Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1025 - Q5 - Chương 042: Đại Sự Làm Đầu. (1)

Q5 - Chương 042: Đại sự làm đầu. (1) Q5 - Chương 042: Đại sự làm đầu. (1)

Tiết Trường Phong tuy nhất thời qua mặt được Hạ Lan Mẫn Chi, nhưng hắn biết cái thân phận này một khi bị nghi ngờ, người ta sẽ tra ra đủ thứ nghi vấn ngay.

Bày ra một kế đánh lạc hướng đơn giản, Tiết Trường Phong dễ dàng bỏ lại hai tên tiểu lại ngu xuẩn, mau chóng xuyên qua từng con ngõ nhỏ, thi thoảng ở ngã rẽ thấy hình vẽ quen thuộc, hắn dựa theo ký hiệu trên đó, chạy qua hết phường thị này tới phường thị khác, cuối cùng tới cửa một trà lâu.

Vừa bước vào trà lâu, ánh mắt hắn nhìn thấy ngay một nữ chưởng quầy to béo đang tính toán sổ sách phía sau quầy.

Hắn đi thẳng tới trước mặt nữ chưởng quầy, gấp gáp nói:" Phương bà tử, ta gặp chuyện rồi."

Phương đại nương tuổi chừng bốn mươi, không chỉ béo mà còn cao hơn nhiều nữ tử bình thường, xa xa như trái núi. Nghe thấy tên nam man kia gọi mình là Phương bà tử thi ngẩn ra, nhưng nhìn kỹ lại không biết là ai, bực mình mắng:" Ngươi gặp chuyện thì liên quan gì tới ta, có tiền thì uống trà, không tiền thì cút xéo cho lão nương."

Tiết Trường Phong xoa cái đầu trọc lóc cười méo miệng:" Ta là Tiết Trường Phong."

Phương đại nương hả một tiếng, nhìn kỹ lại một lượt rồi vội vàng đưa hắn tới hậu viện, không giải thích gì đã nhảy xuống giếng lớn. Tiết Trường Phong cũng học theo không chút do dự, bọn họ lặn xuống một quãng rồi trồi lên, đi xuyên qua đường hầm tối đen chừng một tuần trả, mở ván lật, tới một viện tử nho nhỏ.

Thấy mộc tượng bốn phía dừng tay từ từ áp sát, tiết Trường Phong vội dang tay:" Đúng là ta mà."

Phương đại nương phất tay, bốn tráng hán lui ra, tiếp tục làm việc.

Tiết Trường Phong được Phương đại nương dẫn vào phòng, sau khi thay y phục ướt thì pha cho hắn một ấm trà. Tiết Trường Phong lại phải nói:" Ta là Tiết Trường Phong, bà lấy ấm uyên ương ra thăm dò ta làm gì?"

Phương đại nương rất cẩn thận, bà ta dẫn theo Tiết Trường Phong tới đây không phải đã nhận ra hắn, mà vì nếu có kẻ biết cái tên đó lại còn tìm được chỗ mình, dù không phải Tiết Trường Phong cũng cần đối đãi cẩn trọng.

Qua mấy phen thăm dò suốt dọc đường, Phương đại nương cơ bản đã khẳng định, song vẫn hồ nghi:" Theo lão thân biết, Tiết Trường Phong đã chết ở Nhai Châu rồi."

"Chưa chết, thực sự chưa chết, ta theo dã nhân ra biển bắt cá, bị sóng biến đưa đi nơi khác, làm thất tán với huynh đệ."

"Nếu ngươi giả chết để rời khỏi bọn ta, vì sao còn quay về. Tiết Trường Phong, các huynh đệ tưởng ngươi đã chết, chủ thượng còn cúng tế cho ngươi, vì thế từ bỏ Nhai Châu. Bây giờ ngươi mặt mũi nào quay về nhìn những huynh đệ từng cùng ngươi vào sinh ra tử?"

Tiết Trường Phong sững sờ rất lâu:" Bao nhiêu năm rồi, đám huynh đệ của ta còn chưa chết hết à?"

"Vì sao ngươi lại nghĩ họ chết?" Phương đại nương nói tới đó thì sầm mặt:" Ngươi dám nghi ngờ chủ thượng, vì thế ngươi mới giả chết bỏ trốn chứ gì. Giỏi lắm, Tiết Trường Phong, tên khốn kiếp vong ân phụ nghĩa, nhát gan tham sống sợ chết, ngươi còn dám mò về à?"

Thấy thân hình to béo của Phương đại nương lao tới, hai cánh tay nần nẫn thịt vươn ra như vuốt hổ, Tiết Trường Phong la hét nhưng không né đi:" Phương bà tử, nghe ta nói hết đã, đại làm sự làm trọng .... Á ...."

