Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1027 - Chương 044: Mượn Đao Giết Người.

Chương 044: Mượn đao giết người. Chương 044: Mượn đao giết người.

Khi Ân Nhị Hổ tới căn tiểu viện kia thì Tiết Trường Phong đã trốn ở chỗ Phương đại nương không dám thỏ đầu ra được mấy ngày rồi, vì thời gian qua người của Hạ Lan Mẫn Chi không chỉ một lần tới Hồng lư tự tìm hắn, càng lùng sục khắp Lạc Dương.

Ân Nhị Hổ nhìn thấy bộ dạng của Tiết Trường Phòng thì cả kinh, hắn không hiểu được, vì sao Tiết Trường Phong đã biến thành một tên dã nhân thế này rồi mà Hạ Lan Mẫn Chi vẫn nhìn ra được.

Tới ngay cả bản thân hắn nhìn Tiết Trường Phong nửa ngày trời cũng chẳng nhận ra, chỉ thấy bóng dáng quen quen đâu đó thôi.

"Rốt cuộc Hạ Lan Mẫn Chi phải yêu ngươi cỡ nào mà có thể ghi nhớ bóng dáng ngươi tới mức đó, chỉ vẻn vẹn bằng một cái bóng lưng mà nhận ra ngươi giữa phố chợ đông đúc."

Tiết Trường Phong rợn người, chẳng muốn tìm hiểu sâu chuyện đó:" Có thể nói chuyện chính được không?"

Ân Nhị Hổ xua tay với Phương đại nương, bảo bà ta lui ra, hắn kiếm cái ghế ngồi xuống, nói nhỏ:" Nếu đã rút ra rồi, vì sao còn quay lại?"

"Một mình cô đơn quá."

"Ta nhớ trước kia ngươi đâu thích bên cạnh có quá nhiều người."

Tiết Trường Phong đứng dậy:" Nếu như không thể quay về nữa, các ngươi cũng không muốn giết ta, ta tự sống cuộc đời của mình được không?"

Ân Nhị Hổ gật đầu:" Nên như thế, tòa viện tử này thuộc về ngươi, bọn ta rút khỏi đây."

Ân Nhị Hổ nói xong cởi hoành đao đặt lên bàn, ra ngoài gọi Phương đại nương một câu, chẳng mấy chốc tòa tiểu viện không có gì đặc biệt chỉ còn lại một mình Tiết Trường Phong.

Tiết Trường Phong đột nhiên xuất hiện, cực kỳ ngoài dự liệu của Ân Nhị Hổ, hắn rất muốn chiêu nạp lại vị huynh đệ ngày trước này, có thể n ói Tiết Trường Phong là người thông minh nhất bọn họ, nhưng hắn không dám. Ở Lạc Dương này có rất nhiều huynh đệ sống dựa vào quân hầu, chẳng may Tiết Trường Phong đã thay đổi, hắn không dám tưởng tượng hậu quả.

Bách kỵ ti chưa bao giờ ngừng tìm kiếm bọn họ, từ vụ nổ ở cầu Hàm Dương xa xưa, tuy bên ngoài công bố hung thủ, quan phủ khép lại vụ án, nhưng luôn có một đám người như chó săn đánh hơi khắp nơi tìm kiếm bọn họ.

Rời khỏi viện tử đã để lại cho Tiết Trường Phong, Ân Nhị Hổ đưa ra rất nhiều mệnh lệnh, tất cả đều liên quan tới Tiết Trường Phong, là những biện pháp cắt đứt liên quan tới Tiết Trường Phong.

Xử lý xong chuyện này, Ân Nhị Hổ tới thẳng Bạch Vân Quan, Chung Quỳ và một trăm tín đồ tạm thời dừng chân nơi đó.

Bạch Văn Quan không ở trong thành Lạc Dương, mà tọa lạc ở bên Vận Hà cách thành mười dặm, độc chiếm một khúc sông, dương liễu phất phơ, hết sức trang nhã.

Nói ra cũng lạ, phàm là nơi nào có cảnh đẹp đặc sắc một chút nếu không có chùa miếu thì cũng có đạo quán.

Có điều cảnh sắc càng đẹp kỳ thực cũng đại biểu nó càng hẻo lánh, Bạch Vân Quan tọa lạc trong rừng liễu rậm rạp, Vận Hà uốn lượt chảy qua, trên mặt nước buồm trắng lấm chấm, tạo ra sự đối lập rõ ràng giữa tấp nập và vắng lặng.

Cảnh đẹp đó trong mắt Ân Nhị Hổ lại khác hẳn, tòa đạo quán đó dựa lưng vào ngọn núi cây mọc không cao, có hẻm núi xuyên qua, đi tiếp sẽ tới Mang Sơn mênh mông.

Trước mặt là Vận Hà càng là nơi giao thông tiện lợi, đi tiếp tới phía đông sẽ tới vô số con sông nhỏ, từ con sông đó có thể ẩn vào rất nhiều những hồ nước lớn nhỏ, cực kỳ thuận tiện cho việc cắt đuôi kẻ truy lùng.

Nơi thế này dễ nuôi ra bọn cường đạo.

Đạo sĩ bên trong Bạch Vân Quan rất nhiều, vốn còn có ít hương khách, sau khi Ân Nhị Hổ đưa bái thiếp muốn gặp Chung Quỳ, hương khách liền được mời rời đi. Khi Ân Nhị Hổ chuẩn bị vào thì bị đạo sĩ ở cổng nói, từ thời khắc này Bạch Vân Quan bế môn từ khách, mà ở đây cũng không có ai tên là Chung Quỳ.

Ân Nhị Hổ nhận được mệnh lệnh từ Vân Sơ, Ôn Nhu là phải gặp được Chung Quỳ, cũng phải đưa thư của hai người họ tới tận tay Chung Quỳ, vậy mà đến cửa còn chẳng vào được.

Ví thế Ân Nhị Hổ nhảy tường vào, không ngờ Chung Quỳ đứng dưới tường sẵn, cứ như biết thế nào cũng có khách không mời mà tới.

"Trở về đi, lần này phong thiện Thái Sơn liên quan tới hưng suy của đạo môn, thân là đệ tử Đạo môn, không cho phép cho sai sót gì, cũng không cho ta được ở bên không ngó ngàng gì tới."

Ân Nhị Hổ chắp tay:" Nếu thế tại hạ chỉ mang theo một câu của quân hầu, lần này đạo trưởng mang theo trăm tinh nhuệ tới Lạc dương, mục tiêu là ai?"

Chung Quỳ đáp qua loa:" Yêu ma quỷ quái mà thôi."

Ân Nhị Hổ ghét loại người này, nói ngang với không nói, có lẽ quân hầu và Ôn Nhu đại nhân có thể hiểu, chứ hắn thì chịu.

Có điều dù sao Chung Quỳ cũng trả lời rồi, hắn chẳng thèm thừa lời, trèo tường đi ngay.

Chung Quỳ chẳng thể thản nhiên như thế, nhìn theo rất lâu rồi thở dài, ổn định lại tâm tình quay về đại điện Bạch Vân Quan.

Khác với vẻ mặt lo lắng trùng trùng của Chung Quỳ, đạo sĩ ở đây ai nấy mặt mày hớn hở, tựa hồ sắp có chuyện cực tốt sắp xảy ra.

Thái sử giám giám chính Lý Thuần Phong ở trong cuộc tụ hội Đạo môn này cũng không phải là người có địa vị cao nhất, nói cách khác không có năng lực nhất ngôn cửu đỉnh.

Lý Thuần Phong thấy Chung Quỳ từ ngoài về ngồi vào chỗ, mặt mày nặng nề như có tâm sự, chủ động tới hỏi:" Đám người Vân Sơ có ý gì?"

Chung Quỳ đáp:" Bọn họ chắc không muốn đệ tử tham dự vào."

"Tên trên dây không thể không bắn."

Chuyện Đạo môn tụ tập lần này kỳ thực không phải do hoàng hậu, mà là do hoàng đế phát ra chỉ lệnh, có điều Lý Trị xưa nay rất giỏi lợi dụng danh nghĩa người khác làm việc không hay ho cho mình, nhất là dùng danh nghĩa hoàng hậu thì hắn càng thạo.

Lần này tranh giành á hiến rất gay gắt, hoàng hậu muốn mượn á hiến xác lập địa vị dưới một người trên vạn người của mình, hoàng đế tất nhiên không vui.

Vì thế mượn danh nghĩa hoàng hậu tụ tập Đạo môn, kỳ thực diệt trừ vây cánh của hoàng hậu.

"Bây giờ có thể nói cho đệ tử biết mình phải làm gì chưa?"

"Ba ngày nữa sẽ có ba chiếc thuyền men theo Vận Hà tới Lạc Dương, chuyện ngươi cần làm là ngăn cản ba chiếc thuyền này tới đích."

"Trên thuyền là ai?"

"Người ứng với kiếp nạn."

Chung Quỳ gật đầu:" Được, cứ coi là lạm sát người vô tội đi, chúng ta được cái gì mà có thể khiến người ở nơi này quên đi đúng sai."

Lý Thuần Phong nói:" Bệ hạ sẽ sắc phong Lão Tử thành thái thượng huyền nguyên hoàng đế, Đạo môn chúng ta về sau thuộc về tông chính tự."

Chung Quỳ thất kinh:" Nói như vậy thì về sau chúng ta thành hoàng tộc à?"

"Chính là như thế."

"Chuyện này đúng là rất lớn, nhưng Đạo môn chúng ta địa vị đã cố định, vì sao vì thêm chút vinh diệu mà trở thành đao trong tay người ta, không cần biết đúng sai? Đệ tử cho rằng chúng ta đã nhuốm máu một lần, lần sau muốn từ chôi cũng khó."

Lý Thuần Phong chú ý đã quyết, lời của Chung Quỳ không thay đổi được ý nghĩ của ông ta:" Đi làm đi, ít nhất ngươi sẽ giết một đám yêu nhâu đáng chết thật sự."

(*) Mai mùng 2 tháng 9, mình nghỉ một ngày nhé :D

Bình Luận (0)
Comment