùng tài đương thế, song hai người này có cách làm việc trái ngược nhau, ngươi phải có cách ứng xử khác. Vân Sơ không có chí lớn, nhưng làm việc chặt chẽ, Bùi Hành Kiệm chí hướng cao xa nhưng làm việc đầy sơ hở, ít chú ý tới việc nhỏ."
"Hai người này có thể bù trừ cho nhau, nếu ngươi có được cả hai người này, một công một thủ, lúc đó mới thực sự không cần lo gì."
Nghĩ tới chuyện này lại nghĩ tới Vân Na, Lý Hoằng ỉu xìu ngồi xuống thảm.
"Chuyện không dễ, nhưng không phải không thể, đừng quên ngươi là ai, dù thế nào thần tử vẫn là thần tử." Vũ Mị lại lần nữa chuyển đề tài:" Ta muốn tham gia phong thiện Thái Sơn, làm á hiến, ngươi thấy sao?"
"Mẫu hậu, hài nhi thấy phụ hoàng không muốn, triều thần không muốn."
"Ta đang hỏi ý ngươi mà."
Lý Hoằng nhanh trí đáp:" Ý kiến của hài nhi không quan trọng, đợi hài nhi phong thiện Thái Sơn, mẫu hậu lúc đó hẵng hỏi con."
Vũ Mị trầm ngâm một lúc xua tay:" Ngươi lui ra đi, ta mệt rồi."
Lý Hoằng thi lễ:" Mẫu hậu nghỉ ngơi, hài nhi cáo lui."
Nói rồi rời khỏi tẩm cung hoàng hậu.
Vũ Mị nhìn trần nhà lẩm bẩm:" Xem ra ngay cả nhi tử của ta cũng không muốn ta đứng dưới một người, trên vạn người."
Sau màn có một cung nữ già nói:" Thái tử sau này ắt thành hùng chủ một đời, chuyện này tốt với Đại Đường, nhưng không tốt với hoàng hậu. Ở điểm này thái tử không bằng Lộ vương."
Vũ Mị kiêu ngạo nói:" Bản cung không sinh ra thứ con như Lý Hiền."
Trên đường rời Thượng Dương cung, Lý Hoằng áy náy nhìn Xuân ma ma, từ khi chuyển tới Đông cung tới nay, hắn nhiều lần xin Xuân ma ma với mẫu hậu, lần nào cũng thất bại.
Xuân ma ma rất vui vẻ:" Thế là tốt rồi ạ, điện hạ lại cứu nô tỳ lần nữa, nếu điện hạ không cần, hoàng hậu cũng không xem trọng nô tỳ. Thế nên bất kể kết quả thế nào với nô tỳ đều là tốt cả."
"Nếu thế ngươi cản thận, chỉ cần có cơ hội là mau tới Đông cung, cô vương lúc nào cũng cần ngươi."
Lý Hoằng cho Xuân ma ma một lời hứa chắc chắn, lần nữa thi thẳng qua đám cung nhân mỹ lệ, chẳng thèm ghé mắt nhìn ai. Khi chuẩn bị rời Thượng Dương cung, hắn nhìn thấy Bùi Uyển Oánh được đám cung nữ đông vây quanh, ngồi trong đình."
Biết lúc này Bùi Uyển Oánh đang vô cùng hưởng thụ, Lý Hoằng không tới, càng không chào hỏi.
Khi hắn sắp bước ra ngoài Thượng Dương cung thì thấy Lý Hiền cùng Hạ Lan Mẫn Chi đang ở ngoài cửa cung, tựa hồ muốn cận kiện hoàng hậu.
Hai người kia thấy Lý Hoằng thì vội vàng tới hành lễ, Lý Hoằng cau mày:" Mẫu hậu vừa sinh, chưa hết thời gian ở cữ, bây giờ tới cận kiến là chuyện nhi tử như ngươi nên làm sao?"
Lý Hiền co người rụt cổ, cúi đầu không dám nói, Hạ Lan Mẫn Chi chắp tay:" Vi thần lỗ mãng rồi."
Lý Hoằng quay sang Hạ Lan Mẫn Chi:" Muốn làm chuyện gì thì đường đường chính chính mà làm, đôi khi đi đường tắt lại khiến đường xa hơn."
Hạ Lan Mẫn Chi lần nữa chắp tay thi lễ:" Vi thần mạo muội rồi."
Lý Hoằng hừ lạnh rồi đi.
Đợi Lý Hoằng đi xa rồi, Lý Hiền mới thu lại vẻ ngoan ngoãn như chim cút, lưng thẳng lên. Hạ Lan Mẫn Chi cười tủm tỉm:" Thái tử điện hạ uy phong thật."
"Hắn là thái tử mà."
"Lý Thừa Càn cũng là thái tử đấy thôi."
Lý hiền bực bội xua tay:" Ngươi giúp ta làm tốt chuyện ta muốn đi đã, nếu không bọn họ ở trên triều không chịu lên tiếng giúp ngươi."
Hạ Lan Mẫn Chi kỳ thực rất xem thường Lý Hiền, qua một thời gian tiếp xúc hắn phát hiện ra, Lý Hiền là người rất nóng tính, lại cực kỳ nhát gan.
Hai tính cách này kỳ thực tính chất khác nhau, không nên xuất hiện trên cùng một người.
Người nóng tính thì thường to gan, ngươi nhát gan thì thì không thể nóng tính được.
Lý Hiền lại khác biệt.
Khi hắn ở Lộ vương phủ thì là người nóng tính, lúc nào cũng hùng hổ, quát tháo, nhưng vừa rồi ở trước mặt Lý Hoằng thì rúm ró lại.
Hạ Lan Mẫn Chi rất coi thường loại người này, có điều Lý Hoằng không để ý tới hắn, hắn đành lợi dụng Lý Hiền. Thực ra Lý Hiền cũng được một số quan viên trên triều yêu thích.
Hứa Kính Tống nói Lý Hiền có phong thái của thái tông, Thượng Quan Nghi cho rằng Lý Hiền có khí chất long phượng, biết lễ giữ mình là hoàng tử ưu tú.
Các hoàng tử khác cũng được khen ngợi, chỉ Lý Hoằng là không ai nhắc tới, đánh giá bình thường nhất cũng không có, vì sự kiện đào hôn khi đó hoàng gia khống chế không gây ồn ào tức thời quá lớn, nhưng dư âm kéo dài tới tận bây giờ.
Hạ Lan mẫn Chi là nhân vật thế nào chứ, dù trước kia có khốn kiếp tới đâu nhưng trải qua mấy năm vừa rồi giành giật sinh tồn cũng được rèn luyện thành nhân kiệt một đời rồi.
Từ khái độ của những kẻ đó với Lý Hiền và Lý Hoằng, đủ thấy bách quan kiềng nể Lý Hoằng, bọn họ có thể lớn tiếng chửi mắng hắn trên triều, nhưng nhận xét mang tính cá nhân thì không dám đưa ra.
Lý Hoằng là quân, quan viên là thần, trên đời này làm gì có thần tử tùy tiện bình luận về quân vương, quân vương phạm lỗi thì mọi người khuyên gián, mong quân vương sửa đổi quay về nẻo chính.
Còn lời khen ngợi Lý Hiền thì chẳng thể coi là thật, coi như nể mặt hoàng đế thôi, giống thấy quan trên sinh con thì xuýt xoa khen đứa bé thông minh vậy. Mọi người chỉ thuận miệng nói vài câu cát tường, ai coi là thật thì người đó là kẻ ngốc.
Nhưng Lý Hiền lại coi đó là thật, nên tích cực đi khắp nơi kết giao đại thần.
Trước kia Hạ Lan Mẫn Chi ở Trường An nên nhận thức của hắn về Đại Đường không sâu, hắn chỉ thấy triều đình đấu đá, quan viên xa hoa, chỉ thấy đâu đâu một mùi âm mưu quỷ kế, tựa hồ cái vương triều này có thể đổ vỡ trong hồi âm mưu nào đó. Vì thế hắn ếch ngồi đáy giếng nghĩ ngày nào đó quay lại tắm máu Trường An.
Đợi hắn cầm quân hoành hành khắp Tây Vực đánh đâu thắng đó, cứ như thiên hạ vô địch rồi, song chỉ cần nghe ngóng An Tây quân đang ở gần, hắn nhất định sẽ chạy cho xa.
Kể cả trong tay hắn có vạn dũng sĩ, đối đầu với vài nghìn phủ binh An Tây quân, hắn không dám nắm chắc, kể cả có thắng cũng vô nghĩa, đánh bại một đội quân Đường, ngay lập tức quân Đường ở bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới, khiến hắn không ngừng đổ máu tới chết.