….. ….

Khi thái tử Lý Hoằng từ thư phòng đi ra thì thái tử phi Bùi Uyển Oánh đã đợi ở cửa, hắn cười nắm tay nàng:" Nàng không cần phải làm thế."

Bùi Uyển Oánh cười khẽ:" Hôm qua mẫu thân tiến cung vấn an, bà ấy sợ thiếp sống không tốt, thiếp nói mình sống rất tốt, thái tử là ngươi ôn nhu."

Lý Hoằng không nói gì cả, hắn hứa để Bùi Uyển Oánh hưởng thụ vinh diệu thái tử phi, hắn làm đúng như thế, hai người sống hết sức hòa hợp.

"Hôm nay mẫu hậu ở cung Thượng Dương cung triệu tập cung nhân tụ hội, nghe nói là muốn chọn cung nhân có nhan sắc tốt, thưởng cho công thần. Điện hạ có thích không, thiếp sẽ an bài cho."

Lý Hoằng nhíu mày:" Nhân khẩu Đông cung đơn giản chút thì hơn, nơi này trồng nhiều hoa màu, đông người phức tạp không tốt."

"Chàng vẫn nhớ Vân Na à?"

"Không phải nàng không tốt, mà nha đầu đó vào tim ta trước rồi."

Bùi Uyển Oánh thấy hắn thản nhiên thừa nhận không giận:" Hôm qua Vân Na đã về Tây Vực, nghe nói là Lam Điền hầu chuẩn bị một nghìn con lạc đà chở tài vật, nói là hồi môn của Vân Na, chẳng biết định gả cho ai, không thấy tân lang."

"Hai hoạn quan chưởng quản ngọc điệp bị Lam Điền hầu đuổi về."

Lý Hoằng tựa hồ sớm biết tin này, bình tĩnh nói:" Thứ mà có người khao khát, với người khác không đáng một đồng."

"Không đáng một đồng vì sao còn tranh với thiếp? Giọng Bùi Uyển Oánh lớn lên:

Lý Hoằng cười vuốt gò má xanh mét của Bùi Uyển Oánh:" Vân Na không tranh với nàng, nàng ấy muốn Lý Hoằng, không phải thái tử. Ngoài ra đừng đi Tây Vực gây chuyện với Vân Na, Lý Hoằng là người cực kỳ bảo vệ nàng ấy."

Nói rồi phất tay áo bỏ đi, để lại Bùi Uyển Oánh tức tím mặt toàn thân run rẩy đứng trong hành lang.

Ngoài hành lang hoa cải đang nở rộ, đó là đợt hoa cải đầu tiên của năm nay, mặc dù hạt hoa cải con nhỏ, nhưng đã nhìn ra được dáng vẻ đầy đặn rồi. Nếu như hạt cải này chín trước tháng chín, Lý Hoằng sẽ trồng khắp Lạc Dương.

Hiện giờ nhà giàu ở trong thành Lạc Dương rất nhiều, nhu cầu của người ta trở nên rất lớn, thu nhập của dầu cải hẳn hơn trồng lúa mạch.

Lý Hoằng từ sau đại hôn luôn giả vờ mình không tồn tại, dù sao thanh danh của thái tử đồn hôn không hay ho gì, dù hắn có đánh Lý Hiền một trận, chẳng lẽ còn có thể đánh hết người nói xấu mình? Huống hồ có vài người hắn không đánh được.

Đông cung ở Lạc Dương giống ở Trường An, đều có tính chất như chợ rau, nên Lý Hoằng rời hậu trạch liền thấy đám người đông nghịt.

Với bách tính Lạc Dương mà nói, mua rau chỉ là thuận tiện thôi, mặc dù ớt xanh, cải trắng, hành tím, củ cải đỏ ở nơi này rất nổi tiếng, nhưng với họ mà nói, đi qua được đại môn Đông cung do thái tử lục soái trông coi còn quan trọng hơn.

Từ xưa tới nay cung uyển hoàng gia luôn là cấm địa, không cho bách tính tùy tiện ra vào, giờ thì khác rồi, Đông cung của thái tử, chỉ cần sách giỏ tới là có thể tùy ý ra vào.

Cảnh trí của Đông cung tất nhiên là rất đẹp, đặc biệt là Bách Hoa lâu mà thái tử lấy lòng yêu nữ Vân Na càng đẹp không tả siết.

Mỗi người tham quan Bách Hoa lâu đều tự động phát động đầu óc của mình, yên nữ Vân Na phải đẹp cỡ nào mới có thể hiến thái tử hiền đức điên đảo thần hồn, tới mức theo nàng đào hôn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment