Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1028 - Q5 - Chương 045: Yêu Nhân Hoặc Chúng.

Q5 - Chương 045: Yêu nhân hoặc chúng. Q5 - Chương 045: Yêu nhân hoặc chúng.

Lý Hoằng vào Tử Vi cung muốn gặp phụ hoàng, đáng tiếc hôm nay quan viên đợi bệ hạ bệ kiến hoặc bệ tử rất nhiều, trong thời gian ngắn khó lượt hắn được, hắn liền vòng qua Tử Vi cung thăm mẫu thân vừa mới sinh nở xong.

Bệ kiến là quan viên làm các đại sứ từ địa phương trở về, còn bệ tử đều là quan viên trên ngũ phẩm chuẩn bị được đưa tới địa phương nhậm chức.

Hoàng đế vô cùng coi trọng hai loại quan viên này, coi đó là một trong số công tác quan trọng nhất của hoàng đế.

Trái ngược không khí trang trọng ở Tử Vi cung, ở Thượng Dương cung thì oanh yến ríu rít, khắp nơi là nữ nhân, khắp nơi là mùi hương phấn.

Lý Hoằng không hiểu, hôm nay chẳng qua là ngày thứ mười sau khi mẫu hậu sinh ra Thái Bình, vốn phải ở trong cung thất nghỉ ngơi, vậy mà chẳng cố kỵ gì triệu kiến cung nhân ở đây.

Dứt khoát không phải là tuyển cung nhân mỹ mạo để thưởng công thần như Bùi Uyển Oánh nói.

Lý Hoằng mắt nhìn thẳng, không nhìn ngang ngó dọc đi qua đám hương phấn, đi tới đâu đám cung nhân quỳ rạp xuống đất tới đó, hi vọng được thái tử nhìn trúng, trở thành người bên cạnh.

Đáng tiếc Lý Hoằng thà nhìn Xuân ma ma béo ú ụ chứ chẳng nhìn đám cung nhân trẻ trung mặt hoa da phấn kia.

Xuân ma ma cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lý Hoằng, chẳng nể nang gì quay đầu đi:" Nhìn nô tỳ làm gì, điện hạ nhìn những mỹ nhân kia kìa, họ đang đợi thái tử thương xót đấy."

Lý Hoằng giọng ồm ồm:" Ta thà về Đông cung phát hiện ma ma đang nằm trên giường ta còn hơn là nhìn thấy người khác."

Xuân ma ma bĩu môi:" Điện hạ vẫn sợ tối à?"

"Ha ha ha, nghe tiếng ngáy của ma ma tới năm năm, mấy năm qua không nghe thấy nên khó ngủ." Lý Hoằng cười:

Xuân ma ma thương hại, Vân Na đi rồi, đem theo trái tim thái tử theo, chợt nhớ ra một chuyện:" Hay thái tử theo hoàng hậu tu đạo đi."

Lưu Hoằng cau mày:" Mẫu hậu giờ còn tu đạo?”

Xuân ma ma gật đầu lia lịa:” Trước khi hoàng hậu sinh công chúa, luôn có đạo sĩ vào cung giảng đạo, trong đó có một người tên La Công Viễn, người nhỏ nhưng bản lĩnh không nhỏ, có thể đoán ra số lượng trang sức trong hộp của hoàng hậu."

Lý Hoằng cá kinh:" Toàn là thứ yêu nhân mê hoặc lòng người, kẻ này ở đâu, ta phải đích thân chém hắn."

"Người đó có tài phi thiên độn địa, điện hạ không làm gì được đâu." Xuân ma ma nhìn quanh rồi hạ thấp giọng xuống:" Có điều từ khi nghe đám đạo sĩ đó truyền đạo, hoàng hậu lạ lắm, một hôm hoàng hậu còn bẹo má nô tỳ, nói nô tỳ là tâm ma của người."

Lý Hoằng thấy Xuân ma ma nói câu này mà không kịp được run lên, nắm tay nàng:" Không được rồi, hôm nay ta phải đòi ngươi tới làm quản lý tẩm cung của ta thôi."

Xuân ma ma gật mạnh đầu:" Đừng quá rõ ràng, nếu không ta sẽ chết đấy."

Lý Hoằng gật đầu, vượt qua Xuân ma ma đi vào Thượng Dương cung trước.

Đây là cung điện rất lớn, riêng số cột phi phượng đã tới sáu cái, Lý Hoằng cảm giác mình đi bên trong cung điện thênh thang này, bước chân cũng có tiếng vọng.

Mẫu hậu không thích phòng chật hẹp, điểm này khác hoàn toàn tất cả người Đại Đường, thậm chí khác thói quen của phụ hoàng, nơi phụ hoàng ngủ chỉ rộng mười mấy bước chân.

Không ai ngủ ở đại điện hết, hoàng hậu tất nhiên cũng thế, đi xuyên qua cung điện đi cũng sinh tiếng vọng, Lý Hoằng tới hậu điện, nơi này mới là tẩm cung thực sự của mẫu hậu.

Thượng Dương cung là quần thể cung điện nguy nga, ai tới nơi này khó tránh khỏi đem nó so sánh với Tử Vi cung của hoàng đế.

Vừa vào tẩm cung Lý Hoằng liền ngửi thấy mùi hương mạt lỵ, điểm này đúng là khác biệt, trước giờ mẫu hậu luôn thích đàn hương.

Vũ Mị trán buộc băng vải, ngồi trên giường, bên cạnh nàng là cô bé nhỏ xíu.

Nhìn mẫu hậu dùng cái quạt nhỏ nhắn quạt mát cho cô bé, có thể thấy mẫu hậu cực kỳ yêu thương đứa con này.

"Mẫu hậu, không nên quạt cho muội muội."

Lý Hoằng tới bên Vũ Mị nhận lấy cái quạt, còn kéo màn xuống che Thái Bình, nhìn muội muội ngủ say, làm như thuận miệng hỏi:" Con nghe nói mẫu hậu gần đây tin đạo thuật."

Vũ Mị nheo mắt lại:" Nếu như ngươi định khuyên ta đừng tiếp xúc với La Công Viễn thì đừng nói nữa."

Vân Sơ từng khuyên Lý Hoằng, đừng tốn sức suy đoán tâm tư của mẫu hậu, nếu chuyện gì không biết thì nên hỏi thẳng, tối kỵ suy đoán linh tinh, nếu không chỉ hỏng việc, lại còn làm tình cảm mẹ con xa lạ.

Ví thế Lý Hoằng nói luôn:" Hài nhi chỉ muốn cắt đầu kẻ này xuống, đem thi thể chôn dưới đất mười ngày xem ông ấy có sống được không?"

Vũ Mị lạnh lùng nói:" Vì sao ngươi không thử thuật xuyên tường của Diệp Pháp Thiện, cùng thuật bất lão của Trương Quả."

Lý Hoằng ngẩng đầu nhìn trần đại điện:" Thực ra hài nhi muốn dựng ba cái nồi dầu ở đường phố Lạc Dương, đợi dầu sôi đem cả Diệp Pháp Thiện, Trương Quả, La Công Viễn vào đó, xem xem họ có sống được không?"

"Ném vào vạc dầu sôi à? Chẳng phải là đạo thuật cao minh gì, trước kia có thuật sĩ cao minh gì."

"Đúng là chẳng cao minh gì, năm Hiển Khánh thứ ba sư phụ từng cho tay vào dầu sôi mà không hề gì."

Vũ Mị ngạc nhiên, sư phụ trong miệng Lý Hoằng chỉ có thể là một người:" Sao tay sư phụ ngươi không làm sao?

"Sư phụ bảo vì da mình dày, con không tin, sau đó con cũng nhúng tay vào, rồi Tiểu Tư, cuối cùng Vân Cẩn cũng làm, đều chẳng sao hết, chẳng lẽ da bọn con đều dày à?"

"Có gian trá trong đó sao?"

"Mẫu hậu muốn xem thì để con dựng vạc dầu lên biểu diễn cho người xem. Nguyên nhân thì con không nói đâu, nói ra rồi không cách nào đi lừa cao nhân Đạo môn nữa. Mẫu hậu cũng đừng quá tin lời của đám yêu nhân đó, đám người này vì lọt vào mắt xanh của hoàng tộc, không thủ đoạn gì không dùng."

Vũ Mị công trả lời, thần sắc nhanh chóng khôi phục bình thường, chuyển sang chuyện khác:" Đông cung vắng vẻ, ngươi có thể chọn mười hai cung nhân về."

Lời cần nói đã nói rồi, Lý Hoằng không dám tiếp tục chủ đề này nữa, mẫu hậu không thích ai quyết định thay mình việc gì, chỉ có thể nhắc tới là dừng:" Ai cũng được ạ?"

Vũ Mị nhìn Lý Hoằng:" Ngươi nói ra xem sao."

Lý Hoằng chỉ Xuân ma ma đang cố gắng rúc mình sâu trong màn:" Con muốn Xuân ma ma."

(*) La Công Viễn liên quan tới truyền thuyết trung thu của Trung Quốc, gắn với Đường Minh Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment