Trước khi thái tử đào hôn luôn có tiếng là hiền minh, vị thái tử này thích đọc sách, đối xử với người khác ôn hòa, thiện lương. Vì để trên bàn ăn của bách tính có thêm một miếng ăn mà không ngại bỏ rất nhiều tiền sai người đi khắp thế giới tìm kiếm hạt giống lương thực, càng không tiếc biến Đông cung đáng lẽ phải hoa lệ thành vườn rau, trồng thử loại rau mới cho bách tính.
Cứ nghĩ vị thái tử này sẽ mái hiền minh, cuối cùng với tư thái thánh nhân ngồi lên vị trí tối cao của Đại Đường, không ngờ thái tử lại đào hôn.
Đây là lần đầu tiên thái tử phạm sai lầm.
Trên triều đường tất nhiên là chỉ trích, đàn hặc thái tử, tấu chương chất đống như núi, đám ngự sử ngôn quan càng phê phán thành không đáng một đồng.
Lý Hoằng không biện giải cho hành vi của mình, lẻ loi đứng trên triều mặc cho người ta chửi bới.
Tới khi Vân Na đi, Lý Hoằng lần nữa tham dự nghi thức đại hôn, tiếng phê phán bên triều lắng xuống.
Có điều cũng có rất nhiều người đồng tình với thái tử, nhất là sau khi biết thái tử và Vân Na là thanh mai trúc mã, càng thấy thương thái tử.
So ra Bùi thị nữ Bùi Uyển Oánh thành người chia rẽ mối tình thanh mai trúc mã, chen chân vào ...
Tất nhiên người nghĩ thế đa phần là nữ tử trẻ, bọn họ lãng mạn cho rằng, nếu như mình xuất hiện nhiều ở Đông cung, nói không chừng gặp được vị thái tử si tình kia, kế đó đuổi Bùi thị nữ khỏi Đông cung.
Lý Hoằng chắp tay sau lưng, được hộ vệ vây quanh, men hành lang vừa đi vừa xem. Thiên hạ đều biết thái tử coi trọng nông tang, vì thế dù ai tìm được giống lương thực, rau củ mới đều mang tới Đông cung thử vận may.
Hoạn quan quản lý chợ Đông cung mỗi ngày đem thứ mới xuất hiện cho thái tử xem, các bác sĩ nông học cũng coi kiểm tra loại cây mới thành công việc hàng ngày.
"Điện hạ đây là cây du đồng, thường dùng ép dầu đồng, một dải Đại Biệt Sơn có rất nhiều thứ này, nhưng du đồng tốt nhất là ở Nam Chiếu, đất Thục thứ nhì, Đại Biệt Sơn thứ ba."
"Tác dụng của thứ này rất rộng, vốn chẳng phải thứ hiếm gì, nhưng mà mấy năm qua các xưởng ở Trường An mọc lên như nấm, nhu cầu thứ này tăng lên gấp mười lần, làm giá cả cũng tăng theo."
"Hạ quan cho rằng nên chọn nơi không người ở Đại Biệt Sơn, chuyên trồng thứ này, cũng không cần cố ý cần người chăm sóc, để mọc hoang mười năm là điện hạ có đất cung ứng dầu đồng ổn định."
Lý Hoằng xem xét ký dầu đồng rồi nói:" Vậy đưa ra thái tử giáo cho thứ thứ sử Thân Châu, Quang Châu phụ trợ Đông cung trồng cây dầu đồng ở Đại Biết Sơn. Cô gia đời cảnh mười năm sau du đồng thịnh vượng như ngươi nói."
Bác sĩ nông học tiếp nhận mệnh lệnh của thái tử, không có công việc nào tốt hơn sự vụ thực tế một vùng.
Từ khi Lâu Sư Đức truân điền ở Lũng Hữu có được thành công lớn, bác sĩ nông học liền hứng trí cực cao với chuyện này.
Hiện thì quan viên Đông cung rất hiếm khi ở bên cạnh Lý Hoằng, cơ bản được hắn đưa đi các nơi đào than, luyện sắt, khai thác đồng cả rồi.
Lâu Sư Đức thề với Lý Hoằng, chưa tới mười năm sẽ biến Đông cung nghèo khó thành giàu có cực độ.
Còn về phần chút sản xuất ở đất phong thì nói thật Lâu Sư Đức không coi ra gì, cũng kiến nghị thái tử coi trọng truân điền, chăn thả, khai khoáng.
Đất phong nếu bóc lột quá đáng thì dân chúng oán hận, nếu giảm nhẹ thuế má thì làm thể diện các hoàng tộc khác không dễ coi.
Chẳng bằng cứ như trước, để hoàng hậu tiếp tục giúp quản lý đất phong, dù tốt hay xấu thì chẳng trách hắn được.
Đất phong của Lý Hoằng ở Đại Châu, Đại Châu chẳng phải là nơi giàu có, nơi này quan trọng ở chỗ dùng để đề phòng Đột Quyết.
Nay Đột Quyết đã bị biên quân Đại Đường đánh cho không còn làm được chuyện gì nữa, song tính chất quân sự của nó vẫn hơn xa là kinh tế.
Vì thế quân hộ ở Đại Châu rất đông, vì thế mà mãi Lý Hoằng không lấy lại quyền quản lý Đại Châu từ tay hoàng hậu.
Có điều Lý Hoằng chẳng phải một mực thoái nhường, trong sáu chiết trùng phủ của Đại Châu, có ba chiết trùng phủ giáo úy từ thái tử lục soái mà ra, Lương Anh cũng là một trong số đó.
Mọi bố trí của Lý Hoằng đã để cho mười năm sau.
Hiện giờ Lý Hoằng vẫn không muốn có chút xung đột gì với phụ hoàng, mẫu hậu vì hắn thấy thời gian đứng về phía mình.
Sau khi từ chợ Đông cung về, Lý Hoằng đem mấy thứ nông sản mới đặt lên bàn, hiện giờ chưa thể nói thứ này có tác dụng gì. Lý Hoằng muốn gửi cho Vân Sơ xem xem có phải thứ quan trọng không?
Thái tử phi lúc này tới Thượng Dương cung tham gia lựa chọn cung nhân do mẫu hậu tổ chức. Đây chẳng phải chuyện gì mới mẻ, mỗi năm Dịch Đình cung đều tiến cử lên rất nhiều nữ tử trẻ trung xinh đẹp, có người là con phạm quan, cũng có mỹ nhân do địa phương hiến lên.
Khi Lý Hoằng đang nghĩ xem Vân Na đi tới đâu rồi thì hoạn quan Xuân Bình vào bẩm báo nói Chu quốc công Hạ Lan Mẫn Chi cầu kiến.
Lý Hoằng nhíu mày suy nghĩ một chút rồi quyết định không gặp, sư phụ nói người này không lành, thế thì tránh xa là hơn.
Còn về phần hắn tìm mình có việc gì thì Lý Hoằng chẳng có hứng thú muốn biết, loại vô sỉ lấy thân nam nhi đi hòa thân thì dù có kiến nghị tốt mấy cũng bẩn lỗ tai.
Hạ Lan Mẫn Chi cung kính chờ rất lâu, biết thái tử không rành gặp mình, mặt âm trầm nói với hộ vệ:" Chúng ta tới phủ Lộ vương Lý Hiền."
............ ...........
Tiết Trường Phong mặt mày sưng vù vẫn ôm một bát mỳ cực lớn, ăn sùm sụp vô cùng sướng khoái.
Phương đại nương dẫm một chân lên ghế, hung dữ nói:" Sao vừa rồi không né."
"Ta biết Phương bà tử sẽ không giết ta mà, né tránh làm gì? Coi như nhận chút đòn chuộc lỗi."
"Ngươi vô cớ phản bội, đáng tội chết."
"Ta đã nói rồi, ta đang bắt cá ben bờ biển, thế là bị gió thổi đi xa, gặp nạn rơi vào ổ dã nhân không về được."
"Đừng cãi, lúc nãy ngươi biết huynh đệ của ngươi chưa chết thì tỏ ra bất ngờ, chứng tỏ ngươi không tin chủ thượng cho nên mới bày trò bỏ trốn. Ngươi sợ bọn ta truy sát chứ gì?"
Tiết Trường Phong đánh trống lảng:" Chuyện qua rồi, chuyện qua rồi, giờ ta không may gặp phải Hạ Lan Mẫn Chi, tuy ta giả vờ là dã nhân không biết gì, nhưng chỉ lừa được hắn nhất thời, bây giờ hắn hẳn là đã tỉnh ngộ."
"Ta bị bắt không sao, nhưng làm hỏng chuyện của chủ thượng thì không hay, đại sự làm trọng."
Phương đại nương bộ dạng kiểu vẫn muốn đấm Tiết Trường Phong mấy cái:" Ngươi gây chuyện thì tự nghĩ cách giải quyết đi."